Tiệt Hồ

Lục Thành không thể tưởng nổi là Thẩm Lâm sẽ đến tìm hắn. Vào ngày gần cuối kỳ nghỉ dài hạn, anh có chút ngạc nhiên khi nhận được điện thoại của Thẩm Lâm. Giọng nói của đối phương tuy là bình tĩnh nhưng vẫn cảm thấy được tâm trạng cậu có chút sốt ruột không yên.

“Tìm tôi có chuyện gì?” Giọng anh mang chút lạ lẫm. Anh không quen thuộc gì với đối phương, nhiều nhất thì chỉ là bạn của bạn. Bởi vì Bùi Quân giới thiệu qua một lần, sau đó bọn họ cũng không gặp nhau nhưng Lục Thành cũng đoán ra được nguyên nhân cậu ta tìm anh. Từ trong miệng của Bùi Quân có thế sơ lược hình dung ra tính cách của con người Thẩm Lâm này. Cậu ta tìm đến anh chỉ có thể vì Bùi Quân.

Quả nhiên Thẩm Lâm mở miệng nói, “Tôi muốn cùng anh nói một số chuyện về Bùi Quân. Hiện tại tôi không tiện cùng anh ấy gặp nhau, cho nên nếu có thể thì anh ra ngoài một chút được không?”

Trong lòng Lục Thành hơi không thoải mái. Vào lúc như này, Bùi Quân mới chính là đối tượng cần gặp mặt giải thích nhất đối với Thẩm Lâm.

Nhưng anh vẫn nói, “Cậu nói địa chỉ đi.”

“Ngay tại nhà hàng phía dưới khu mua sắm. Ba giờ có được không?”

“Cứ vậy đi.” Lục Thành đáp ứng một câu, cúp điện thoại.

Cúp điện thoại xong, không ngoài ý muốn chạm phải tầm mắt của Bùi Quân. Anh nhún vai, “Là Thẩm Lâm.”

Bùi Quân cũng hơi ngạc nhiên, sau đó mới giật mình, thở dài một tiếng cười nói, “Bạn bè của tôi cậu ấy cũng chỉ biết mỗi anh, ngoài ra cũng toàn là bạn thời đại học hiện đang ở nơi khác, không thể liên hệ, cho nên cậu ấy mới tìm anh.”

“Anh không giới thiệu bạn bè khác với cậu ấy sao?”

“Là cậu ấy không quan tâm.” Không thì qua nhiều năm vậy cho dù không có ý muốn biết nhưng ít cũng phải biết vài người bạn hắn là ai.

“Anh có muốn đi cùng tôi không?” Lục Thành hỏi.

“Không đâu. Nếu cậu ấy đã cố ý muốn tìm anh thì chính là không muốn gặp tôi. Tôi đi sẽ chỉ càng khiến cậu ấy xấu hổ.” Bùi Quân lắc đầu,” Tôi không nghĩ sẽ lại lôi anh vào chuyện này. Xin lỗi.”

Tuy rằng Bùi Quân là người ít khi khách sáo gì nhưng chuyện tình cảm mà kéo thêm một người thứ ba không liên quan vào thường sẽ mang đến cho người khác phiền phức. Càng là quan hệ thân quen lại càng phải duy trì giữ gìn, tránh cho chỉ một ít việc mà làm mất tình cảm.

Bùi Quân nhìn Lục Thành, “Anh có cảm thấy phiền toái…”

“Hả, sẽ không có đâu.” Lục Thành mỉm cười, “Hẳn là cũng không có chuyện gì phiền toái đâu.”

Bùi Quân nhìn anh một cái, cuối cùng cười nói, “Vậy được rồi, tôi chờ anh trở về.”

Hai ngày này, hai người vẫn không đi ra ngoài, ở trong nhà vẫn không thấy nhàm chán. Khi mới ở chung lại thấy rất hợp nhau, cùng nhau xem đá bóng xong lại ăn một bữa cơm, hoàng hôn còn đi tản bộ xung quanh, thảo luận chuyện thời sự hay tán chuyện đồn thổi trong ngành. Thời gian trôi đi rất nhanh. Ngay cả Bùi Quân đi ở nhờ chờ người trở về cũng trở nên rất tự nhiên.

Lục Thành thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Chẳng biết hẹn tại khu mua sắm có phải chủ ý của Thẩm Lâm hay không, bởi vì đây là nơi Hà Trác Thụy thổ lộ công khai với cậu ta. Chuyện lần này thậm chí còn lên cả trên mạng, Thẩm Lâm hẹn ở nơi này không khỏi có chút châm chọc. Nếu tính cách cậu ta thật sẽ như Bùi Quân hình dung thì sẽ không chọn địa điểm gặp mặt như vậy, cho nên lúc Lục Thành thấy Hà Trác Thụy ở trong nhà hàng cũng không coi là ngoài dự đoán.

May mắn rằng gã không ngồi cùng bàn với Thẩm Lâm, hẳn trước đó đã nói chỉ đến cùng Thẩm Lâm.

Lục Thành thản nhiên nhìn người đối diện, kéo ghế ngồi xuống, khóe miệng đeo nụ cười khách khí, “Cậu Thẩm cố ý hẹn tôi ra đấy là muốn nói chuyện gì?” Anh không có vòng vo mà hỏi thẳng.

Thẩm Lâm thấy Lục Thành như vậy trong nháy mắt có chút xấu hổ, hoang mang. Lục Thành trong ấn tượng của cậu là người khá ôn hòa, lúc nào nói chuyện cũng cười, khiến người khác cảm thấy rất thoải mái. Lúc gặp mặt Lục Thành lần đầu tiên cùng Bùi Quân, Lục Thành trông giống như là người bạn bè thân quen, vào thời điểm nào cũng có thể tìm được đề tài, cho dù cậu thỉnh thoảng không tập trung thì cũng không có cảm giác bị bỏ quên gì.

Lúc ấy, cậu có ấn tượng rất tốt với người bạn này của Bùi Quân. Chỉ cần cậu thoáng liếc mắt đều có thể nhận ra người này có bao nhiêu xuất sắc cùng vĩ đại. Anh cùng với Bùi Quân nhìn qua chính là cùng một loại người, cho nên cậu cũng rất tự nhiên đem đối phương trở thành bạn bè.

Lúc cậu chủ động gọi điện thoại tìm anh cũng vì nguyên nhân này, nhưng hiện tại nhìn Lục Thành trước mặt lại khiến cậu không biết làm sao.

Ánh mắt người đối diện vừa xa cách vừa khách khí, như nhìn xuyên thấu qua cậu, tạo cảm giác rất khó chịu. Nhưng dù vậy cậu cũng không phàn nàn gì về cách hành xử của đối phương, chỉ là trong lòng không chịu nổi nên đành hơi buông mắt xuống, sau một hồi lâu mới nói, “Anh Lục, thật ngại quá, lần này đột nhiên mời anh ra ngoài, thật ra cũng chỉ muốn nhờ anh hỗ trợ” Cũng có thể anh thấy tôi thật đột nhiên nhưng bạn bè của Bùi Quân tôi chỉ biết có anh. Tôi biết Bùi Quân coi anh là bạn thân, có chút chuyện tôi không thể gặp mặt nói cho đối phương cho nên tôi nghĩ, nếu có thể thì xin anh chuyển lời giúp tôi.”

Lục Thành mất vài giây tiêu hóa. Anh ngẩng đầu nhìn Thẩm Lâm, “Cậu không cảm thấy ngay cả nói lời xin lỗi mà cũng phải nhờ đến người khác chuyển lời hộ thì thật sự không có chân thành sao?” Lục Thành không có khách khí với Thẩm Lâm. Anh cười khẽ, mặc sắc mặt của Thẩm Lâm tái đi. Cậu há miệng thở dốc, muốn cất lời lại thôi.

“Đúng…Rất không có chân thành.”

Bộ dáng như vậy thật dễ khiến người khác thương cảm, nhưng hiển nhiên là Thẩm Lâm đã chọn sai đối tượng.

Nếu Lục Thành không đủ cứng rắn, trải qua nhiều kinh nghiệm từ quá khứ thì anh đã không có khả năng đạt được đến vị trí như hôm nay.

“Tôi biết giờ nói gì thì cũng vô dụng. Tôi thật rất xin lỗi Bùi Quân, tôi không nên tùy tiện đồng ý ở bên anh ấy sau đó nửa đường lại bỏ anh ấy đi. Tôi không muốn như vậy. Tôi thật sự đã cố thử nhưng tôi phát hiện tôi không làm được. Tôi không có cách quên đi một người khác lại ở bên Bùi Quân. Đối với anh ấy như vậy là không công bằng.” Thẩm Lâm hạ tầm mắt.

“Cậu có nghĩ tới rằng thật ra lúc Bùi Quân thổ lộ muốn ở bên cậu thì hắn đã không còn quan tâm đến thứ công bằng này không? Tôi nghĩ lúc hắn thổ lộ cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý, vì hắn hiểu cậu, có lẽ biết cậu cần thời gian để buông ra nên hắn đã chuẩn bị tốt con đường bị tổn thương về sau.

Nhưng sau khi đồng ý ở bên hắn, cậu lại không nhìn thẳng vào chuyện tình cảm này, hoặc có thể nói cậu không để ý Bùi Quân. Cậu luôn luôn không muốn tham gia vào chuyện tình cảm này chứ không phải không thể. Hai điều này khác nhau rõ ràng.

Hiển nhiên là Bùi Quân đã phát hiện điều này. Hắn thất vọng không phải bởi cậu không buông xuống được người khác, mà là cậu không muốn buông.”

Giọng Lục Thành thong thả từ tốn, không để ý tới sắc mắc của Thẩm Lâm, “Tất nhiên tôi cũng chỉ là một người đứng xem, chuyện tình cảm chỉ có bản thân hai người cậu rõ nhất. Giờ tôi ngồi ở đây cũng chỉ muốn nói cho cậu, nếu cậu đến cuối cùng ngay cả một câu xin lỗi mà không muốn tự mình nói với Bùi Quân, như vậy nhiều năm qua hắn vì cậu trả giá đều là vô ích hết. Ngay cả tư cách làm bạn bè cậu cũng không xứng.”

Lục Thành vừa dứt lời, Hà Trác Thụy ngồi cách họ một bàn phía sau đã nghe lén lại còn giả bộ đứng bật dậy trong nháy mắt, căm tức nhìn Lục Thành, “Đủ rồi, thằng nhãi kia câm miệng lại. Mày không nên xen vào chuyện này,” Tay gã đặt ở trên bả vai Thẩm Lâm, làm ra tư thế bảo vệ rõ ràng.

Lục Thành cảm thấy nực cười. Hình như người tìm đến anh trước chính là hai người kia mà, “Tôi chỉ nói đến đây, e rằng về sau chúng ta cũng không cần gặp lại.” Đối với loại người như này, anh căn bản lười phản ứng. Lục Thành nói xong liền dứt khoát rời đi, ngay cả cốc nước trên bàn cũng chưa động qua.

Bùi Quân thật là xui xẻo, gặp phải hai người như vậy. Tình cảm nhiều năm qua đều bị lãng phí.

Khóe miệng Lục Thành nhếch lên trào phúng, may mà hắn lựa chọn buông tay.

Cho dù không muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm của bạn bè, Lục Thành cũng phải nói rốt cuộc thì Bùi Quân cũng làm ra lựa chọn khôn ngoan nhất.

Sau khi Lục Thành về nhà, Bùi Quân không có hỏi anh nhiều về cuộc gặp mặt nói chuyện với Thẩm Lâm. Vẻ mặt hắn bình tĩnh, mặc một bộ quần áo ở nhà, dường như vừa mới ngủ trưa, trên người còn mang vẻ thỏa mãn và bình thản sau khi ngủ dậy.

Bởi vì mấy hôm trước phát sốt không đi đâu được, Lục Thành dứt khoát bắt hắn ở nhà thêm vài ngày nữa. Dù sao kì nghỉ cũng không dài, hai người ở cùng nhau đến khi ngày nghỉ chấm dứt.

Bùi Quân rót cốc nước đưa cho Lục Thành, “Vừa nãy trước khi anh về có người gọi điện thoại đến đây, tôi đang ngủ trưa nhưng điện thoại kêu thật lâu. Tôi sợ là có chuyện gấp nên nghe.”

“Không sao.” Lục Thành lại không quá để ý. Nếu là người thân thì bình thường đều gọi vào di động của anh.

“Người gọi điện thoại tới hình như là bạn học thời trung học của anh, gọi là Chung Tự Đào, mời anh đến tham gia đám cưới của hắn vào ngày nghỉ cuối cùng. Hắn nhờ tôi nói cho anh.”

Nụ cười của Lục Thành thoáng nhạt đi vài phần. Anh uống ngụm nước, “Đám cưới sao?”

Bùi Quân gật đầu, cười nói, “Không nghĩ bạn từ thời trung học của anh khi kết hôn còn mong nhớ gửi thư mời cho anh. Bạn cùng lớp tôi ra trường xong vẫn chưa từng gặp lại.”

“Muốn cùng đi không, dù sao mấy ngày nghỉ đều chưa ra khỏi nhà mà?” Lục Thành không quan tâm lắm hỏi.

“Có thể sao?”

“Ừ, đám cưới thôi. Không có gì không được cả.” Lục Thành nở nụ cười.

Lời editor: Chương này Lục Thành ngầu quá đê =3= Vừa edit vừa quắn =3=

p.s hôm nay kiểm tra lại mới để ý bị sót mất 2 phiên ngoại T_T có tận 5 phiên ngoại liền cơ @@


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui