Tiếng Thét Trong Đêm

Tám ngày sau đó, cuộc điều tra về cái chết của Kevin được tiến hành. Đối với Jenni, đó là một tuần lễ rối bời và buồn thảm. Tại nhà xác, Jenni chăm chú nhìn thi thể của Kevin. Tuy gương mặt đã biến dạng nhưng nàng có thể nhận ra Kevin với sống mũi thẳng, vầng trán lộ, mái tóc dày màu nâu đỏ. Những kỷ niệm lễ đám cưới của họ tại Santa Monica chợt hiện về trong trí nàng. Hôm đó nàng đã nói: "Tôi, Jennifer nhận anh Kevin làm chồng kể từ hôm nay… cho đến chết". Chưa bao giờ cuộc sống của họ đan lẫn vào nhau như lúc này. Nàng thầm thốt lên: "Ôi, Kevin, tại sao anh theo em mãi tận đây?"
Thấy nàng sửng sờ, ông cảnh sát trưởng hỏi giọng hối thúc:
- Thưa bà Erich?
Nàng nghẹn họng. Sáng nay, nàng đã không uống nổi tách trà.
Nàng thì thầm:
- Vâng. Đúng là chồng tôi.
Nghe có tiếng cười nho nhỏ phía sau. Jennni biết là Erich. Nàng muốn thốt lên, "Erich, ồ, em không muốn nói rằng.."
Erich đã bỏ đi, tiếng giày nện trên sàn lót gạch vuông.
Sau đó, khi ra khỏi nhà xác, nàng vào xe hơi, ngồi cạnh chàng và thấy nét mặt chàng khép kín. Erich không nói một lời nào với nàng cho đến khi về đến nhà.
Cũng là những câu hỏi đó nhưng trong cuộc điều tra, người ta đã nhiều lần nêu lên theo những cách thức khác nhau. "Thưa bà Erich, ông Kevin MacPartland đã thổ lộ cho một số người rằng bà đã mời ông ta về nhà khi chồng bà vắng mặt?"
- Không đúng.
- Thưa bà Erich, chúng tôi muốn biết số điện thoại của bà? - Nàng nói ra số điện thoại của mình.
- Vậy bà có biết số điện thoại của Đoàn kịch Gunthrie không?
- Không.
- Như vậy, bà nghĩ sao về con số là 555 - 2824? Con số đó có gợi lên cho bà điều gì?
- Không.

- Bà Erich, tôi có đây một bảng sao chi tiết sử dụng điện thoại của nông trang Krueger vào ngày chín tháng Ba. Trong đó, có một cuộc gọi cho Đoàn kịch Gunthrie. - Bà vẫn khăng khăng chối là mình không phải tác giả của cuộc gọi này ư?
- Vâng, không phải tôi.
- Chiếc áo choàng này hẳn là của bà?
- Vâng. Nhưng tôi đã cho nó rồi.
- Bà có một chìa khóa cửa để vào nhà không?
- Vâng, tôi có, nhưng tôi đã làm thất lạc. Nàng chợt nghĩ đến chiếc áo choàng và nhớ cái chìa khóa ở trong túi áo đó. Nàng sẽ khai điều này với ông biện lý.
Ông cảnh sát trưởng cho nàng xem cái chìa khóa có vòng xở mang những chữ viết tắt tên Jenni: J.K. Đó là chìa khóa mà Erich đã đưa cho nàng.
- Đây có phải là chìa khóa của bà không?
- Có lẽ thế!
- Bà có cho ai mượn không? Xin bà hãy khai thật cho chúng tôi.
- Tôi không cho ai mượn cả.
- Người ta đã tìm thấy chìa khóa này trong tay của Kevin MacPartland.
- Thật không thể tin được!
Tại phiên tòa, khi đứng ở vành móng ngựa, vẻ khốn khổ và bướng bỉnh, Maude, không ngớt lặp lại câu chuyện mà bà đã kể cho Jenni nghe: "Ông Kevin đã nói với tôi rằng vợ trước của ổng muốn gặp ổng và tôi đã chỉ đường cho ông ta đi đến nhà bà ấy. Tôi nhớ rõ vì đó cũng là hôm mà con chó của con trai tôi bị giết chết".
Khi đến phiên cung khai trước tòa, Clyde tỏ ra bối rối, nhưng rõ rằng là trung thực: Khi trông thấy vợ tôi mặc chiếc áo choàng nâu đó, tôi đã la rầy bà vì bà đã nhận chiếc áo trong khi đã có áo choàng mùa đông rồi. Vì thế, tôi đã mang trả nó về nông trang Krueger. Tôi đã để nó vào tủ hốc tường ở hành lang nhà bếp.
- Bà Erich có biết việc đó không?

- Theo tôi nghĩ thì hẳn bà Erich biết vì cái tủ hốc tường không lớn lắm và tôi móc nó gần chiếc áo vest đi ski mà bà ấy thường mặc.
Jenni thầm nghĩ, "Mình không hề trông thấy chiếc áo.
Nhưng nàng cho rằng, bởi vì nàng không để ý đến nó đó thôi".
Khi đến lượt Erich cung khai, những câu hỏi được dành cho chàng thật ngắn gọn và không thiếu sự trọng nể.
- Thưa ông Erich, tối thứ hai ngày 9 tháng Ba, ông có ở nhà không?
- Vào tối hôm đó, ông có báo cho bà nhà biết là ông có ý định vào căn nhà gỗ để vẽ không?
- Ông có biết là bà nhà đi gặp gỡ người chồng trước của bà không?
Rồi Erich trả lời, nói về Jenni như thể nàng là một người xa lạ. Chàng trả lời một cách dửng dưng, đắn đo từng chữ không chút cảm xúc.
Ngồi ở hàng đầu, Jenni chăm chú nhìn chàng. Không một giây phút nào Erich quay lại nhìn nàng. Erich, chính chàng là người đã kinh tởm việc nói chuyện qua điện thoại. Erich, một trong những con người có lối sống rất dè dặt mà nàng chưa từng gặp. Giờ đây, chàng đã xa lánh nàng vì cú điện thoại của Kevin và sự gặp gỡ của họ.
Buổi hỏi cung kết thúc. Theo bác sĩ pháp y thì Kevin bị một chẩn thương nghiêm trọng bên màng tang phải, do tai nạn hoặc bị đã thương trước đó.
Tòa chính thức công bố: Nạn nhân chết đuối.
Nhưng khi rời khỏi tòa án, Jenni biết rằng người trong vùng lên án nàng trong việc lén lút gặp lại người chồng cũ. Và tệ hại hơn nữa là việc họ cho rằng nàng đã giết Kevin.
o O o
Ba tuần lễ sau ngày họ cung khai trước tòa, những bữa
ăn trong gia đình cùng Erich trôi qua trong không khí ngột ngạt. Chàng không còn trực tiếp nói chuyện với nàng mà nói qua hai đứa bé. Như, muốn lấy bánh mì, chàng nói: "Con nói với mẹ đưa bánh mì cho ba". Giọng chàng vẫn nồng ấm và trìu mến. Nhưng chỉ những ai khéo để ý mới biết có sự căng thẳng đang trĩu nặng lấy họ.
Khi đưa các con lên lầu ngủ, nàng luôn thắc mắc, chàng có còn đó khi nàng trở xuống hay không. Phải chăng chàng đến căn nhà gỗ? Hay đi gặp bạn bè? Nàng không dám hỏi. Nếu có ở nhà, thì chàng chỉ ngủ trong căn phòng của cha trước đây. Nàng chẳng biết ai để tâm sự. Tuy vậy, nàng vẫn nghĩ rằng rồi chàng sẽ nguôi ngoai. Đôi lúc, nàng chợt thấy chàng đã nhìn mình với ánh mắt âu yếm đến nỗi nàng phải kềm chế để không ôm chầm lấy chàng, van nài chàng hãy tin nàng.

Nàng tiếc thương cho cuộc đời đã bỏ đi của Kevin. Lẽ ra, với tài năng đó, anh ấy có thể làm được nhiều việc. Phải chi anh biết sống kỷ luật đôi chút; ít mê gái và rượu.
Nhưng nàng vẫn không hiểu được tại sao chiếc áo choàng của mình lại nằm trong chiếc xe hơi gặp nạn đó.
Một hôm, nàng trông thấy Erich trước tách cà-phê;
Chàng nói:
- Jenni, anh cần nói chuyện với em.
Nàng ngồi xuống, không biết mình nhẹ nhõm hay lo âu trước câu nói ấy. Lúc này, nàng đang mặc bộ áo ngủ màu đỏ mà Nana đã cho nàng. Nàng thấy ánh mắt Erich đang hướng về nàng.
Chàng nói:
- Màu đỏ này thật đẹp, hợp với mái tóc của em. Tưởng chừng như đám mây đen trên nền màu rực rỡ. Rất biểu tượng, em không thấy sao? Tựa như bí ẩn của người phụ nữ. Vì như thể mà em mặc nó?
Nàng nói:
- Em mặc nó vì em cảm thấy lạnh - và nàng thầm nghĩ, thì ra đó là chuyện mà chàng muốn nói với nàng.
Chàng nói:
- Bộ đồ ngủ này thật hợp với em. Phải chăng em đang chờ ai đó?
Jenni thầm nghĩ, sao lạ lùng quá. Mặc bao nhiêu sự việc xảy ra, mình vẫn còn thương cảm chàng. Điều gì đã làm cho chàng đau buồn nhất, cái chết của Caroline hay chuyện nàng muốn rời bỏ chàng?
Nàng nói:
- Erich à, em không đợi ai cả. Nếu không tin em tại sao anh không ở lại với em đêm nay? - Lẽ ra nàng đã phẩn nộ, tức giận nhưng nàng không thấy gì ngoài sự thương xót chàng. Trông chàng có vẻ bối rối và dễ bị thương tổn. Với nỗi u buồn, trông chàng lại càng trẻ ra, hầu như thơ dại.
Nàng nói:
- Erich, em rất tiếc vì sự thể đã xảy ra. Em biết thiên hạ sẽ đàm tiếu và điều ấy thật phiền lòng anh biết bao! Em chẳng thấy có lời giải thích hợp lý nào.
- Thế còn chuyện cái áo choàng của em?

- Em không biết vì sao nó lại nằm trong chiếc xe đó.
- Bộ em nghĩ rằng anh tin điều đó à?
- Phần em, em tin anh.
- Jenni, anh muốn tin em lắm chứ nhưng không thể được. Nhưng anh tin một điều. Đó là nếu em đã chấp nhận Kevin đến đây là để khuyên anh ấy đừng quấy rầy chúng ta nữa. Anh có thể thông cảm cho em được điều đó. Nhưng anh không chấp nhận em dối gạt anh. Này Jenni, em hãy thú nhận là em yêu cầu Kevin đến và rồi chúng ta sẽ không đề cập đến chuyện đó nữa. Anh có thể hình dung được diễn tiến mọi sự việc, vì không để Kevin vào nhà nên em đã chỉ cho anh ta vào một lối bế tắc là con đường dẫn ra sông. Lúc đó, nắm trong tay chiếc chìa khóa, em đã de dọa Kevin; phải chăng anh ta đã khuyến dụ em? Và em đã to tiếng? Em đã cởi áo choàng và bước ra khỏi xe. Có thể trong cơn rối rắm, Kevin đã lùi xe để ra đi. Này Jenni, mọi việc đều dễ hiểu đến như thế. Hãy thú nhận đi. Đừng nhìn anh với đôi mắt ngây ngô như thế!. Đừng làm ra vẻ mình là một nạn nhân. Hãy thú nhận rằng em đã nói dối và anh hứa với em sẽ bỏ qua tất cả. Chúng ta rất thương yêu nhau và tình yêu đó sẽ không bị mai một.
Nàng thầm nghĩ, ít ra chàng đã biểu lộ sự trung thực. Nàng có cảm giác như mình đang ngồi trên một đỉnh núi và nhìn xuống những gì đã xảy ra trong thung lũng với đôi mắt của một khán giả dửng dưng.
Nàng nói:
- Điều dễ dàng hơn cả đó là tuân theo lời anh. Nhưng lạ lùng thật. Chúng ta đã sống như thế nào thì sẽ như thế đấy. Nana rất ghét dối trá. Bà không chấp nhận ngay cả phải nói dối vì lịch sự. Bà thường nói với em: 'Jenni à, phải trung thực. Nếu con không muốn đi chơi với ai đó, thì con có thể nói với họ tiếng cám ơn và không nói dối khi kiếm cớ nhức đầu hoặc bận làm bài. Không có gì hữu ích bằng sự thật.'
- Chuyện nói dối ở đây không đơn giản như thế.
- Erich à, em đi ngủ đây - Nàng nói và thầm nghĩ, tranh luận nào có ích gì.
Nàng còn nhớ, mới ngày nào, họ đã khắng khít bên nhau đi vào phòng ngủ. Nàng nghĩ đến việc mình mặc chiếc áo ngủ màu ngọc bích cũng vì chiều ý chàng. Giờ đây, thật không nghĩa lý gì.
Jenni cố bước chậm lên các bậc thang, nàng chờ câu trả lời của Erich nhưng chàng không nói năng gì.
o O o
Quá mệt, Jenni nằm xuống giường và ngủ thiếp đi trong một giấc ngủ đầy mộng mị, đó là một giấc ngủ chập chờn, trăn trở ở ngưỡng của ý thức, rồi nàng lại mơ; lần này nàng thấy mình trong xe, đang chống cự với Kevin, anh ta muốn giành cái chìa khóa..
Rồi nàng thấy mình đang đi vào rừng và tìm kiếm, nàng đưa cánh tay lên để tránh các cành cây và chạm phải một khuôn mặt. Những ngón tay nàng lần theo một vầng trán, rồi một mí mắt. Có một mái tóc dài đang ve vuốt má nàng.
Nàng vùng dậy, cắn môi để không hét lên. Tay mò mẫm tìm cây đèn ngủ, nàng bật đèn và lơ láo nhìn quanh. Không một ai. Chỉ có nàng trên giường, một mình trong phòng.
Nàng lại ngã người trên gối, toàn thân run rẩy. Ngay cả khuôn mặt nàng cũng co giật.
Nàng thầm nghĩ, mình sẽ điên mất.. Mình không còn tỉnh táo nửa rồi!
Jenni chong đèn và cuối cùng nàng đã ngủ thiếp đi khi những tia nắng đầu tiên trong ngày len qua mành cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận