Nghe thấy lời nói của Tiết Bách, trong đầu Diệp Nha nhanh chóng hiện ra
một vài ý nghĩ, chẳng lẽ hắn đã biết chuyện trưa nay sao!
Nhưng hắn muốn nói gì với nàng?
Nàng thấp thỏm xoay người, vén rèm cửa, cúi đầu đi vào, cũng không
nhìn Tiết Bách, đi thẳng đến nơi đựng kim chỉ, sau đó ngồi ở chỗ khác,
tìm chỗ rách trên quần áo, thông thạo vá lại. Hắn muốn nói gì thì cứ
nói, nàng ngoan ngoãn nghe là được, nhưng nếu hắn tới khuyên nàng phải
nghe theo Tiết Thụ... Nàng không làm được.
Tiết Bách nhìn Diệp Nha, thấy nàng mặc dù bày ra bộ dáng thuận theo,
nhưng môi lại gắt gao mím chặt, liền biết nàng có lẽ đã hiểu lầm ý đồ
của hắn. Đợi một lát, mới nhẹ giọng mở miệng nói: “Nhị tẩu, ban ngày đệ
không ở nhà, nhị ca có phải luôn dính bên cạnh tẩu hay không?”
Động tác của Diệp Nha dừng lại một chút, ngoài ý muốn với vấn đề của hắn.
Tiết Bách cũng không chờ mong nàng sẽ trả lời, tiếp tục nói: “Tẩu
không nói đệ cũng biết, nhị ca chắc chắn là một tấc cũng không rời khỏi
tẩu. Huynh ấy chính là như vậy, từ nhỏ đã thế, huynh ấy thích ai nhất
thì cả ngày đều đi theo bên cạnh người đó. Trước khi tẩu tới, huynh ấy
luôn đi theo phía sau đại ca, đại ca lên núi săn thú, huynh ấy cũng đi,
đại ca ở phía sân sau chẻ củi, huynh ấy liền ngồi xổm ở một bên nhìn,
đại ca giao cho huynh ấy làm cái gì, huynh ấy sẽ cố gắng làm thật tốt.
Bất quá, từ ngày chúng ta cùng đi thị trấn, đệ đã nhìn ra, người bây giờ huynh ấy thích nhất không phải đại ca, mà là tẩu.”
“Nhị tẩu, mấy ngày nay nhất định nhị ca đã khiến tẩu chịu nhiều ủy
khuất rồi. Đệ nói những lời này, không phải muốn thay huynh ấy giải
thích, chỉ là, tẩu cũng biết, huynh ấy, huynh ấy... Đầu óc không được
tốt lắm, toàn “thích gì làm đó”, không để ý đến cảm giác của người khác. Có một số việc, huynh ấy chỉ làm theo ý muốn của mình, lại không biết
người khác không thích huynh ấy làm như vậy. Hệt như năm Hổ Tử bốn tuổi, cả ngày đều ồn ào đòi lên núi chơi, nhị thẩm không cho, nhị ca liền lén lút dẫn nó đi, huynh ấy chỉ muốn Hổ Tử thấy vui, lại không biết nhị
thẩm sẽ lo lắng. Chắc huynh ấy cũng từng làm rất nhiều chuyện ngu ngốc
với tẩu phải không?”
Diệp Nha cúi đầu, nhìn quần áo đã vá xong, không biết nên trả lời thế
nào. Tiết Thụ ở bên nàng nhiều ngày như vậy, thì ra là vì hắn đã xem
nàng là người quan trọng nhất sao?
Nói thật, ngoại trừ mấy lần động thủ động cước đó, thật ra hắn rất tốt với nàng.
“Nhị tẩu, vá xong chưa?”
Đang suy nghĩ xuất thần, giọng nói trong trẻo của Tiết Bách bỗng
truyền tới, Diệp Nha vội vàng qua loa ừ một tiếng, cắn đứt chỉ, rồi đưa
xiêm y cho hắn.
Tiết Bách cầm lại xiêm y, xoay người ra ngoài, trước khi bước ra cửa
nói: “Nhị tẩu, nhị ca thật lòng thích tẩu, huynh ấy ngốc nên không biết
cách săn sóc, nhưng xem ở tấm lòng thành của huynh ấy, tẩu có thể cho
huynh ấy thêm một cơ hội không? Nếu đến cuối cùng tẩu vẫn không thể chấp nhận huynh ấy, đệ với đại ca sẽ nói với huynh ấy, tuyệt không để huynh
ấy khi dễ tẩu nữa.”
“Ừ, ta biết.” Diệp Nha nhẹ giọng đáp.
“Nhị tẩu?”
“A?” Nàng nghi hoặc ngẩng đầu, còn muốn nói gì sao?
Tiết Bách cười ôn hòa với nàng, “Giờ này chắc tẩu cũng đã đói bụng
phải không? Nhị ca cố ý nấu cháo cho tẩu, đệ để huynh ấy tiến vào, tẩu
thông cảm bỏ qua cho huynh ấy đi. Nghe đại ca nói, nhà chúng ta đã mua
mấy mảnh đất hoang, mấy ngày kế tiếp chỉ sợ sẽ vất vả cho tẩu, nếu tẩu
đói bụng thì không làm nổi đâu.” Nói xong, lại nhìn nàng trong chốc lát, xoay người buông rèm cửa, bước ra ngoài.
Diệp Nha ngây người đứng ở đó, lỗ tai vẫn quanh quẩn giọng nói tự
nhiên của Tiết Bách, hắn nói “Nhà chúng ta”, bọn họ đã xem nàng là người nhà...
Đúng vậy, đã là người nhà, thì nên chiếu cố, thông cảm cho nhau. Tiết
Thụ ngốc, hắn căn bản không biết nàng không thích hắn làm vậy, nàng nên
giải thích tỉ mỉ cho hắn nghe, chứ nếu chỉ một mặt cự tuyệt, rồi dỗ hắn
lừa hắn như trước đây, đó vốn dĩ không phải là kế lâu dài, cho dù là
tiểu hài tử, một lời nói dối nhiều lần, cũng sẽ biết đó là gạt người,
thậm chí sẽ nghĩ nàng cố ý không muốn cho hắn, chọc hắn phí hết tâm tư
muốn tự mình ra tay.
Nghĩ đến mình trước kia chỉ biết vừa mắng vừa lừa hắn, hoàn toàn coi
hắn là tên ngốc, Diệp Nha đột nhiên cảm thấy rất áy náy. Cuộc sống phu
thê là cần hai người sống chân thành với nhau, nếu đã quyết định làm thê tử của hắn, vậy không thể chỉ nói ngoài miệng. Mấy ngày nay, nàng chiếu cố mọi việc trong nhà, băn khoăn đến suy nghĩ của đại ca và tam đệ, lại cô đơn không nghĩ tới nên ở chung với Tiết Thụ như thế nào, vẫn đều là
hắn làm nũng, nàng liền dỗ, hắn tự mình chơi, nàng liền buông tay mặc
kệ...
“Nương tử, ta mang cơm vào cho nàng, có thể cho ta vào không?” Giọng nói bất an của Tiết Thụ vang lên sau rèm cửa.
Nghĩ đến nửa ngày nay hắn luôn đứng ngoài cửa xin lỗi nàng, trong lòng Diệp Nha cảm thấy mềm nhũn, đi tới mở rèm, đối diện là đôi mắt tràn đầy nước của hắn, cố gắng trợn to nhìn nàng.
Nàng vừa đau lòng vừa buồn cười, thực chưa từng thấy người nào thích khóc như vậy!
“Vào đi.” Nàng nghiêng người, giúp hắn mang bàn vào phòng.