Tiết tháo ở đâu?

 
Chương 1.1: Đầu tường xuân (1)
 
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 

Ánh mặt trời chiếu rọi qua song cửa sổ bằng trúc, trời thu mát mẻ, mùi lá phong hòa vào hương hoa quế lan tỏa khắp nơi, một cô nương diện mạo thanh tú, mặc trên mình bộ y phục màu tím nhạt đang ngồi trước án thư bên cửa sổ. Thoạt trông gương mặt cô nương đó vô cùng bình tĩnh nhưng trong đầu đã sớm nổ tung.
 
"Hệ thống! Cậu nói rõ ràng cho tôi! Có chuyện gì thế này!? Không phải đã nói là đưa tôi nhiệm vụ tân thủ để tôi làm quen chút sao!? Sao lại xuyên vào nhiệm vụ chính thức vậy hả?" Trong đầu, Hạ Như Yên đang tức tối chất vấn hệ thống dẫn đường.
 
"Xin, xin lỗi nhé, người mới, lần này bởi vì bug...." Giọng nói của hệ thống dẫn đường hơi chột dạ.
 
"Bug cái gì? Tôi không quan tâm! Tôi phải đi! Cậu mau đưa tôi ra khỏi thế giới này đi!" Hạ Như Yên cực kỳ tức giận. Chẳng qua mấy ngày trước, cô chỉ ăn màn thầu mà cũng bị sặc đến chết. Vốn dĩ, cô nghĩ sau khi chết chắc hẳn sẽ tan theo mây khói, ai ngờ hồn phách của cô lại tới một nơi gọi là không gian Chủ Thần. Trong đó có một người xưng là Chủ Thần nói với cô, chỉ cần cô xuyên vào một số thế giới trong tiểu thuyết và hoàn thành nhiệm vụ được giao, là có thể sống lại một lần nữa. Và đương nhiên là cô vô cùng sẵn lòng, nên sau khi hỏi đi hỏi lại từng điều khoản thì lập tức đồng ý, Chủ Thần gì đó vô cùng vui vẻ, bảo cô thật thoải mái, nói để cô vào thế giới dành cho tân thủ để làm quen trước khi bắt đầu nhiệm vụ chính thức, rồi cắt cữ cho cô một hệ thống tùy thân dẫn đường cho người mới, dẫn dắt cô nhanh chóng quen thuộc với lịch trình nhiệm vụ.
 
Hạ Như Yên cảm thấy có lời, không những được đi những nơi khác nhau trải nghiệm cuộc sống, sau khi hoàn thành còn có thể sống lại, như vậy không phải được lời sao? Hơn nữa, đây còn là thế giới trong tiểu thuyết, chắc chắn nó vô cùng có ý nghĩa, bởi dù gì cô cũng là người đã từng chết rồi, đây hoàn toàn là cuộc đời được cho thêm đó, không nên trắng trợn vứt bỏ!
 
Nghĩ vậy, cô hí hửng nhắm mắt đợi truyền tải, Chủ Thần đã từng nói với cô rằng, coi như đưa cô đi nghỉ phép ở thế giới tiểu thuyết thứ nhất, để cô làm quen với cách làm nhiệm vụ là được, nếu có hoàn thành hay không thì cũng không ảnh hưởng gì. Vậy nên, sau khi truyền tải xong, cô mở mắt ra và phát hiện bản thân nằm trên một chiếc giường lớn khắc hoa tỉ mỉ, cô phấn khích đến không ngờ chính mình, thật sự xuyên không! Mình lại có thể đến cổ đại!
 
Nhưng rất nhanh, loại hưng phấn kia đã bị phá hủy. Hệ thống dẫn đường tân thủ nơm nớp nói với cô rằng, do có bug trong lúc truyền tải nên cô đã bị truyền đến thế giới bình thường có nhiệm vụ cấp D, cần phải hoàn thành nhiệm vụ thì mới có thể thoát khỏi nó được, nếu không thì sẽ bị nhốt mười năm trong phòng tối.
 
Tin tức này đúng là sét đánh ngang tai với Hạ Như Yên. Cô còn là tay mơ, chẳng biết cái gì hết, vốn đã nói là cho trải nghiệm trước một chút, tại sao lại có loại bug này?

 
“Xin lỗi nhé người mới, bug lần này không thể sửa chữa được nên cô chỉ có đường hoàn thành nhiệm vụ là đi được thôi…”
 
“Không có cách khác à?” Hạ Như Yên vẫn không cam lòng.
 
“Nhưng liên quan đến phòng tối…”
 
“… Tôi fuck cả nhà cậu!”
 
“Người mới à, tôi không có người nhà.”
 
“…”
 
Hạ Như Yên bực bội mà xoa trán, “Vậy cậu nói xem, bây giờ tôi cần phải làm gì đây?” Bây giờ hai mắt cô đều bị nhuộm đen, cái gì cũng không thấy rõ lắm.
 
“Người mới à, trước tiên tôi sẽ truyền tải vai diễn của nguyên chủ cho cô nhé.”
 
Hệ thống dẫn đường tân thủ vừa nói xong thì một đoạn văn dài đã liên tục ập vào trong đầu Hạ Như Yên. Đầu cô choáng váng đến phồng ra một lúc thì mới tóm tắt sơ qua cuộc đời của nguyên chủ.
 
Nguyên chủ cũng tên là Hạ Như Yên, là đích nữ của lễ bộ thị lang nước Đại Ngụy, Hạ Trí Viễn nhưng tiếc rằng mẫu thân của nàng khó sinh, nên nguyên chủ vừa sinh ra đã thành đứa bé không có mẫu thân. Nhà ngoại của nàng lại vốn chẳng hề vinh hiển gì, còn xa tận Liêu Châu. Lúc mẫu thân nàng còn trên đời thì đã rất ít tới lui rồi, về sau càng không ra đến cửa. Sau một năm, Hạ Trí Viễn đã rước vợ kế La thị vào nhà, sau khi La thị sinh cho ông ta một đôi long phượng thai thì tâm trí cũng đổi hướng hoàn toàn, hiếm khi hỏi han đến đứa con gái Hạ Như Yên này, nên từ nhỏ nguyên chủ đã lẻ loi một mình. Vốn nàng có một nhũ mẫu, nhưng bà đã ngã bệnh rồi qua đời khi nàng mười tuổi, bởi vậy bên cạnh nàng chỉ còn nha hoàn bà tử, tính cách bị luyện thành hơi hẹp hòi. La thị đối xử với nguyên chủ còn xem như hiền lành, chưa bao giờ cắt bớt chi phí ăn mặc mà cũng không hề tra tấn nàng, nhưng nguyên chủ vẫn thấy bà khắt khe với mình, luôn luôn cãi lại bà.
 
Khi nguyên chủ mười sáu tuổi, hình như phụ thân Hạ Trí Viễn của nàng đã gặp phải khó khăn, nên vì tương lai sự nghiệp, ông ta đã hứa hôn nàng với Trấn quốc công tên Giải Phương Thành làm vợ kế. Trấn quốc công là người mất vợ thời trẻ nhưng đã nhiều năm vậy mà vẫn không đi bước nữa, một mình nuôi lớn nhi tử duy nhất, Giải Vanh. Nhi tử bây giờ cũng mười tám, đã đi theo làm việc cho Hoàng Thượng, rất được ngài yêu quý, ngoại trừ còn thiếu nàng dâu thì những thứ khác không cần ông phải nhọc lòng. Đây là vấn đề cá nhân mà khi rảnh rỗi có lẽ nên có lòng suy tính, vừa khéo ông từng gặp được đại tiểu thư lễ bộ thị lang, không biết là nhắm đến nhan sắc của nguyên chủ hay gì, nhưng khi Hạ Trí Viễn đến nhà và xin ông giúp đỡ, ông đã cố tình giả vờ vô ý đề cập đến. Hạ Trí Viễn chỉ do dự một lát là đã đồng ý. So với sự nghiệp làm quan, hạnh phúc cả đời của một đứa con gái không được ông ta yêu quý không đáng một xu.
 
Khi nguyên chủ biết mình phải gả cho một nam nhân còn lớn hơn phụ thân vài tuổi thì thực sự muốn phát điên. Nàng khổ sở đến cầu xin trước mặt Hạ Trí Viễn nhưng lại bị quát lớn là lệnh của cha mẹ lời người mai mối, không phải chuyện mà nàng có thể phản đối, cũng ra lệnh cấm túc với nàng, rằng trước khi xuất giá thì không được ra khỏi cửa. Sau khi nguyên chủ vô cùng thất vọng với phụ thân thì cũng chỉ có cam chịu.

