Chương 9 : Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Ba người đi vào cửa một căn biệt thự khác, Nghê Ám ra hiệu im lặng, không một tiếng động mở cửa ra, cửa không khóa, vừa mở ra một khe hở nhỏ, một mùi tanh hôi hỗn loạn theo đánh úp lại anh. Nghê Ám không thay đổi sắc mặt, giơ tay vung một đao, âm thanh xương cốt đứt gãy vang lên, phía sau cửa lập tức truyền đến một tiếng tru lên.
Nếu đã bị phát hiện, Nghê Ám trực tiếp dùng một chân đá văng cánh cửa lớn, zombie ở phía sau bị ván cửa hung hăng đè ở trên vách tường, lại lần nữa gào một tiếng. Trong đại sảnh vốn chỉ có mấy con zombie đi lạc, thấy có người vào cửa, lập tức loạng choạng đi tới chỗ bọn họ, Nghê Ám nhanh chóng phán đoán tình hình một chút, nói với hai người phía sau: “Lầu một không có mấy con, giải quyết trước đã.”
Nói xong anh lắc mình đi vào, bắt đầu rồi một mình tàn sát, Hạ Như Yên và Trần Tiểu Thiên cũng theo sát sau đó, chỉ tới vài phút, lầu một đã được bọn họ giải quyết sạch sẽ. Hạ Như Yên thở phì phò ngồi xuống trên sô pha, muốn hồi phục một chút thể lực, tuy rằng thuốc tăng lực có thể làm sức lực cô lớn hơn, nhưng không thể làm cô dùng mãi không hết sức, nên mệt vẫn sẽ mệt.
Trần Tiểu Thiên cũng ngồi thở, duy nhất Nghê Ám vẫn là dáng vẻ *vân đạm phong khinh, anh ngẩng đầu nhìn nhìn trên lầu, lại cẩn thận nghiêng tai lắng nghe, phát hiện lầu hai tựa như có chút động tĩnh, nói với hai người: “Tôi đi lên xem một chút.”
“Tôi cũng đi!” Trần Tiểu Thiên vội theo sau, cũng không quay đầu lại mà ném cho Hạ Như Yên một câu, “Tiểu Hạ cô cứ nghỉ ngơi đi.”
Hạ Như Yên thật sự có chút mệt, cũng không đi theo, tiếp tục ngồi ở trên sô pha nghỉ ngơi. Trên lầu truyền đến tiếng kêu gào của zombie, nhưng rất nhanh đã không còn một tiếng động, sau khi Nghê Ám và Trần Tiểu Thiên giải quyết xong cũng không xuống lầu, mà ở trên lầu bắt đầu tìm kiếm có thứ gì có thể dùng được hay không.
Hạ Như Yên chờ đến có chút mơ màng buồn ngủ, híp mắt lại ngủ gật, giữa lúc nửa ngủ nửa tỉnh tựa như nghe được âm thanh ‘ sàn sạt ’, kỳ quái, sao lại có tiếng sàn sạt chứ?
Tiếng sàn sạt? Hạ Như Yên đột nhiên giật mình một vái mở mắt ra, cùng lúc đó mùi hôi tanh đánh úp lại từ sau lưng cô, trong khó ló cái khôn cô khom lưng từ trên sô pha lăn xuống, mạo hiểm tránh thoát công kích đến từ sau lưng, zombie kia tấn công thất bại, lại nhào ngược lại về phía sô pha.
Hạ Như Yên thầm nghĩ không ổn rồi, bản thân mình quá chủ quan, ngay cả zombie vào cửa cũng không phát hiện ra, cô vung dao chống lại móng vuốt sắc bén của zombie, dùng hết sức lực toàn thân chống lại.
Đại khái zombie cũng không ngờ sức lực Hạ Như Yên lại lớn như vậy, nó chần chờ một chút, lại liều mạng xông lên, miệng tru lên, mủ dịch tanh hôi từ trong miệng phun ra, bắn lên trên mặt Hạ Như Yên, cùng với từng trận tanh tưởi, Hạ Như Yên cảm thấy cho dù hôm nay mình không bị zombie cắn chết thì khả năng cũng sẽ bị thối chết!
Cô gian nan mà nâng chân lên muốn đá zombie ra, nhưng zombie ép rất chặt, nửa người dưới ép thật mạnh ở trên người cô, cô muốn nhấc chân lên cũng không thể nâng được. Ngay lúc cô cảm thấy mình sắp xong đời rồi, thì đột nhiên trên người nhẹ tênh, trong chớp mắt đầu con zombie chỉ còn nửa bên, óc và máu mủ mày đen phun vào mặt cô.
Hạ Như Yên ngậm chặt miệng lại, ngay hô hấp cũng tạm thời ngừng, một người kéo zombie trên người cô ra, sau đó nâng cô dậy, tiếp theo là vải dệt mềm mại lau ở trên mặt cô, một lát sau Hạ Như Yên mới dám mở miệng hô hấp một lần nữa.
Cô mở mắt ra, tầm mắt từ mông lung tới rõ ràng, Nghê Ám đang hết sức chuyên chú dùng áo sơmi lau thứ dơ bẩn trên mặt cô, lúc này Hạ Như Yên mới nhẹ nhàng thở ra, nghĩ mà thấy sợ nói: “Em, vừa rồi em buông lỏng cảnh giác biếng nhác ngủ quên mất……”
Sắc mặt Nghê Ám nghiêm trọng cô chưa bao giờ nhìn thấy: “Thật xin lỗi, anh quên nhắc nhở em đóng cửa lớn lại.”
Hạ Như Yên lắc đầu: “Cũng tại em quá sơ suất, hoàn cảnh như vậy lại có thể ngủ……”
Nghe thấy cô gái nói như vậy, Nghê Ám dùng sức kéo cô vào trong lòng ngực, trong lòng nghĩ lại mà sợ, nếu vừa rồi anh không ra kịp lúc, tiểu Yên chắc chắn lành ít dữ nhiều, tới mạt thế cũng sắp một tuần, vậy mà chút phòng bị này anh cũng không làm được, là sơ suất quá sao, xem ra sau này tuyệt đối không thể rời khỏi cô.
“Nghê Ám?” Hạ Như Yên kéo kéo quần áo anh, “Em không sao, anh đừng tự trách.”
Nghê Ám im lặng trong chốc lát mới buông cô ra, cầm tay cô nghiêm túc nói: “Sau này em không thể ra khỏi phạm vi tầm mắt của anh, đi chỗ nào chúng ta cùng đi.”
Hạ Như Yên vừa cảm động vừa buồn cười, trêu chọc: “Em đi WC anh cũng đi theo?”
Làm như chưa suy xét đến vấn đề này, người đàn ông lại nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát mới trả lời: “Ừm, anh ở bên cạnh chờ em.”
“Đủ rồi, được một tấc lại muốn tiến một thước.” Hạ Như Yên dở khóc dở cười đánh anh một cái, ai không biết xấu hổ lúc giải quyết vấn đề sinh lý để bạn trai ngốc ở bên cạnh?
“Vì sao không được?”
“Câm miệng, lên lầu!”
Hạ Như Yên lấy được một số đồ lầu hai, cô phát hiện không ít băng vệ sinh và quần nội y kiểu nữ ở trong một căn phòng, vội toàn bộ nhét vào trong chiếc ba lô tìm được, loại đồ đạc có thể dùng được đều mang theo, có bao nhiêu mang bấy nhiêu, miễn cho sau này gặp phiền toái.
“Tiểu Thiên đâu?”
Lấy được thứ tốt Hạ Như Yên hỏi Nghê Ám, lúc này trong góc phòng từ lầu hai hơi hơi truyền đến âm thanh vui sướng của Trần Tiểu Thiên: “Hai người mau tới đây!”
Hai người đi theo tiếng gọi, vừa mới vào cửa thì thấy trong phòng có vài cái giá đỡ bằng gỗ, bên trên đặt một đám hộp gỗ dài ngắn không đồng nhất, mà Trần Tiểu Thiên đang ngồi ở trên mặt đất, trước mặt bày ra vài cái hộp đã mở, trên tay giơ một thanh đao của võ sĩ Nhật Bản tấm tắc nói kỳ lạ.
“Hai người xem, trong phòng này tất cả đều là vũ khí chủ nhà cất giữ!” Trần Tiểu Thiên kích động nói.
Nghê Ám đi qua đi tùy tiện mở ra một cái hộp, bên trong quả nhiên bày một thanh chuỷ thủ có đường cong mượt, anh cầm lấy tới ước lượng vài cái, tùy tay vung một đao cắt giá đỡ, phía trên lập tức xuất hiện một vết đao sâu hoắm.
“Rất sắc bén!” Hạ Như Yên giật mình nói, cũng cầm cái hộp mở ra, lấy vũ khí bên trong ra tới cẩn thận quan sát.
Mấy người nhìn xuống đồ đạc trong phòng, có đao, kiếm, chủy thủ, súng, giáo vân vân, thậm chí còn có nỏ và cung, Trần Tiểu Thiên vui sướng đến mức không kìm nén được, trong miệng hét lên: “Có mấy thứ này những cái dao phay dao bổ dưa hấu gì đó chúng ta đều có thể vứt đi! Đổi thành cái này, rất uy phong!”
“Không chỉ uy phong, còn rất thực dụng nữa.”
Hạ Như Yên cầm lấy một đao múa may vài cái, cảm thấy rất là tiện tay, vóc dáng cô nhỏ bé, dùng trường đao trọng tâm sẽ không ổn định, cũng ảnh hưởng tới phát huy, chiều dài của đoản đao thật ra ra vừa vặn, khoảng chừng 30 đến 40 cm, lưỡi dao đơn, mũi đao có thể vừa đâm và khều, vô cùng phù hợp với chiều cao của cô.
“Tôi có thể lấy cái này không?”
Hạ Như Yên nhìn về phía Nghê Ám, người phía sau gật gật đầu nói: “Đương nhiên là có thể, còn có thứ nào khác em thích đều lấy đi, một lát nữa anh cho bọn họ tới lấy đồ còn dư lại.”
Hạ Như Yên vui sướng lại chọn thêm một cái chủy thủ, còn tìm được một thanh cung cao su chất liệu hợp kim titan ở bên trong một cái hộp, cầm sẽ không quá nặng, cô cảm thấy sau này sẽ có tác dụng, ngay cả viên đạn hợp với nó cũng bỏ vào ba lô.
Nghê Ám chọn đoản kiếm còn lại, sau đó đổi chuỷ thủ cũ kia của mình thành cái mới, anh không lấy vũ khí công kích từ xa, nhưng ngược lại Trần Tiểu Thiên hứng thú bừng bừng cầm hộp nỏ lên định mang về.
Lần này thu hoạch đương đối khá, ba người quay lại đường cũ, vừa nói tình huống cho bọn Lưu Thủ Trương Lộ, tinh thần mỗi người đều tỉnh táo, lập tức vui vẻ phấn chấn lái xe qua dọn đồ vật.
——————————————————————————————————————
Cuối năm rồi có phải mọi người đều rất bận hay không vậy? Bận rộn cũng phải chú ý nghỉ ngơi nha, thời tiết lạnh cũng phải chú ý giữ ấm, hy vọng sức khoẻ mọi người đều thật khoe mạnh ~~