“không cần.” Xuân Hạnh buồn phiền trong lòng, nhấc chân muốn đi về nhà.
Nhưng trông thấy phía tây là cánh rừng hoang vắng, nàng đột nhiên thấy có chút nguy hiểm, cũng không do dự nữa, đi thẳng đến sườn núi.
Nhà nhị ca, tam ca ở đây, nếu như người này dám làm bậy, nành chỉ cần la lớn một tiếng, nhị ca và tam ca nhất định sẽ nghe thấy.
Lâm Nghi Tu thấy ánh mắt phòng bị của nàng, cũng không giải thích, không xa không gần đi theo.
Xuân Hạnh sắp bị hù chết, muốn chạy, lại cảm thấy người ta không chừng chỉ là muốn vào làng, nếu nàng chạy, có vẻ quá nhỏ nhen, đành phải cố nhịn, đi hướng cửa sau của Tiết gia.
Nàng vừa đến trước cửa sau, đang định gõ cửa, người nam nhân kia đột nhiên đến gần, tới sát bên nàng.
Sắc mặt Xuân Hạnh trắng bệch, muốn kêu cứu.
Lâm Nghi Tu đúng lúc mỉm cười nói: “thì ra Tiết cô nương thích đi cửa sau?”
Xuân Hạnh mở to hai mắt nhìn hắn: “Huynh, huynh làm sao biết...” nói đến phân nửa đột nhiên im bặt, quả nhiên là hắn!
Lâm Nghi Tu khom người hành lễ, ánh mắt bình tĩnh thành khẩn nhìn nàng: “Tại hạ Lâm Nghi Tu, trung thu năm ngoái đã có duyên gặp gỡ cô nương một lần ở lễ hội lồng đèn.
Lần thứ hai là ở trong trấn Đông Kiều, còn lần thứ ba là ngồi trong xe ngựa trông thấy cô nương từ xa.
Từ đó về sau một lòng nhớ thương, thật tình muốn cầu hôn cô nương.
Ngày ấy những lời tại hạ nói với lệnh huynh đều là thật, là lời tâm huyết, không biết Tiết cô nương có bằng lòng Lâm mỗ hay không?”.