Bà Rooney lẻn vào nhà bếp trong khi Jenni đang lặng lẽ uống tách cà-phê thứ hai sau bữa điểm tâm.
Jenni quay lại khi nghe tiếng cánh cửa bật nhẹ.
- Ồ!.
- Tôi làm bà sợ hả? - Rooney có vẻ vui thích. Đôi mắt bà nhìn vào khoảng không, mái tóc muối tiêu rối nùi vì gió, bay phất phơ quanh khuôn mặt chim của bà.
Jenni nói:
- Rooney cửa đã khóa. Tôi nghĩ rằng bà không có quyền sử dụng chìa khóa của nhà này.
- Tôi đã có một chiếc đấy!
- Bà lấy ở đâu ra? Tôi đã mất một chiếc chìa khóa.
- Không lẽ, tôi đã lấy của bà ư?
Chắc vậy, Jenni thầm nghĩ, hẳn bà ta đã lấy chiếc chìa khóa nằm trong túi áo choàng mà nàng đã cho bà ta. Cám ơn Chúa. Mình chưa nói cho Erich biết là mình làm mất nó.
Nàng chìa bàn tay ra cho Rooney, nói:
- Bà vui lòng cho tôi xin lại chiếc chìa khóa.
Bà Rooney ngạc nhiên nói:
- Tôi không biết rằng trong túi có chiếc chìa khóa. Tôi đã gởi trả lại áo choàng cho bà rồi.
- Tôi không nghĩ như thế!
- Có. Clyde bắt buộc tôi phải trả chiếc áo lại cho bà. Chính ông ta mang nó đi trả. Tôi thấy bà mặc chiếc áo choàng đó!
- Chiếc áo không có ở trong tủ - Jenni nói. Rồi nàng thầm nghi, nào hề chi!
Nàng nói sang chuyện khác:
- Nào, Rooney, vui lòng cho tôi xem chiếc chìa khóa của bà.
Rooney lấy ra trong túi áo một chùm chìa khóa nặng
trĩu, với mỗi chiếc có ghi chữ: nhà, chuồng ngựa, văn phòng, vựa thóc..
Jenni hỏi:
- Bà Rooney à, đó có phải là xâu chìa khóa của Clyde?
- Đúng!
- Bà phải để chúng lại chỗ củ. Clyde sẽ tức giận nếu biết bà lấy những chiếc chìa này của ông ấy!
- Ông ấy có dặn là tôi không được lấy.
Thế là là nàng đã hiểu ra bằng cách nào bà Rooney đã vào được vào nhà. Nàng quyết định sẽ nói với Clyde cất kỹ xâu chìa khóa vì Erich sẽ rất giận nếu biết Rooney sử dụng xâu chìa khóa. Nàng nhìn người đàn bà tội nghiệp. Đã ba tuần trôi qua, kể từ ngày ông cảnh sát trưởng đến nơi đây, nàng chưa bao giờ đến thăm bà ta, đồng thời nàng cũng né tránh gặp bà.
Nàng nói:
- Bà ngồi xuống đây, tôi mời bà một tách trà nhé!
Rồi để ý thấy gói đồ bà đang cặp dưới cánh tay, Jenni hỏi:
- Bà mang theo cái gì đấy?
- Được bà cho phép nên tôi đã may áo đầm cho hai đứa bé.
- Vâng, đúng thế. Cho tôi xem nào.
Rooney e dè mở gói giấy màu nâu và lấy ra khỏi lớp giấy lụa hai chiếc áo choàng bằng vải nhung màu xanh tím. Chúng được may cắt thật khéo, với túi áo hình trái dâu thêu màu đỏ và xanh. Thoáng xem qua, Jenni đã biết chúng được may rất đúng kích cỡ của các con nàng.
Nàng thành thật nói:
- Rooney, bà may khéo quá, áo thật đẹp.
- Tôi rất mừng vì bà đã không chê. Đây là mớ vải còn lại của cái váy mà tôi đã may cho Arden. Hồi đó, tôi cũng định may cho con tôi một cái áo vest nhưng nó đã ra đi. Bà thấy màu xanh này có đẹp không?
- Vâng, màu này sẽ hợp với màu tóc vàng của con tôi.
- Tôi muốn đưa bà xem vải trước khi may, nhưng chiều hôm đó, tôi đến đây thì bà sắp sửa đi nên tôi không muốn làm phiền bà.
Jenni thắc mắc, hôm đó mình sắp đi dâu nhỉ?. Làm gì có chuyện đó, nhưng thôi kệ, Jenni thầm nghĩ. Sự hiện diện của Rooney làm nàng vui thích. Những tuần đó đối với nàng dài vô tận. Nàng không ngưng nghĩ đến Kevin. Việc gì đã xảy ra với anh ta? Kevin lái xe với tốc độ nhanh, hơn nữa anh ta không mấy quen thuộc với chiếc xe đó. Ngày hôm đó, các con lộ đều đóng váng băng và và biết đâu Kevin đã gặp tai nạn? Hay anh ta đã làm hỏng chiếc xe, nhưng không hề bị thương? Phải chăng anh ta đã hốt hoảng đến độ phải bỏ trốn khỏi Minnesota?... Những câu hỏi ấy cuối cùng cũng đưa nàng đến một sự việc không bác được. Đó là Kevin không bao giờ muốn rời bỏ Đoàn kịch Gunthrie.
Nàng cảm thấy mình quả là ốm yếu. Nàng phải nói với Erich là nàng đã có thai. Nàng cần phải đi khám bác sĩ.
Nhưng lúc này thì chưa được. Mình chưa thể nói cho Erich biết được trước khi vấn đề Kevin chưa ngả ngũ. Việc báo cho Erich biết việc nàng mang thai cần phải được diễn ra trong vui vẻ, chứ không phải trong không khí căng thẳng và thù nghịch như thế này.
Nàng nhớ lại buổi tối hôm đó, sau khi tan tiệc, Erich đã khư khư buộc nàng phải lau rửa chén bát và nồi niêu mọi thứ rồi mới
đi ngủ.
Khi lên giường. Erich đã nói với nàng: "Anh không ngờ rằng anh xem trọng Kevin đến thế! Hay nói đúng hơn anh đã biết được điều đó ngay từ đầu. Chính vì vậy mà anh không mấy ngạc nhiên khi biết em đã lén lút để gặp anh ta".
Nàng muốn minh oan nhưng, những lời giải thích của nàng dường như cũng không nghĩa lý gì và không mạch lạc. Cuối cùng, nàng cảm thấy mình quá mệt mỏi và rối bời để tiếp tục câu chuyện. Khi nàng đang chìm dần vào giấc ngủ thì Erich ôm lấy nàng và nói: "Anh là chồng của em. Jenni. Anh sẽ ở bên em trong mọi nghịch cảnh bao lâu mà em còn thành thật với anh".
Lúc này, nàng sực tỉnh khi nghe tiếng Rooney:
-...như tôi đã nói, tôi không muốn làm phiền bà.
- Cái gì? Ồ! Xin lỗi - Jenni biết là mình đã lơ đễnh không nghe bà Rooney nói. Nàng nhìn Rooney đang ngồi dối điện. Đôi mắt của người đàn bà tội nghiệp đã vơi bớt vẻ mơ hồ. Nàng thầm nghĩ không biết bà ta thương nhớ Arden đến mức độ nào. Trong mức độ nào sự mất mát của Arden đã làm cho bà ta không còn quan tâm tới thế giới bên ngoài đến thế?
Nàng nói:
- Rooney, tôi thích được biết may vá. Hẳn bà có thể dạy cho tôi được không?
Vẻ rạng rỡ, Rooney nói:
- Ồ! Tôi rất sung sướng, tôi có thể dạy cho bà tập may, đan len, móc crochet nếu bà muốn.
Môt lúc sau, bà ta ra về sau khi đã hứa: "Tôi sẽ trở lại vào chiều mai, sau khi soạn những đồ cần thiết. Thì cũng như Caroline trước đây thôi, bà ấy cũng không biết gì hết chính tôi đã hướng dẫn cho bà ấy thêu may. Bà Jenni ạ, bà cũng có thể may một chiếc khăn bằng vải chắp mảnh đủ màu xinh đẹp, trước khi có bà gặp phải một chuyện gì đó".
Một lúc sau khi bà Rooney ra về, Jenni đi đến chuồng ngựa, nàng nghe tiếng Joe gọi:
- Chào, Jenni.
Jenni thầm nghĩ, Ồ! Chúa ôi!. Erich đang theo sau nàng với hai con nhưng chàng chưa kịp đến khu nuôi ngựa đấy thôi.
- Ổn chứ, Joe? - Nàng hỏi với vẻ căng thẳng, cái giọng bất thường của nàng làm chàng trai trẻ cảnh giác.Cùng lúc ấy, Joe trông thấy Erich khiến khuôn mặt anh ta đỏ bừng.
- Xin chào ông Erich, tôi không ngờ ông đến!
- Tôi biết. - Khuôn mặt Joe càng đỏ hơn.
Erich nói tiếp:
- Tôi muốn biết việc tập cưỡi ngựa của các con gái của tôi tiến bộ đến đâu rồi?
- Vâng, thưa ông. Tôi sẽ thắng bộ yên cương ngay cho các chú ngựa con. - Anh ta vội vã đi vào kho để lấy yên cương.
Erich từ tốn hỏi Jenni:
- Anh ta có thói quen gọi tên tục của em ra như vậy sao?
- Do là lỗi tại em - Jenni nói và tự hỏi trong những tuần qua nàng đã thốt ra câu này bao lần.
Joe trở lại với bộ yên cương và thắng vào hai con ngựa giống nhỏ, trong khi hai đứa bé nóng lòng hét toáng lên.
Erich ra lệnh:
- Tôi và cậu, mỗi người sẽ giữ cương một con ngựa.
Joe hỏi:
- Còn bà, thưa bà Erich, hôm nay bà có định cưỡi ngựa không?
- Chưa đâu Joe.
Erich hỏi:
- Em đã thôi tập cưỡi ngựa rồi à?
- Vâng, em đau lưng quá!
- Vậy mà em không nói với anh.
- Không sao cả, sẽ ổn thôi.
Nàng cảm thấy chưa có thể nói với chàng về việc sắp có em bé. Như vậy là đã bốn tuần trôi qua kể từ khi ông cảnh sát trưởng Gunderson đến và chẳng được thêm tin gì của Kevin.
Mùa xuân sẽ hồi sinh, nàng trông thấy các ngọn cây như được bao bọc một quầng hào quang đỏ ửng. Và, theo lời Joe giải thích, điều đó báo trước sự đâm chồi nẩy lộc. Trên các cánh đồng sình lầy, những mầm xanh tươi bắt đầu hé lộ.
Bằng giọng dịu dàng và lo lắng, Erich hỏi nàng:
- Em bị đau lưng từ khi nào, Jenni? Em có cần đi bác sĩ không?
- Không, tự nó sẽ ổn thôi. Đây không phải là lần đầu tiên em đau như thế - Nàng nói và nhớ đến chúng đau lưng trong kỳ thai nghén trước đây.
Lúc này, có tiếng bước chân của ai đó đang theo họ, Jenni quay lại và trông thấy Mark.
Mark nói vẻ rất tự nhiên, xem chừng chẳng còn nhớ gì đến những việc đã xảy ra vào tối hôm ấy.
- Chào hai bạn.
Erich nói:
- Nào, hãy đứng đây ít phút để xem các con gái của tôi tập cưỡi ngựa cái đã!
Trong những tuần qua, Tina và Beth đã tiến bộ rất nhanh. Jenni hớn hở khi trông thấy các con ngồi thẳng mình trên lưng ngựa, vẻ mặt vui sướng, tay giữ chặt dây cương nghiêm chỉnh.
Mark nói:
- Các cháu gái cưỡi ngựa thật giỏi, trong tương lai sẽ khá đấy.
- Chúng nó rất yêu các con ngựa này - nói xong, Erich dẫn chú ngựa đi.
Mark quay sang nói với Jenni:
- Tôi chưa bao giờ trông thấy Erich tỏ ra hạnh phúc như thế. Chiều hôm qua, tại gia đinh Hanover, anh ấy đã đem khoe những bức hình của các con gái. Emily lấy làm tiếc là chị không thể đến.
- Tôi không thể đến ư?- Jenni lặp lại - Đến đâu chứ?
- Đến dự tiệc tại gia đình Hanover. Erich đã nói rằng chị mệt nên không thể đến. Vậy chị đi bác sĩ chưa? Lúc nảy tôi nghe chị nói đau lưng. Hôm nọ, khi tôi thấy chị ngất xỉu tôi rất e ngại cho chị, chẳng hay chị có thường xuyên bị như thế hay đó là lần đầu?
- Đó là lần đầu. Tôi sẽ đến bác sĩ để khám bệnh.
Jenni thấy Mark đang chăm chú nhìn mình, nhưng nàng cũng không lấy điều đó làm khó chịu. Tuy trước đây anh ta cho rằng nàng là một người góa chồng và có những kết luận không mấy tốt đẹp khi biết nàng gặp Kevin, nhưng Mark cũng không hề lên án nàng.
Jenni lưỡng lự không biết mình có nên nói cho Mark rằng nàng không hay biết gì về bữa tiệc do Emily khoản đài chăng? Nào ích gì? Dĩ nhiên khi để Mark nói chuyện riêng với nàng, Erich đã biết Mark sẽ kể lại cho nàng nghe về bữa tiệc tại nhà Hanover. Nàng nhủ thầm, Erich muốn cho mình biết chuyện đó. Tại sao chứ? Phải chăng để làm nàng buồn, để trừng phạt nàng, để cho bỏ ghét đối với những gì chàng đã nghe thiên hạ xì xàm quanh cái tên Krueger? Nói đúng ra, họ đã biết những gì nhỉ? Lẽ tất nhiên, Emily đã kể cho cho gia đình và bạn bè của cô ta về việc ông cảnh sát trưởng đến nhà Erich.
Nếu Erich có cảm tưởng thiên hạ cho rằng chàng đã nhầm lẫn và thương hại chàng thì chàng sẽ giận đến điên cuồng.
Jenni không quên sự tức giận của Erich vào ngày mà Elsa đã cho rằng chàng đã làm bẩn bức tường. Erich là một người bị ám ảnh bởi sự cầu toàn.
Khi Mark chuẩn bị ra về, Erich nói lớn tiếng:
- Chiều nay nhé! - Jenni thắc mắc, chiều nay? Phải chăng một bữa tiệc khác? Hay họ gặp nhau vì công việc? Dầu sao đi nữa nàng chẳng biết gì.
Sau khi đã xuống ngựa, hai đứa bé chạy đến bên nàng:
- Ba sẽ cưỡi Baron với chúng con, sao mẹ không muốn cưỡi ngựa với chúng con hả mẹ?
Khi dẫn những con ngựa vào chuồng. Joe nói:
- Thưa bà Erich, mong gặp lại bà. - Nàng biết chắc là từ nay, anh ta không còn dám gọi tên nàng là Jenni nữa.
Erich nắm lấy cánh tay nàng:
- Thôi, ta đi. Em thấy các công nương của anh xoay xở tuyệt vời chưa? - Luôn luôn chàng thốt ra: Nào là các công nương của anh, các con của anh, các con gái của anh. Không bao giờ chàng nói: của chúng ta, mà chỉ nói: của anh. Jenni không hiểu chàng đã bắt đầu lối nói đó từ lúc nào? Nàng biết vì mình ganh tị nên mới nghĩ như thế thôi. Nàng thầm nghĩ, Chúa ơi!. Mình không nên đổ bệnh vì chuyện đó! Lúc này, hạnh phúc của các con là điều thiết thực nhất trong cuộc sống của nàng.
Khi họ vừa về đến nhà thì một chiếc xe cảnh sát đang tiến vào lối đi. Đúng là ông cảnh sát trưởng Gunderson.
Jenni thầm nghĩ không biết ông ta có tin gì của Kevin? Nàng chực muốn chạy đến nhưng dằn lại, cố che giấu vẻ lo lâu. Khi ông cảnh sát trưởng xuống xe, Erich nắm cánh tay nàng và tay kia dắt Tina. Beth chạy trước họ. Jenni thầm nghĩ, đúng là hình ảnh của người chồng ân cần đang ở cạnh vợ trong lúc khó khăn. Đây là một ấn tượng cần dành cho ông cảnh sát trưởng, cảnh sát trưởng Gunderson trông vẻ lo lắng. Thái độ của ông ta tỏ ra nguyên tắc hơn thường lệ ngay cả khi ông ta chào Erich, ông chỉ muốn nói chuyện riêng với Jenni.
Họ vào thư phòng. Jenni nhớ lại, trong những tuần đầu tiên khi mới đến đây, nàng thích căn phòng này hơn cả. Lần gặp gỡ của nàng với Kevin đã làm thay đổi tất cả.
Ông cảnh sát trưởng nói:
- Thưa bà Erich, chúng tôi chưa tìm ra một dấu vết nào của người chồng trước đây của bà. Cảnh sát Minneapolis nghi ngờ có điều mờ ám trong vụ mất tích của ông ta. Không có một chứng cứ nào để cho rằng ông ta đã rời khỏi vùng này. Khi ra đi, ông Kevin còn để lại hai trăm đôla trong hộc bàn giấy, ông chỉ mang theo một chiếc xách tay du lịch nhẹ. Các đồng nghiệp của ông cho rằng Kevin không có ý rời bỏ ngành kịch nghệ. Tối hôm đó, tôi đã có ý nói chuyện riêng với bà, như thế công việc sẽ dễ dàng cho tôi hơn. Tôi mong bà, đừng giấu diếm gì nữa cả vì, một khi tiến hành cuộc điều tra thì không một bí mật nào bị ém nhẹm. Bà có điện cho ông Kevin MacPartland vào chiều Thứ hai ngày 9 tháng Ba không?
- Không.
- Buổi tối ngày 9 tháng Ba, bà có thấy ông ta không?
- Không.
Ông Kevin đã rời Minneapolis lúc 17 giờ rưỡi. Nếu chạy một mạch, ông sẽ đến đây lúc 21 giờ. Cho rằng ông đã dừng lại ít phút để dùng bữa. Vậy thì thời gian giữa 21 giờ và 22 giờ tối Thứ hai này bà ở đâu?
- Tôi đã lên giường và tắt đèn trước 21 giờ vì rất mệt.
- Vậy thì, bà vẫn khăng khăng nói rằng bà không gặp ông Kevin?
- Vâng.
- Nhân viên trực điện thoại ở quận Gunthrie xác định rằng có một phụ nữ đã gọi cho ông Kevin, có thể nào một ai đó đã mạo danh bà để gọi cho ông Kevin? Một người bạn thân của bà?
- Ở dây tôi không có ai là bạn thân - Nàng đứng lên nói tiếp: - Thưa ông cảnh sát trưởng, ở đây không ai mong kiếm ra Kevin bằng tôi. Anh ấy là cha của các con tôi, giữa chúng tôi, không bao giờ có một tí gì ác ý đối với nhau. Xin ông vui lòng giải thích cho tôi hiểu ý ông muốn gì? Bộ ông muốn cho rằng tôi đã mời ông Kevin đến nhà khi biết rằng chồng tôi đi vắng? Và như vậy, ông cho rằng tôi đã dính dáng về việc mất tích của Kevin ư?
- Thưa bà Erich, tôi không nêu ra một giả thiết nào cả. Tôi chỉ yêu cầu bà nói cho chúng tôi tất cả những điều bà biết. Nếu ông Kevin thật sự có ý định đến nơi đây nhưng ông ta không đến, điều đó cung cấp cho chúng tôi một chứng cứ để điều tra, ngược lại, nếu ông ta có đến đây và nếu chúng tôi biết ông ta đã rời khỏi đây vào lúc nào, thì chúng tôi có thêm một thông tin. Chắc bà đã hiểu những gì chúng tôi muốn biết? Tôi hiểu hoàn cảnh của bà nhưng...
- Tôi nghĩ rằng chúng ta không còn gì để nói với nhau. - Jenni nói và bất thần bước ra khỏi thư phòng.
Erich đang ở trong nhà bếp với hai đứa bé. Chàng đã chuẩn bị sanvvich, thịt và phômai. Chàng và hai con đang ngồi ăn và chuyện trò vui vẻ. Nàng không thấy có phần ăn dành cho nàng. Nàng nói:
- Erich à, ông cảnh sát trưởng đã ra về.
Vẻ lo lắng, Beth gọi:
- Mẹ!
- Ồ, con yêu, - nàng gượng cười - hôm nay các con cưỡi ngựa thật giỏi.
Nàng mở tủ lạnh và rót cho mình một ly sữa.
Beth hỏi:
- Mẹ có nhận thấy gì không?
Jenni bế Tina đặt lên đầu gối mình:
- Điều gì chứ?
- Trong khi chúng con cưỡi ngựa, ba đã nói với Joe rằng: "Dầu bà Erich không yêu cầu nhưng cậu phải lể phép gọi bằng bà Erich".
- Ba đã nói như thế à?
- Vâng. - Beth gật đầu. - Mẹ biết ba còn nói gì nữa không?
Jenni uống một ngụm sửa:
- Ba nói gì nữa nào?
- Ba nói, hôm nay khi Joe trở về nhà ăn trưa, Joe sẽ thấy một con chó nhỏ mới mà ba đã mua cho chú ấy vì Randy đã xổng mất. Chúng con có thể đến xem con chó nhỏ không mẹ?
- Đương nhiên. Chiều hôm nay chúng ta sẽ đi.
Nàng thầm nghĩ, như thế đó, Erich đã bảo rằng Randy đã xổng mất. Đúng, đó là cách giải thích chính thức về một tai nạn bất thần xảy ra cho con vật tội nghiệp.