 
 
 
Thật ra cảnh sau khi thành thân cũng không thê thảm như nguyên chủ nghĩ, vì tuy Trấn quốc công lớn tuổi một chút nhưng chăm sóc kĩ lưỡng, siêng năng rèn luyện, thoạt nhìn còn trẻ hơn phụ thân nàng vài phần. Hắn yêu thương tiểu kiều thê này, hơi giống như xem nàng là nữ nhi để sủng. Tuy nguyên chủ không thích Trấn quốc công, nhưng hắn đối xử tốt với nàng hơn phụ thân nàng nhiều, nên nàng cũng dần đặt lòng dạ lên trượng phu. Rất nhanh sau đó nguyên chủ đã có thai, năm thứ hai đã sinh ra một bé trai béo tròn. Trấn quốc công vui mừng biết bao khi có nhi tử khi tuổi đã trung niên, càng yêu chiều nguyên chủ và nhi tử nhỏ gấp bội. Nhưng cũng chính sự yêu thương này đã khiến nguyên chủ đi đến đường cùng.
 
Vốn dĩ nguyên chủ và nhi tử Giải Vanh của Trấn quốc công là nước sông không phạm nước giếng, Giải Vanh cũng không hay ở nhà nên ngày thường hai người rất ít gặp nhau, nàng cũng không để ý lắm về hắn. Tuy nhiên kể từ khi nhi tử của nàng sinh ra, không biết sợi dây thần kinh nào của nàng bị chập mà lại có thể nổi lòng phàm với ngôi vị thế tử. Nàng thấy Trấn quốc công sủng nàng và nhi tử như thế, nếu có thể khiến quốc công gia trao vị trí thế tử cho nhi tử mình thì sau khi ông mất, hai mẫu tử nguyên chủ cũng không có gì phải lo lắng. Nhưng Giải Vanh đã mười tám, muốn lấy danh hiệu thế tử xuống từ trên người hắn không phải chuyện dễ dàng. Nguyên chủ nổi lòng này lên thì bèn ngày đêm thổi gió bên gối quốc công gia, còn thầm tìm người ngáng đường Giải Vanh, năm lần bảy lượt muốn hãm hại hắn. Nhưng về điểm này, dung lượng não của nguyên chủ về thật sự không đủ dùng, vốn dĩ không làm hại nổi một sợi lông của Giải Vanh. Giải Vanh vốn cũng có thể làm lơ với nàng, nhưng ruồi muỗi cứ hay vo ve bên tai cũng rất phiền người, thế nên có một ngày Giải Vanh trực tiếp giao toàn bộ chứng cứ của những việc nàng lén làm cho quốc công gia. Quốc công gia xem xong thì vô cùng tức giận, thẳng tay đưa nguyên chủ vào từ đường. Vì thế nguyên chủ còn trẻ mà đã bị giam ở tông miếu, không lâu sau thì nằm giường bệnh do nhớ nhi tử. Điều kiện sống của từ đường khắc khổ, nhà mẹ đẻ càng bỏ lơ nàng, nàng bệnh càng lúc càng nặng, rất nhanh đã hương tan ngọc nát.
 
“Thực ra nguyên chủ tự mình tìm đường chết trong chuyện này, không vô tội nha.” Hạ Như Yên xoa cằm.
 
“Lập tức tiếp nhận nhiệm vụ hệ thống, tích —— đã thu được nhiệm vụ hệ thống. Người mới, nhiệm vụ thế giới lần này là để nguyên chủ lần này sống sót khoẻ mạnh, không cần chống lại Giải Vanh, giữ khuôn phép rồi sống ngày tháng của chính mình.”
 
“Nghe qua thì hình như cũng không khó.” Hạ Như Yên như trút được gánh nặng, vốn cô còn tưởng rằng nhiệm vụ khó nhiều lắm chứ.
 
“Chỉ cần người mới bình an sống qua ngày nguyên chủ chết thì xem như là nhiệm vụ đã hoàn thành, có thể trở lại không gian.”
 
“Ừm, được, tôi chỉ cần không tìm đường chết là được, vậy thì xem ra rất đơn giản đó ——” Hạ Như Yên nhẹ nhàng thở phào, nhưng khi nhớ đến cái gì rồi lại hỏi, “Đây là thế giới tiểu thuyết, chắc phải có nam nữ chính chứ? Giải Vanh kia chính là nam chính sao?”
 
“Giải Vanh không phải nam chính.”
 
“Vậy nam nữ chính là ai thế?” Hạ Như Yên tò mò hỏi.
 
“Xin lỗi, vì cô không phải người thực hiện nhiệm vụ chính thức nên không thể mở khóa cốt truyện cơ sở.”
 
“Cái gì!? Thật quá đáng! Rõ ràng là mấy người truyền tải tôi đến đây, không nói toàn bộ cốt truyện cho tôi thì sao được đây!” Hạ Như Yên vỗ mạnh lên bàn, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
 
“Xin lỗi người mới, tôi cũng không có cách nào, nhưng chỉ cần cô hoàn thành một nhiệm vụ nhánh trong cốt truyện thì có thể chuyển thành người thực hiện nhiệm vụ chính thức, có thể mở cốt truyện cơ sở.”
 
“Vậy nhiệm vụ nhánh là gì thế?”
 
“Bây giờ thì không biết, phải đợi đến khi cốt truyện khởi động thì mới có thể tuyên bố được.”
 
Hạ Như Yên tức đến hộc máu, trước nay cô không gặp chuyện gì hố như thế: “Cậu không phải là thứ phế liệu chứ? Lại ra bug gì mà không thể xem cốt truyện?”
 
Hệ thống im lặng một cách đáng nghi trong vài giây rồi nói: “Người mới, cô nghĩ nhiều quá.”
 
Quả nhiên là đúng hả! Quả nhiên là đúng phải không!? Hạ Như Yên thật sự muốn hộc máu, bản thân xui xẻo cỡ nào chứ? Ăn cái màn thầu mà bị sặc chết cũng thôi đi, giờ còn bị sắp xếp tới loại hệ thống dẫn đường rác rưởi này! Nàng ghé vào bàn, lẳng lặng rơi nước mắt.
 
Đột nhiên cả người nàng cứng đờ, run rẩy đưa ra vấn đề, “Hệ thống, nói vậy… tôi sẽ thành thân với lão nam nhân Trấn quốc công kia à??”
 
“… Nếu cốt truyện không có xuất hiện lệch lạc, hẳn là như vậy.”
 
“Cho nên tôi còn phải lên giường với ông ta!?” Hạ Như Yên mở to hai mắt ra nhìn, cô cũng không phải kẻ cuồng cha mà, lớn một giáp trở lên gì đó thì cô không tiếp thu được mà! Hơn nữa, người đó vẫn là người goá vợ, nghĩ thế nào thì làm sao thích ứng được.
 
“Nếu cốt truyện không có xuất hiện lệch lạc, hẳn là như vậy.”
 
“Cho nên rất có khả năng tôi sẽ sinh con???” Trời ạ, một chút nàng cũng không muốn sinh con đâu! Cái đó đau bao nhiêu chứ! Đây vẫn là cổ đại có điều kiện lạc hậu!
 
“Nếu cốt truyện không xuất hiện sai lệch gì thì hẳn là vậy.”
 
Hạ Như Yên bị doạ đến trào nước mắt, nàng khổ sở cầu xin hệ thống dẫn đường: “Hệ thống ơi, có thể nghĩ cách không, tôi thật sự không muốn sinh con cho một lão nhân đâu!”
 
“Người mới, cô không nên nói vậy. Lúc cô chết thì đã hai mươi lăm tuổi, Trấn quốc công này chẳng qua mới ba mươi tư tuổi, chỉ lớn hơn cô chín tuổi thôi.” Hệ thống có ý an ủi nàng.
 
“Ba tuổi là cách một thế hệ đó! Chín tuổi chính là ba sự khác biệt á! Hơn nữa, thân thể này mới mười sáu tuổi, còn là vị thành niên kìa! Đây là trái pháp luật! Tôi không muốn, tôi không muốn, tôi không muốn, thành thân với ông ta!!!” Hạ Như Yên khóc không ra nước mắt.
 
“Ách… Theo lý thì chỉ cần cô sống vượt qua mốc thời gian kia thì đã xem như làm xong nhiệm vụ rồi…” Giọng nói của hệ thống hơi ngần ngại.
 
“Nên dù tôi không gả cho lão nam nhân kia cũng không có sao, phải không?” Đôi mắt Hạ Như Yên loé ra tia sáng, cô biết trời không tuyệt đường sống của người mà!
 
“Theo lý luận thì đúng vậy.”
 
“Được! Cứ quyết định vậy đi!” Hạ Như Yên xoa tay gầm gừ, chuẩn bị kế hoạch cho con đường sống sót của mình ở thế giới này thật tốt.
 
***
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui