Có những chuyện người ta gọi là “ngoài ý muốn” vì nó thường xảy ra bất ngờ khi cuộc sống đang trôi qua yên ả. Tai nạn đột nhiên giáng xuống vào ngày tháng bình yên như một cái đánh mạnh, khiến người choáng váng không kịp phản ứng.
Khi Lục Thành đang họp thì nhận được điện thoại của trợ lý Hạ gọi tới. Giọng trợ lý Hạ run rẩy trong điện thoại, tiếng khóc nức nở truyền đến. Cô đã cố gắng bình tĩnh nhưng vẫn không áp chế được sự hoảng loạn, “Anh Lục, anh…. mau đi đến bệnh viên thứ ba của thành phố D đi. Anh Bùi xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở công trường, hiện tại đang phải cấp cứu. Anh mau đến đây nhanh đi…” Bên trong điện thoại chỉ còn tiếng khóc nấc không kìm nén được của trợ lý Hạ.
Hà Diệp Tử thấy sau khi nghe điện thoại Lục Thành sụp xuống. Trong nháy mắt anh không thể hít thở được.
Sắc mặt Lục Thành trở nên trắng bệch như người bệnh cấp tính. Hà Diệp Tử thậm chí còn lo lắng giây tiếp theo anh sẽ ngừng thở.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Nhóm người cấp dưới họp cùng Lục Thành nín thở. Hà Diệp Tử ngập ngừng, “Sếp?”
“Đặt cho tôi chuyến bay gần nhất đi thành phố D.”
“Được, được tôi đi ngay đây.” Hà Diệp Tử vội vã đứng dậy, eo đập vào thành ghế. Cô cố nhịn đau, lập tức gọi điện thoại cho công ty hàng không.
Tay Lục Thành siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng nhợt từ bao giờ. Anh mang vẻ mặt căng thẳng nhanh chóng nói vài câu kết thúc cuộc họp rồi xoay người ra khỏi văn phòng.
Di động, ví tiền, chứng minh thư. Lục Thành soát lại tất cả một lần nữa.
Khi xe nổ máy tại bãi đỗ, anh mới phát hiện tay cầm lái run rẩy. Anh hít sâu một hơi, từ bỏ ý định lái xe, vẫy tay gọi taxi.
Hà Diệp Tử đã đặt được vé máy bay. Đến sân bay đã là ba giờ hai mươi bảy phút chiều.
Bốn giờ máy bay cất cánh. Lục Thành ngồi ở phòng chờ tưởng chừng như đã mấy năm trôi qua.
Anh mang bộ mặt lạnh lùng vô cảm đến mức khiến người xung quanh tự động rời xa. Tay Lục Thành duỗi ở bên cạnh, trong đầu trống rỗng. Anh cố dùng chút lý trí còn sót lại để khống chể hành động của mình.
Sau đó anh lên máy bay. Hai giờ. Từ thành phố W đến D phải mất hai giờ.
Mỗi một phút trôi qua đối với Lục Thành đều là dày vò.
Tiếp viên hàng không đã vài lần qua hỏi anh có khỏe không, Lục Thành lắc đầu cứng nhắc. Khi anh không cười trông rất nghiêm túc. Sự phóng khoáng ngày nào như đã băng lại. Giữa âm thanh gầm rú của động cơ máy bay, Lục Thành như nghe được tiếng tim đập của mình.
Từng tiếng, từng tiếng nối tiếp nhau.
Thình thịch.
Thình thịch.
Anh muốn gặp Bùi Quân.
Lục Thành ôm chặt ngực, tựa vào ghế máy bay, cả người lạnh toát.
Sau khi tới thành phố D, anh lập tức gọi điện cho trợ lý Hạ.
“Vẫn còn đang cấp cứu.” Trợ lý Hạ đã bình tĩnh hơn chút nhưng tiếng thút thít vẫn truyền đến bên tai anh rõ ràng. “Anh mau tới đây đi.” Trợ lý Hạ nói xong câu này suýt nữa bật khóc ra.
“Không sao, không sao. Anh ấy sẽ không có chuyện gì đâu.” Lục Thành như tự an ủi bản thân, không biết người tài xế taxi đang nhìn anh kì quái.
Đến cửa phòng cấp cứu, bên ngoài cũng có khá nhiều người đều đang chờ đợi. Mọi người nhìn thấy Lục Thành đến nhưng không có ai nói gì cả.
Trợ lý Hạ nhìn thấy anh liền rơi nước mắt lã chả. Đôi mắt cô sưng đỏ, không biết đã khóc bao lâu.
Cô cố kìm nén, mở miệng, “Có đứa con của một người công nhân chơi đùa tại công trường, nghịch ngợm mở chốt máy móc. Anh Bùi vì cứu người mới bị vật nặng đập trúng, đã vào phòng cấp cứu ba giờ rồi.”
Lục Thành ngồi ở bên cạnh trợ lý Hạ, vỗ bả vai cô, “Anh ấy sẽ không sao.”
Người đàn ông cấp dưới ngồi bên cạnh anh không kiềm được mà đau lòng, xoay người không dám nhìn nữa.
Có người ra ngoài mua cơm trở về, Lục Thành khuyên trợ lý Hạ đi ăn cơm. Bản thân anh cũng ăn.
Anh ăn được một nửa, ra ngoài đứng cạnh cửa sổ cầu thang hút thuốc.
Bệnh viện cấm hút thuốc. Toàn bộ hành lang khi ấy nồng nặc mùi khói thuốc lá.
Thời tiết của thành phố D thất thường. Lúc đến trời vẫn còn trong xanh, giờ lại nổi gió lớn. Trời sắp đổ cơn mưa to.
Lục Thành cảm giác được hạt mưa từ bên ngoài cửa sổ hắt vào trên mặt, lạnh lẽo khó tả.
Hai ngày trước Bùi Quân còn thu dọn đồ đạc. Bọn anh hẹn nhau cuối tuần sẽ ra biển câu cá.
Bùi Quân cầm lấy quà sinh nhật Lục Thành tặng hắn, vui vẻ vô cùng. Là một cái cần câu mới. Hắn hết sờ sờ lại vuốt vuốt nó cả nửa ngày không chịu buông tay.
Lục Thành cắn chặt môi. Khói tràn vào khí quản làm anh khó chịu, bật ho sặc sụa. Cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Anh dựa vào vách tường, trượt xuống.
“Mùi khử trùng khó ngửi quá.” Lục Thành nghĩ thầm.
Anh trở lại bên trợ lý Hạ, ăn nốt phần còn lại trong ***g đựng cơm, sau đó nhìn đèn chỉ thị phòng phẫu thuật.
Anh an ủi trợ lý Hạ, hỏi thêm về tình huống phát sinh.
Sau đó anh im lặng.
Đèn phòng phẫu thuật tắt. Bác sĩ đeo khẩu trang bước ra.
Trợ lý Hạ xông lên ngay lập tức. Lục Thành bình tĩnh đi sau cô. Anh lẳng lặng nhìn chằm chằm vị bác sĩ như chờ đợi lời tuyên án.
“Bệnh nhân đã qua khỏi, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa nhưng vẫn phải ở trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU để quan sát tình huống.”
Rốt cuộc trợ lý Hạ không kiềm chế được khóc nấc lên. Tiếng khóc của cô vang vọng khắp bên ngoài phòng phẫu thuật.
Lục Thành nhắm chặt mắt, mím môi nhìn y tá cùng bác sĩ đẩy Bùi Quân còn đang ngủ say ra.
Anh nhìn khắp từ đôi mắt, vầng trán cho đến đôi môi của hắn, từng chút một miêu tả lại hình dáng của hắn giống như đã làm vô số lần. Trái tim anh mãi vẫn đập thình thịch, thình thịch không yên.
Cách tấm thủy tinh ba ngày, tình huống của Bùi Quân cuối cùng cũng ổn định. Bùi Quân được chuyển vào phòng bệnh thường.
Lục Thành dùng mảnh vải nhúng nước đã đun sôi, thấm ẩm đôi môi hắn. Mặt nạ hô hấp đã tháo ra. Môi Bùi Quân khô nứt. Mặt hắn trắng bệnh. Hô hấp vẫn đều đặn từng nhịp.
Bùi Quân tỉnh lại, nhìn thấy ngay Lục Thành ở bên giường. Tầm mắt hai người gặp nhau. Hơn nửa ngày vẫn chưa ai thốt ra câu nào.
Đến khi bác sĩ kiểm tra xong, Bùi Quân mới nặng nhọc mở miệng.
“Trông anh… rất mệt mỏi.” Giọng nói của hắn khàn khàn khó nghe. Hắn nói xong từng từ đứt quãng thì đã cạn kiệt sức lực, đành cười.
Lục Thành nắm lấy tay Bùi Quân, “Tỉnh rồi? Có chỗ nào khó chịu không?” Giọng anh trầm trầm bình tĩnh.
“Tôi rất đói.”
Lục Thành nở nụ cười, “Bác sĩ nói anh chỉ có thể ăn một ít cháo loãng.”
Bùi Quân chớp mắt, tỏ vẻ đồng ý.Thật ra hắn mệt chết đi, rất đau đớn nhưng còn muốn nói chuyện cùng Lục Thành.
“Anh…đi nghỉ đi.”
Lục Thành gật đầu song vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, “Đừng nói gì cả, lại nghỉ một lát đi.”
Bùi Quân nhìn áo sơ mi nhăn nhúm của anh. Cằm anh đã lún phún râu chưa kịp cạo từ bao giờ.
“Ngủ cùng tôi đi.”
Chưa bao giờ thấy Lục Thành mệt mỏi như vậy. Trong lòng Bùi Quân rất khó chịu. Hắn giật giật ngón tay ra hiệu cho Lục Thành.
Lục Thành gật đầu, ghé vào trên giường hắn. Lúc anh nhắm mắt, thầm nói trong lòng.
May mắn thay… Hắn còn sống là tốt rồi… Thế là quá tốt rồi…
Đến khi Bùi Quân khôi phục có thể tự mình ngồi dậy ăn cơm, hắn nói cho Lục Thành, “Thật ra, chúng ta đã gộp chung hộ khẩu, bố mẹ tôi cũng đã viết giấy ủy quyền. Anh có thế thay tôi kí tên lúc nào cũng được.”
Cảm xúc đã đóng băng trong một thời gian dài của Lục Thành sụp xuống trong nháy mắt. Hốc mắt anh đỏ lên.
Bùi Quân vuốt ve từ mái tóc đến khuôn mặt anh. Hắn vươn cánh tay lấm tấm lỗ kim đâm nắm chặt lấy tay Lục Thành.
Nhẫn của hai người chạm nhau.
Không biết có phải sau khi đã trải qua vào sinh ra tử thì tình cảm của con người sẽ thay đổi hay không mà có một số người tỉnh ngộ, càng nhiều người trân trọng hiện tại hơn.
Trợ lý Hạ còn nói sếp Bùi cùng anh Lục lúc trước giống đôi vợ chồng già, nay lại trở nên dính nhau không rời. Hai người càng ngày càng thích làm mấy hành động thân mật ở nơi công cộng gây mù ánh mắt của bao người, hoàn toàn mặc kệ người ta vừa hận vừa ghen tỵ.
Sau này trợ lý Hạ thành chị em tâm sự của Hà Diệp Từ. Hai người thường xuyên thảo luận cử chỉ hàng ngày của các sếp, phát hiện cuộc sống tình cảm của hai người ngày càng phong phú, level tăng vèo vèo.
Có lúc trợ lý Hạ giúp Bùi Quân sửa lại tài liệu thì nhìn thấy trên lịch bàn của hắn có chép một đoạn “Bốn mươi chuyện cười trong cuộc sống” từ quyển sách nào đó cùng rất nhiều câu ghi chú khác. Trợ lý Hạ như phát hiện ra một bí mật nho nhỏ, cười thấu hiểu, quyết định tí nữa sẻ chia sẻ chuyện này cho Hà Diệp Tử.
Cô nhìn ảnh chụp chung của Bùi Quân và Lục Thành khi hai người đi câu cá, lại hướng mắt ra bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ kia, cảm thấy dạt dào sắc xuân.