Diệp Nha lẩn tránh, nhắm mắt lại: “Nhưng, chàng, chàng muốn như vậy...” Nàng chỉ là không muốn bị hắn giày vò nhiều lần thôi, không phải không muốn.
Ngày mai hắn đi rồi, nàng luyến tiếc.
Tiết Tùng mềm lòng, hôn nàng, “Bảo bối muốn sao?”
Diệp Nha muốn, nhưng nàng ngại nói, thẹn thùng rúc vào ngực hắn, ý tứ đã quá rõ ràng.
Khóe môi Tiết Tùng khẽ cong, may mắn nàng còn có chút lương tâm, nếu nàng dám nói không muốn...
“Bảo bối, hay là thôi đi.
Ta sợ làm đau nàng.
Nàng dưỡng thân mình cho thật tốt, lần sau về lại cho ta.” Hắn đẩy nàng ra, kéo ra khoảng cách giữa hai người.
Diệp Nha không ngờ hắn sẽ nói vậy, có chút bối rối, nhưng thấy đại ca yêu thương nàng như thế, lại càng cảm thấy hổ thẹn, ngượng ngùng nói: “Đại ca, một lần, không sao đâu.”
“Không cần, được rồi, ngủ đi.
Ta thật không dám làm bậy, ta không khống chế được bản thân, yên tâm, một hồi là ổn.” Tiết Tùng vỗ nhẹ vào lưng Diệp Nha.
Đã nói đến nước nàng rồi mà hắn cũng không chịu, Diệp Nha không thể tiếp tục chủ động nữa, cắn môi, xoay người qua chỗ khác.
Sắc trời càng ngày càng tối, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng hít thở đều đặn.
Diệp Nha không ngủ được, trong đầu hoảng loạn, đa số đều là hối hận mình không nên giả bệnh lừa hắn.
Đang phân vân có nên xoay người ôm đại ca hay không, bỗng có lồng ngực tráng kiện dán lên lưng nàng, Diệp Nha khiếp sợ vì cự vật nóng rực của nam nhân, bàn tay to nắm lấy mặt nàng, ngón trỏ ái muội vuốt ve môi đỏ mộng, giọng nói khàn khàn: “ Bảo bối, không được, ta không dập lửa được.
Ta rất muốn nàng, nhưng lại sợ một hồi sẽ làm cho thắt lưng nàng khó chịu...!Bảo bối, ngày đó ta nghe thấy, nàng ngậm “vật đó” của tam đệ, nàng cũng giúp ta ngậm nó một lần đi, được không?”.