Chương 11: Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Một đám người cứ như vậy ở lại khu biệt thự, vẫn như cũ, mỗi ngày Hạ Như Yên đều đi theo Nghê Ám ra ngoài, vũ khí mới nhận được càng dùng càng thuận tay, cô dùng sự nhanh nhẹn, linh hoạt để đền bù lại thiếu hụt về thể lực của mình. Mỗi lần đều linh hoạt len lỏi ở giữa đám zombie, dùng mũi dao đâm chuẩn xác vào huyệt thái dương của bọn chúng, động tác nhẹ nhàng, đầu của bọn chúng nhanh chóng thành một đám bùn nhão.
"Hả?"
Con zombie này linh hoạt hơn các con khác, Hạ Như Yên phải bỏ ra nhiều khí lực hơn mới đâm trúng được nó, cô đang định rút thanh đao về thì đột nhiên cảm giác mũi đao trong đầu zombie đụng trúng một thứ gì đó cứng cứng. Ánh mắt Hạ Như Yên loé lên sự ngạc nhiên, chẳng lẽ là......
"Sao thế?"
Nghê Ám mang theo kiếm đi tới, Hạ Như Yên một bên dùng đao đi chặt đầu zombie, vừa nói với anh: "Em cảm thấy trong đầu nó dường như có cái gì đó, mở ra nhìn xem."
Kỳ thật Hạ Như Yên hoài nghi bên trong có tinh hạch, những chuyện liên quan tới tinh hạch, người đọc qua tiểu thuyết tận thế đều biết. Vốn dĩ bên trong kịch bản cũng có nhắc tới một chút về chuyện này, zombie cấp thấp sẽ không có tinh hạch, nhưng cô vẫn thầm mong là may mắn sẽ đến với mình. Thế nhưng cô và nhóm Nghê Ám mấy ngày nay giết nhiều zombie như vậy, xác thực không có một con nào có tinh hạch trong đầu, vì vậy cô cũng không quan tâm nữa, định chờ đến lúc gặp được zombie đã tiến hóa thì nói sau.
Theo mũi dao kích thích, bên trong bộ óc màu đen của nó dần dần lộ ra một khối phát sáng. Hạ Như Yên ngừng thở, lấy khối phát sáng kia ra. Đây là một viên tinh thể màu xanh da trời, nhưng mà nó chỉ to bằng tầm cỡ một ngón tay. Mặc dù bị dính huyết tương trong não nhưng cũng vẫn không cách nào che giấu ánh sáng của nó.
Hạ Như Yên nhặt được phiến lá cây đem tinh hạch bọc lại, nói với Nghê Ám: "Zombie này khác so với các zombie khác, trong đầu lại có những thứ mà bọn zombie khác không có. Bọn chúng là đang tiến hóa sao?"
Những điều cô nói đều nằm trong kịch bản gốc, Nghê Ám nghe cảm thấy rất có đạo lý, như có điều suy nghĩ một chút rồi nói: "Có khả năng, đem cái này về nghiên cứu một chút."
Trở về, mọi người vây quanh tinh hạch nghiên cứu một phen, đều không thể đưa ra kết luận gì nên chỉ có quan sát xem liệu về sau có thể phát huy được tác dụng của nó hay không..
"A Nghê, lúc các ngươi ra ngoài, có người đến."
Chờ Hạ Như Yên lấy lại tinh hạch, Trương Lộ đột nhiên mở miệng nói.
"Đúng, tôi cùng với Trương Lộ đang đánh bài, đột nhiên liền nghe phía ngoài có tiếng xe, ra ngoài xem xét, lại có một nhóm người đến, tôi có đếm, có tầm mười một người" Trần Tiểu Thiên nói tiếp, "Bọn họ lúc đầu cũng nhìn trúng biệt thự này của chúng ta, nhưng thấy có người, sau khi bắt chuyện với chúng ta thì đi đến phòng bên cạnh, cũng không biết có vào ở hay không."
Lúc Nghê Ám và Hạ Như Yên về cũng không thấy biệt thự sát vách có xe đang đỗ để vào nhà hoặc là chiếc xe đang dừng ở đấy, hoặc là đã đỗ vào nhà để xe, hoặc là bọn họ không thích tòa biệt thự bên cạnh kia, mà trong tình huống hiện tại...
"Chắc là đi xem những tòa nhà khác," Nghê Ám lạnh lùng nói, chung quanh mấy ngôi biệt thự bọn họ đều vơ vét hết, ngoại trừ bể bơi nước bên ngoài, hẳn là tìm không thấy vật gì có giá trị, ngược lại là bọn họ đều không động đến những tòa biệt thự phía xa. Chủ yếu nghĩ đến tận thế sinh tồn không dễ, thay người khác mở một con đường sống cũng được coi là tích đức.
"Haizz, cũng đúng, chỉ có điều, tôi không thuận mắt kẻ đứng đầu của bọn chúng. Ánh mắt của gã ta ráo riết, chắc chắn sẽ không có suy nghĩ tốt đẹp gì." Trần Tiểu Thiên gãi gãi đầu.
"Quy tắc của thế giới này, chính là mạnh được yếu thua, không từ thủ đoạn còn nhiều, đêm nay bắt đầu đề cao cảnh giác, ban đêm để hai người thay phiên gác đêm, ban ngày vẫn như cũ hai người một nhóm, ra ngoài nửa ngày trở về rồi lại thay phiên nhau, trong nhà lúc nào cũng phải có ba người phòng vệ." Nghê Ám làm tốt chuyện phân phó mọi người, lại nói với Hạ Như Yên, "Chúng ta đi sắp xếp một chút đồ cá nhân, đem những thứ quan trọng nhất để lên xe, nếu có tình huống tốt lập tức rời đi."
“Ừ."
Tất cả đều chuẩn bị thỏa đáng, mấy người ăn xong cơm tối rồi chơi một lát. Nghê Ám đang muốn lôi kéo Hạ Như Yên đi lên lầu tiến hành vận động hài hòa trước khi ngủ thì đột nhiên lại nghe được tiếng gõ cửa. Anh dừng bước lại, liếc một cái những người thừa thãi. Trần Tiểu Thiên và Hoàng Đông Nam lập tức một trái một phải đứng ở hai bên cửa, một trái một phải. Trương Lộ dùng giọng nói khàn khàn của mình nói với ra bên ngoài: “Ai?”
Bên ngoài là một người đàn ông, giọng nói nghe vừa ôn hòa vừa có phép tắc: "Xin chào, tôi là người sáng nay mới chuyển đến căn biệt thự sát vách, về sau đều là hàng xóm của nhau, mong mọi người chiếu cố.”
Trương Lộ tiếp tục gằn giọng lên: “Ồ, biết rồi, còn có chuyện gì không? Chúng tôi phải nghỉ ngơi rồi.”
Người đàn ông kia muốn nói nhưng lại thôi, hình như không nghĩ rằng bọn họ đến cửa cũng không thèm mở ra để mời họ vào nhà. Người xưa đã có câu vươn tay không đánh người đang cười. Nhưng đám người này cũng không cho anh ta một chút mặt mũi gì cả, trong lòng anh ta có chút không vui nhưng vẫn lễ phép nói: “Nếu mọi người muốn nghỉ ngơi thì tôi cũng không làm phiền nữa.”
Nói xong người kia quay người rời đi, nghe tiếng bước chân cũng có thể đoán được anh ta mang theo năm sáu người. Trương Lộ cười nhạo một tiếng: "Đến chào hỏi gì chứ, mang nhiều người thế này tôi đoán chắc là đến thám thính cục diện. Nếu chúng ta mà mở cửa thì chắc chắn sẽ làm thịt chúng ta luôn."
Ánh mắt Nghê Ám tối lại, suy nghĩ một lát rồi nói: "Từ ngày mai, tạm thời đừng đi ra ngoài, tất cả mọi người đều ở lại, phòng thủ biệt thự."
Nói đến đây, anh dừng một chút lại nói: "Ngày mai Hoàng Đông Nam cùng với tôi đi ra ngoài dạo một chút, tiện thế xem xét tình huống của bọn họ."
Ngày hôm sau, Nghê Ám cùng Hoàng Đông Nam ra ngoài dạo một vòng, gặp mặt đối phương một chút, đối phương không biết bên này có mang theo bao nhiêu người, bởi vậy nhất thời không dám hành động thiếu suy nghĩ. Người dẫn đầu bên kia cũng là người tối qua đã đến biện thự của bọn họ, tên là Phùng An Lộ, ba mươi mấy tuổi, dáng dấp ngược lại không giống người có thanh âm nhã nhặn, người có quyền có thế, tướng mạo bình thường, nhìn qua chắc thường ngày có rèn luyện cơ thể, bắp thịt cả người rắn chắc, ánh mắt xác thực như Trần Tiểu Thiên nói, không an phận cho lắm.
Về sau lúc bọn họ biết Nghê Ám là thủ lĩnh của bên này thì trong mắt Phùng An Lộ có chút khinh thường. Hàn huyên với bọn họ vài câu, đồng thời còn đề nghị về sau có thể cùng nhau chiến đấu.
Lời này đương nhiên cũng chỉ nên để ngoài tai nhưng ai ngờ mấy ngày sau bọn họ đã đến trước cửa nói muốn hợp tác.
"Đây là bản đồ chúng tôi vẽ, lần trước chúng tôi đã đi dò xét, cách biệt thự của chúng ta tầm ba kilomet có một cái trang trại, bên trong hẳn là kho tích trữ nhiều lương thực, nhưng chung quanh đều là zombie. Chỉ dựa vào vài người chúng tôi chắc chắn sẽ tốn không ít sức lực. Nếu như thu hoạch chậm một chút sợ là sẽ tiện cho bọn người qua đường. Cho nên tôi muốn đến tìm người anh em Nghê đây để hợp tác một chút, hai bên chúng ta chia đều, như thế nào?" Phùng An Lộ ngồi ở trên ghế salon, phía sau anh ta đứng sáu người, nhìn tư thế rất giống với đại ca xã hội đen.
Những người bên Nghê Ám đều ngồi xuống, anh lười biếng liếc nhìn bản đồ một chút, rồi nhìn về phía Phùng An Đường: "Chia đều? Chúng tôi không có nhiều người như các người, chia đều chỉ sợ bên anh sẽ thiệt thòi.”
Phùng An Lộ sững sờ, lập tức cười nói: "Không biết người anh em bên này có bao nhiêu người? Nếu là chênh lệch một, hai người cũng không sao, nếu như chênh lệch quá nhiều, thì chúng ta chia theo đầu người?"
Nghê Ám trầm ngâm, đồ của bọn họ thật sự cũng không nhiều lắm, căn biệt thự này có rất ít người ở lại, bởi vậy đồ ăn dự trữ cũng không nhiều, khoảng thời gian này bọn họ kỳ thật đã thanh lý gần hết xung quanh rồi, chờ qua một đoạn thời gian, dù cho nước trong bể bơi chưa dùng hết thì bọn họ cũng không thể không di chuyển đến nơi khác có nhiều vật phẩm hơn, an toàn hơn. Nhưng là nếu như với đống vật phẩm này, bọn họ có thể ở đây ở lâu hơn một chút. Nếu như có thể bình ổn mà qua ngày thì ai lại muốn đi bôn ba bốn phía?
Nghