Nàng hoảng loạn vô cùng, cúi đầu không dám nhìn hắn. Đại ca muốn làm gì đây, đừng nói là huynh ấy muốn tiếp tục chuyện tối qua nha?
Chính lúc tâm ý hoảng loạn, giọng nói có chút khẩn trương của nam nhân truyền vào tai nàng, nàng nghehắn nói: “Đệ muội, ta thích muội, nhị đệ thích muội, muội cũng thích chúng ta. Vốn lúc đầu ta chỉ cần muội thích ta là đã đủ, nhưng đến ngày hôm nay ta lại phát hiện rằng, chỉ bấy nhiêu đó thật không đủ chút nào, ta còn muốn nhiều hơn thế, ta muốn ôm muội, hôn muội và muốn... muội nữa. Đệ muội, ta nghe tam đệ nói, có nơi huynh đệ có thể cộng thê, đệ muội, muội, muội, muội có nguyện ý làm nương tử cho cả ta và nhị đệ không?”
Đèn lồng trong tay chợt rơi xuống, bị nam nhân đúng lúc chụp lại, Diệp Nha ngẩng đầu nhìn hắn, đúng lúc rơi vào đôi mắt phượng thăm thẳm kia. Dưới ánh trăng, bóng dáng của hắn hiên ngang đứng thẳng như thân tùng, nhưng đôi mắt sâu sắc kia lại như đang khóa chặt người cả người nàng lại, ánh mắt kiên định xen lẫn chút chờ mong, dường như đang khát khao, hy vọng được nghe câu trả lời của nàng.
Tâm Diệp Nha, hỗn loạn vô cùng.
Huynh đệ cộng thê, cho tới bây giờ nàng đều chưa từng nghe qua, ngoại trừ mấy lời bàn tán xôn xao bị mọi người khinh bỉ, xem thường.
Nhưng Tiết Tùng và Tiết Thụ thì không giống như thế, bọn họ không có ép buộc nàng, nàng cũng khônghề yêu một người bỏ một người, cả hai người, nàng đều yêu.
Nhưng, nhưng mà...
Nàng có bằng lòng hay không? Nàng có tư cách để bằng lòng sao? Nàng có thể nói bằng lòng sao?