Tiết Tùng đau lòng, nhanh chóng đứng dậy, đỡ lấy nàng, mặt lạnh trừng mắt Tiết Thụ: “Khó chịu thì ra sân sau, tự lấy tay giải quyết! Còn dám ban ngày ban mặt khi dễ nàng nữa, ta sẽ đánh đệ cho xem.” Ngay sau đó lại quay đầu răn dạy Tiết Bách: “Đệ cũng vậy, nếu như còn dám càn quấy, ngày mai theo ta trở về thị trấn, thanh tĩnh đọc sách.”
Tiết Thụ uất ức cúi thấp đầu, túp liều nhỏ cũng xẹp xuống, lại nhìn nhìn nương tử bị đại ca ôm vào ngực, liền trở về phòng đi mặc y phục đàng hoàng.
Tiết Bách không cần Tiết Tùng răn dạy cũng đã hối hận vô cùng, nghiêm túc xin lỗi Diệp Nha: “Nhị tẩu, đừng khóc. Chuyện này không thể trách nhị ca, đều là ta cố ý khiêu khích huynh ấy. Ta đáng lẽ không nên trêu chọc nàng, cũng không nên hồ đồ như vậy. Nhị tẩu, ta biết lỗi rồi, sau này tuyệt đối sẽ không như thế nữa. Nếu nàng thấy tức giận, hay là đánh ta đi! Trăm ngàn lần cũng đừng khóc, nàng khóc, chúng ta sẽ đau lòng.”
Tiết Tùng che chở nàng, Tiết Thụ buông tha, Tiết Bách cũng nhận lỗi. Diệp Nha dần dần ngừng nức nở, chỉ là buồn bực trốn trong lòng Tiết Tùng không ngẩng đầu.
Nàng cũng không phải giận thật, chỉ là không có cách nào chấp nhận cả ba huynh đệ đều đồng thời khi dễ nàng như thế.
“Khụ khụ, hay là đại ca khuyên nhủ nhị tẩu đi! Đệ ra sân sau chất củi.” Tiết Bách biết nàng xem trọng mặt mũi, thức thời chừa lại không gian cho hai người.
Tiết Bách vừa đi, Diệp Nha lập tức đẩy Tiết Tùng ra, muốn đi về phòng tây.
“Bảo bối, ta sai rồi...” Tiết Tùng vội kéo nàng lại, “Bảo bối, đừng giận. Ta, vừa nãy đáng lẽ không nên đối với nàng như thế. Yên tâm đi, sau này hai tụi nó còn dám khi dễ nàng nữa, ta tuyệt đối sẽ giúp nàng trừng trị bọn chúng.”
Diệp Nha oán giận lườm hắn, nếu vừa rồi hắn ngăn cản Tiết Thụ đúng lúc, cũng đã không xảy ra chuyện vừa rồi.
Bị nàng hai mắt đẫm lệ trừng mắt, dáng vẻ đáng thương làm cho tim Tiết Tùng như muốn hóa thành nước, vội vàng giúp nàng gạt lệ, lại nhẹ giọng cầu xin tha thứ: “Bảo bối, ta cũng không phải cố ý. thật sự là đêm qua, tam đệ, nó... Được được được, không nhắc đến chuyện đó nữa, sau này nàng nói cái gì thì chính là cái đó, mọi chuyện đều nghe theo nàng, được không?”
Diệp Nha lúc này mới dễ chịu hơn chút, cắn môi nhìn hắn chằm chằm: “Vậy chàng phải nhớ kỹ lời chàng đã hứa. không được đứng một bên xem náo nhiệt, còn nữa, chính bản thân chàng cũng không được chơi xấu...”
“Ừ, ta nhớ mà, nhớ kỹ luôn.” Tiết Tùng cưng chiều bảo đảm nói: “Được rồi, vậy nàng cũng đừng giận nhị đệ nữa. Tính tình của nó, nàng còn không rõ hay sao?”
“không cần chàng nói, hắn rõ ràng tốt hơn hai người các chàng!” Diệp Nha đỏ mặt, hất tay hắn ra, đi vào phòng đông tìm Tiết Thụ. Nếu như không có hai người hư hỏng bọn họ, Tiết Thụ vốn rất nghe lời nàng.
Tiết Tùng bất đắc dĩ thở dài, rõ ràng là tam đệ khi dễ người, nhị đệ vô lại chọc nàng, cuối cùng tam đệ được ăn no chiếm hết tiện nghi, nhị đệ không cần nói gì cũng làm cho nàng đau lòng, chỉ có hắn, là gặp xui xẻo thôi.
Nhưng hắn rất nhanh đã không tủi thân nữa, bởi vì vừa ăn cơm xong, Diệp Nha đã một mình đi đến nhà nhị thẩm.
Lần này, nàng đối xử rất công bằng, cả ba huynh đệ, ai cũng bị bỏ hết.
--------------------------------------------------------
(*) Vân đạm phong khinh: chỉ tính cách bất cần, không màng đến điều gì, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.