Chương 8 : Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Chờ khi hai người sửa sang lại xong, đã sắp 10 giờ sáng, Hoàng Đông Nam gác đêm trở về ngủ bù, mấy người khác lại không tìm thấy bóng dáng Nghê Ám.
“Kỳ quái, A Nghê đi đâu vậy?” Lưu Uy có chút nghi ngờ, “Cửa phòng anh ấy mở ra, bên trong không ai cả.”
“Vừa rồi em đi lên đã không thấy anh ấy.” Trần Tiểu Thiên gãi gãi đầu, “Chẳng lẽ sáng sớm như vậy đã đi ra ngoài rồi? Một mình rất nguy hiểm, cũng không đợi chúng ta cùng đi……”
Trương Lộ đang muốn nói tiếp câu chuyện, thì nhìn thấy Nghê Ám nắm tay Hạ Như Yên từ trên lầu đi xuống, đôi mắt anh ta trừng to giống Trần Tiểu Thiên ngày hôm qua, không dám tin nhìn hai người.
“A, A Nghê!”
Trương Lộ thất thanh hô lên, hai người khác quay đầu lại vừa nhìn thấy, cũng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
“A Nghê, tối hôm qua anh……” Trần Tiểu Thiên vừa mới hỏi thì lập tức che lại miệng mình lại, đây không rõ rành rành sao? Tối hôm qua A Nghê qua đêm ở phòng Tiểu Hạ!
Trương Lộ và Lưu Uy đã không biết nói cái gì cho phải, phát triển này có phải quá thần tốc rồi hay không? Bình thường A Nghê ở trường học một thân một mình, cũng không để ý tới con gái, không ngờ mạt thế này ngược lại thông suốt, chỉ là sự thông suốt này lại khác với sự thông suốt bình thường, buổi tối hôm trước cứu giúp cô gái, ngày hôm qua là lần đầu tiên hai người chính thức gặp mặt, buổi tối đã ngủ cùng nhau rồi, đây, đây vẫn là A Nghê lạnh lùng kia sao?
Thấy ánh mắt của mọi người, khuôn mặt Hạ Như Yên lại đỏ lên, cô muốn rụt tay về, lần này ngược lại là Nghê Ám không kiên trì, hào phóng thả lỏng tay ra, rồi lại đặt lên trên đầu vai cô, nói với ba người ở đối diện đang ngây ra như phỗng: “Tiểu Yên là của tôi.”
Lưu Uy Trương Lộ Trần Tiểu Thiên: “………………”
Quả thực Hạ Như Yên tất muốn tìm một cái hầm ngầm chui vào, cô tức giận đá một chân lên người đàn ông, dùng ánh mắt ý bảo anh câm miệng lại, Nghê Ám thầm cảm thấy biểu tình của cô gái như vậy biểu tình cũng rất đáng yêu, trong lúc nhất thời trong lòng có chút ngứa ngáy, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén, tiếp tục nói ba với người: “Sau này chia đồ đạc cá nhân của tôi cho cô ấy.”
Hạ Như Yên nghe thấy vậy, lập tức lên tiếng phản đối: “Không cần, tôi cũng có thể giết cương thi!”
Nghê Ám thật sự không có nghi ngờ gì với lời nói của cô, mà chỉ gật gật đầu nói: “Tôi biết, nhưng phần của anh vẫn cho em.”
Nghe thấy người đàn ông nói như vậy, đáy lòng Hạ Như Yên có chút ấm áp, má cô lại càng đỏ bừng, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không ăn hết nhiều như vậy đâu……”
“Em quá gầy, phải ăn nhiều một chút.” Nghê Ám nghiêm túc nói, hai người ở đối diện, một loại hương vị chua của yêu đương lan tràn ra.
“Khụ, A Nghê, chúng ta ăn cơm sáng trước đi, ăn cơm sáng ăn cơm sáng.” Lưu Uy thật sự không chịu nổi, cũng chỉ mới ở bên nhau một ngày, có cần phải dính như vậy hay không? Anh ta sờ sờ cánh tay nổi đầy da gà, để Trương Lộ lấy đồ ăn ra chia.
Đồ ăn bữa sáng chính là bánh lòng đỏ trứng thu hoạch được ở cửa hàng bán lẻ đồ ăn ngày hôm qua, Trương Lộ còn thêm vào cho Hạ Như Yên một quả táo, cô có chút *thụ sủng nhược kinh mà nói: “Không, không cần, tôi cũng không mất sức gì, vẫn nên chia cho mọi người ăn đi.”
*được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo。
Trương Lộ nhét quả táo vào trong tay cô, cười hì hì nói: “Cầm đi, một lát lúc luyện tập thì cố gắng hơn là được.”
Mấy người khác cũng nhao nhao nói Hạ Như Yên nhận lấy, cô cảm động liếc mắt nhìn mọi người một cái, nói cảm ơn, cắn một miếng nho nhỏ ở trên quả táo. Nước trái cây ngọt lành lập tức tràn ngập trong khoang miệng, thịt quả giòn tam ở trong lúc cô nhấm nháp phát ra tiếng vang rất nhỏ, Hạ Như Yên vừa ăn vừa cảm thấy vận may của mình thật là tốt, có thể gặp được một đám người tốt bụng như vậy, hôm nay cô nhất định phải thể hiện thật tốt, tuyệt đối không thể liên lụy tới bọn họ nữa.
Ăn xong bữa sáng, Hạ Như Yên nhìn chuỷ thủ bên hông Nghê Ám muốn nói rồi lại thôi, Nghê Ám phát hiện ánh mắt cô, rút chủy thủ ra hỏi cô: “Muốn cái này?”
Hạ Như Yên chần chờ trong chốc lát rồi vẫn mở miệng nói: “Ừm, tôi muốn cắt ngắn tóc đi, quá dài sẽ che đậy mất mắt……”
Nghê Ám thu chủy thủ lại đứng lên nói: “Không cần, phòng anh có kéo, em đi cùng anh.”
Đi vào phòng Nghê Ám, anh lấy kéo ra, Hạ Như Yên đang muốn đi tiếp, anh thu lại nói: “Anh cắt giúp em.”
“Hả? Vậy, vậy được rồi.”
Hai người đi vào phòng vệ sinh, Nghê Ám cao hơn Hạ Như Yên ước chừng gần một cái đầu, cô gái đối mặt với gương, anh ở phía sau sửa lại mái tóc ngang vai cho cô.
Sợi tóc rơi xuống theo từng sợi, mái tóc vốn dĩ dàu trung bình chậm rãi biến thành tóc ngắn, Nghê Ám cắt thật sự rất cẩn thận, tuy rằng anh cũng chưa từng cắt tóc, nhưng thành phẩm cuối cùng lại không khó coi ngoài ý muốn.
“Tay nghề cũng không tệ lắm.”
Hạ Như Yên vui sướng mà vuốt kiểu tóc mới, vốn dĩ cô cũng không ôm kỳ vọng, phỏng đoán chắc chắn sẽ giống như chó gặm, không ngờ lại còn nhìn được, đã không có tóc mai che chắn, khuôn mặt nhỏ trái tim của cô lộ ra toàn bộ, cả người lại có vẻ non nớt mấy phần, giống như một học sinh trung học.
“Ừm, đúng là không tệ.”
Cất kéo đi, Nghê Ám nhìn cô gái trước người, cảm thấy cô càng thêm đáng yêu, lại ôm cô đè mô xuống.
“Ô… Nghê Ám… Ừm… Đừng… Nên đi xuống……”
Nghe được lời cô gái nói, Nghê ám hung hăng hút đầu lưỡi cô, mới buông môi cô da, bắt đầu tính toán trong lòng có phải hôm nay hẳn là đi ngủ sớm một chút hay không.
……………………………………
“Nhìn chuẩn, động tác của thứ này rất chậm, dùng dao nhắm ngay vào não bộ chúng nó đâm vào là được, một dao không trúng thì lập tức rút lui, đừng cho nó có cơ hội bắt được em……”
Đối diện là một cương thi lạc đàn bước đi tập tễnh, bên cạnh là Nghê Ám đang ở đối cô dạy dỗ, mà Trần Tiểu Thiên thì ở một bên khác cổ vũ cho cô.
“Tiểu Hạ cố lên, đừng sợ, có chúng tôi ở đây.”
Hạ Như Yên gật gật đầu với cậu ta, sau cuộc tấn công ngày hôm qua, hơn nữa cô đã xây dựng tâm lý cả một đêm, hôm nay cô đã không còn sợ hãi như vậy, cô lấy hết dũng khí, nhắm chuẩn vào não bộ của cương thi, ngay sau đó mắt cá chân vừa di chuyển, vòng sang một bên nó, nâng cao dao trong tay lên, lập tức đâm qua sống mũi cương thi, nửa đầu bên cạnh bay về phía không trung, óc sền sệt và máu đen tanh hôi bắn lên nửa người Hạ Như Yên.
Cương thi tạm dừng tại chỗ, vài giây sau ngã xuống một bên, Hạ Như Yên giữ nguyên tư thế vẫn không nhúc nhích, ngực đập phập phồng lên xuống kịch liệt, thở hổn hển từng hơi từng hơi.
Trần Tiểu Thiên và Nghê Ám đều ngây ngẩn cả người, bọn họ không ngờ sức lực của Hạ Như Yên lại lớn như vậy, cô gái bình thường không cách nào dùng một dao bổ đầu cương thi ra, ngay cả một người đàn ông gầy yếu một chút cũng không thể làm được, thoạt nhìn vóc dáng Hạ Như Yên nho nhỏ, lấy đâu ra sức lực lớn như vậy có thể lưu loát sạch sẽ cắt đầu cương thi ra?
“Tiểu Hạ! Em thật giỏi!”
Sau một lúc yên lặng ngắn ngủi, Trần Tiểu Thiên vui sướng chạy lên, trong ánh mắt tràn ngập tán thưởng: “sao em làm được? Lúc anh vừa bắt đầu cũng không có cách nào áp đặt, chẳng lẽ thật ra em là một đại lực sĩ?”
Nhìn thấy Trần Tiểu Thiên dựa gần như vậy, Nghê Ám nhíu nhíu mày, anh đi qua đi không chút thay đổi sắc mặt ngăn cách giữa Trần Tiểu Thiên và Hạ Như Yên, dùng ống tay áo lau máu đen trên mặt cho cô gái: “Biểu hiện không tệ, sau này cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần khắc chế sợ hãi, em sẽ phát hiện cương thi cũng chỉ là một đống thi thể biết chuyển động mà thôi.”
Sau một trận chiến, Hạ Như Yên có chút mất sức, thân thể cô lung lay, Nghê Ám thuận thế đỡ lấy vai cô để nửa người cô dựa ở trên người mình, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong lời nói lại mang theo sự quan tâm: “Có ổn không?”
Trần Tiểu Thiên vòng đến bên kia Hạ Như Yên ríu rít hỏi: “Tiểu Hạ, em thấy thế nào? Có phải bị mất sức không? Không có việc gì, anh nói với em, lần đầu anh giết cương thi, cương thi kia là bạn học của anh đấy, em cũng sợ hãi, sau đó……”
Ở dưới sự thao thao bất tuyệt của Trần Tiểu Thiên, Hạ Như Yên cảm thấy khá hơn nhiều, cô đứng thẳng người, lộ ra một nụ cười với hai người: “Em không sao, chỉ là có chút không thích ứng kịp, bây giờ thì ổn rồi, chúng ta lại đi tìm con tiếp theo đi.”
Một khi bước ra bước đầu tiên, sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều, Hạ Như Yên liên tiếp giết mấy con cương thi, cô cảm thấy sức mạnh càng ngày càng nhiều, sự sợ hãi trong lòng cũng đang giảm bớt, trên mặt không khỏi nở nụ cười vui sướng từ tận đáy lòng, cô không phải phụ thuộc, cô cũng có thể có tác dụng!
Mà Nghê Ám và Trần Tiểu Thiên hoàn toàn phải lau mắt nhìn cô, thật sự không ngờ sức lực của Hạ Như Yên lại lớn như vậy, bởi vì vóc dáng cô nhỏ xinh, phần lớn cương thi đều cao hơn cô, vì thế ở lúc hơi chút thuần thục sau đó bắt đầu chỉ chém cổ cương thi. Giống như bọn họ lựa chọn công kích não bộ vương thi là bởi vì chỉ cần phá hỏng bộ óc, chúng nó sẽ tử vong, mà nếu cổ không thể chém đứt gọn gàng một lần, mấy thứ này sẽ còn tiếp tục hoạt động. Ngay từ đầu trong mấy người bọn họ chỉ có Nghê Ám nắm chắc mỗi lần đều có thể dùng một dao chém đứt cổ cương thi, mấy người khác đều là đâm vào đầu, vẫn phải luyện tập một thời gian sau đó mới mỗi người mới có thể làm được loại trình độ này, nhưng Hạ Như Yên chỉ là lần thứ hai nếm thử, không những làm được, còn không thất thủ, luyện tập một vòng xong, ánh mắt Trần Tiểu Thiên nhìn cô sùng bái đến mức có thể toát ra ngôi sao.
Khoé miệng Nghê Ám nhếch lên độ cong nhàn nhạt, trong ánh mắt nhìn về phía cô cũng mang theo tán thưởng và tự hào: “Không tệ, nếu thuần thục rồi, vậy thì chúng ta sẽ tới thăm dò một chút bên trong biệt thự khác, xem còn có vật tư gì hay không.”