Tiết tháo ở đâu?

 
Chương 7: Chiếm làm của riêng (H)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
 
Hạ Như Yên ngủ đến mơ màng, chỉ cảm thấy có thứ gì đó đang liếm trên mặt mình, vừa ẩm vừa nóng, cô phất tay muốn phủi đi, nhưng lại chạm vào một làn da ấm áp.

 
Da? Hạ Như Yên đột ngột tỉnh lại, đập vào mắt là một khuôn mặt anh tuấn, đôi mắt phượng xinh đẹp của anh đang chăm chú nhìn cô, hàm chứa một cảm giác nóng bỏng không giống bình thường. Thấy cô đã tỉnh, anh không nói hai lời lập tức cúi người tóm lấy khuôn miệng nhỏ nhắn của cô, môi lưỡi quấn quýt, nước bọt của cả hai cũng trộn lẫn vào nhau, khiến cho Hạ Như Yên bị hôn đến thở hồng hộc, anh đã lập tức dùng vật vừa cứng vừa dài của mình chặn trước miệng huyệt của cô.
 
"Nghê. . . A -- "
 
Hạ Như Yên còn chưa kêu hết tên anh thì đã kinh ngạc thốt lên một tiếng, phần thắt lưng mạnh mẽ của người đàn ông hơi ghì xuống, vật  to lớn kia lập tức chui vào bên trong miệng huyệt nho nhỏ của cô, quy đầu nóng bỏng thô bạo đâm đến tử cung, khiến Hạ Như Yên bị nóng đến rùng mình.
 
"Nghê, Nghê Ám. . . Ừm. . . Anh, anh đừng. . ."
 
Đôi chân nhỏ của Hạ Như Yên đạp loạn mấy lần, nhưng lại bị người đàn ông kia giữ chặt, toàn thân cô bắt đầu phát run, mang theo tiếng khóc nức nở gọi anh: "Nghê Ám, anh làm gì vậy, không cần. . ."
 
"Tiểu Yên, anh muốn em."
 
Người đàn ông nhìn cô gái dưới thân, hiện tại đã là sáng sớm, cả căn phòng tràn ngập ánh nắng, những vết xanh tím trên khắp cơ thể mềm mại của cô vô cùng thu hút tầm mắt, Nghê Ám híp mắt, thoáng lùi về sau, rồi lại cắm vào bên trong.
 

Trong lúc anh đâm vào, tất cả nước mắt của cô đều thi nhau rơi xuống, cô uất ức mà đưa tay đẩy anh: "Không cần, em không cần anh. . ."
 
Lời còn chưa nói hết, đã bị người đàn ông kia húc mạnh một cái, thế nhưng lần này anh rất tức giận, thịt huyệt mền mại ẩm ướt như bị lưỡi dao cắt ra làm hai, cắm thẳng đến nơi sâu xa nhất, quy đầu đâm vào miệng tử cung vẫn còn đóng chặt, Hạ Như Yên ngay lập tức mở to mắt, một chữ cũng không nói ra được.
 
Cuối cùng thì cả cây cũng đi vào, Nghê Ám đã không còn kiêng kỵ gì nữa, cô nói không cần anh ư? Sao có thể như vậy được? Cô nhóc không ngoan thì phải bị phạt, ừm, trừng phạt bằng cách khác thì anh không nỡ, vậy chỉ có thể dùng cách này phạt cô thôi. Nghĩ tới đây, Nghê Ám vô cùng  hài lòng đối với chủ ý của mình, anh lại gia tăng sức lực rút ra cắm vào bên trong huyệt nhỏ của cô.
 
"Ô. . . Nghê Ám. . . Ừm a ~ ừm ~~~~ "
 
Huyệt nhỏ của Hạ Như Yên bị anh làm đến vừa trướng vừa tê, dương vật to lớn ở trong cơ thể cô tàn sát bừa bãi, nhiều lần đều ở phía trên đỉnh tử cung của cô, quy đầu nóng bỏng liên tục chà sát huyệt thịt xinh đẹp bên trong cô, không tốn quá nhiều công sức đã mở ra một khe nhỏ.
 
Đôi mắt xinh đẹp của cô rưng rưng, hai gò má ửng đỏ, dâm thủy tuôn ra không kiểm soát, bị dương vật quấy thành một mảng bọt trắng, cô cảm thấy cả cơ thể mình sắp bị anh đâm xuyên qua. Thứ kia của anh vừa to vừa nóng, mỗi lần di chuyển bên trong âm đạo đều có thể làm cho nơi sâu nhất của cô run rẩy, cô nũng nịu khóc, muốn cầu xin người đàn ông kia chậm lại một chút, nhưng nội tâm lại khát khao được anh xâm phạm hoàn toàn. Cô cảm thấy bản thân giống như một chú thỏ đi nhầm vào miệng sói, bị anh đè ở dưới cơ thể, dùng lưỡi dao sắc bén nhất đâm vào thân thể mềm mại của cô.
 
"Không cần. . . Ô. . . Sẽ hỏng mất..."
 
Hạ Như Yên lẩm bẩm, có điều tốn không ít công sức, vật to lớn dữ tợn kia đã tiến vào tử cung, bắt đầu xâm chiếm cấm địa bí mật mềm mại nhất của cô.
 
Đời này Nghê Ám chưa bao giờ điên cuồng như vậy, tựa như chỉ cần dính phải cô, thì tất cả lý trí của anh hoàn toàn biến mất, anh vừa xâm chiếm huyệt nhỏ, vừa say mê nhìn khuôn mặt đang gào khóc nỉ non của cô, không hề bỏ qua dù là một biểu cảm nhỏ nào. Khi anh đi qua phần thịt mềm mại bên trong động huyệt, cô sẽ nheo mắt lại phát ra những tiếng rên rỉ giống như một chú mèo con, khi anh đâm vào nơi sâu nhất trong miệng nhỏ, cô lại sẽ đột nhiên mở to mắt nghẹn ngào, biến hóa như thế khiến anh cảm thấy vô cùng thú vị. Đương nhiên, thú vị nhất vẫn là cái miệng nhỏ đang ngậm lấy dục vọng của anh, dùng sức mút nó, vừa mềm mại lại vừa ẩm ướt, mút thật mạnh, thật chặt, thật sự hận không thể nhét hai túi tinh vào trong, đôi con ngươi của Nghê Ám trầm xuống, thân dưới lại một lần nữa đẩy nhanh tốc độ.
 
Lần này còn lâu hơn tối hôm qua, rốt cuộc khi Nghê Ám bắn ra ngoài, đã gần một tiếng sau, Hạ Như Yên thấp giọng nghẹn ngào được người đàn ông ôm vào lồng ngực, nhưng anh vẫn chưa rút vật kia ra, cứ nhét ở bên trong để tận hưởng cảm giác được hoa huyệt ấy cắn mút.
 
"Anh... anh thả tôi ra!"
 
Sau khi khôi phục được một chút sức lực, Hạ Như Yên mới có sức đẩy anh ra, nhưng dù cô đã được nâng thêm ba phần sức mạnh vẫn không có cách nào lay động được người đàn ông đó, trái lại làm cho hai tay anh ôm chặt thêm chút nữa. Hầu kết của Nghê Ám lên xuống hai lần, trong giọng nói còn mang theo mùi vị tình dục chưa từng tan đi: "Tiểu Yên, em là của tôi."
 
"Ai là của anh! Thả tôi ra!"
 
"Em là của tôi."
 
Anh cố chấp lặp lại một lần, sít sao ôm lấy cô không buông tay, Hạ Như Yên hết cách phải ôm lấy anh, rồi siết nắm đấm nện vào người anh: "Anh là máy lặp lại à? Chỉ biết nói câu này!"
 
"Không phải." Rốt cục anh cũng thay đổi câu từ, ai ngờ kế tiếp vẫn là câu nói kia :"Em là của tôi."
 
Hạ Như Yên quả thực không biết nên mắng cái gì, có phải da mặt của người này có vấn đề không, hay là bị thiếu một cọng dây thần kinh nào à? Trước kia được anh cứu, trong lòng cô tràn đầy cảm kích, hôm qua anh dạy cô giết zombie, lại được anh cứu thêm một lần, cô thừa nhận bản thân đã động lòng khi đối diện với anh, nhưng sao lại có thể phát triển đến mức để cho anh ăn sạch sẽ như thế chứ? Hiện tại có phải tiến triển quá nhanh hay không?
 
Nghĩ đến đây Hạ Như Yên càng thấy uất ức, lại bắt đầu đẩy anh ra: "Anh thả tôi ra! Anh là cái đồ lưu manh! Chỉ biết bắt nạt con gái!"
 
Nghê Ám vẫn không tha, có phần vô tội nói: "Tôi không có bắt nạt em."
 
Nghê Ám có chút bối rối, hoá ra như vậy gọi là ức hiếp ư? Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi không chỉ biết bắt nạt con gái, tôi còn làm được việc khác."
 
Hạ Như Yên bị anh làm cho nghẹn họng không biết nên nói cái gì tiếp theo, tư duy của người này thật sự không cùng một đẳng cấp với cô mà! Cô tức giận nói: "Vậy anh còn có thể làm cái gì?" 
 
"Anh có thể đọc sách, làm cơm, giặt quần áo, đạp xe. . ." Anh nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Còn có thể bảo vệ em."
 
Câu cuối cùng này quả thực có hơi động lòng người, trái tim Hạ Như Yên trở nên mềm nhũn, nhưng rồi lại tức giận nói: "Vậy anh cũng không thể không được sự đồng ý của tôi đã ức hiếp tôi!"
 
"Anh tưởng là em đã đồng ý, khi nãy em chảy ra rất nhiều nước." Người đàn ông hơi khó hiểu, rõ ràng là cô cũng rất thoải mái mà không phải ư?
 
Khuôn mặt của Hạ Như Yên thoáng cái đã đỏ ửng, môi cô run rẩy mấy lần, giống như không ngờ anh có thể nói ra những lời thẳng thắn như thế, đợi đến khi cô thở ra một hơi, lại giãy dụa: "Đồ vô lại! Lưu manh! Thả tôi ra!"
 
Cô nháo lên, thì đột nhiên cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó đang lớn lên, dần trở nên cương cứng, loại cảm giác bị lấp đầy quen thuộc này khiến cơ thể Hạ Như Yên lập tức cứng đờ, cũng không dám nhúc nhích nữa.
 
Mặc dù không biết vì sao cô lại tức giận, Nghê Ám đẩy hông lên, nghiêm túc hỏi: "Tiểu Yên, bây giờ anh muốn bắt nạt em, có được không?"
 
"Không được!"
 
Hạ Như Yên quyết đoán từ chối, người đàn ông lộ ra vẻ mặt thất vọng, bắt đầu chậm rãi chuyển động thắt lưng nói: "Chỉ bắt nạt một chút thôi."
 
"Ừm ~ không, không được!" Hạ Như Yên cắn vào môi, tiếp tục từ chối.
 
"Tại sao không được?"
 
"Ừm ~ bởi vì, bởi vì tôi không muốn làm. . ."
 
"Gạt người, rõ ràng em đang chảy nước."
 
"Ô. . . Nghê Ám anh không biết xấu hổ. . ."
 
Trong phòng rất nhanh lại xuất hiện một chuỗi âm thanh hài hòa, người đàn ông cao to đè cô gái nhỏ nhắn dưới thân, một lần lại một lần chiếm lấy cô thật sâu, trận hoan ái này kéo dài hơn nửa tiếng, đến khi anh nghỉ ngơi rồi muốn làm thêm một lúc, Hạ Như Yên mới sợ đến liên tục xin tha.
 
"Không cần, Nghê Ám, không cần có được không?"
 
Cô nén nước mắt nhìn anh, trong mắt tràn đầy cầu xin, Nghê Ám đẩy thân dưới về phía trước nói: "Vậy em là của anh."
 
"Là của anh là của anh, Nghê Ám, tôi không muốn..."
 
Hạ Như Yên uất ức nhìn anh, dáng vẻ nhỏ nhắn đáng thương không diễn tả được, nghe được câu này của cô, rốt cục anh mới lộ ra biểu cảm thỏa mãn, hôn lên trán cô: "Tốt, nhớ kỹ, em là của anh."

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui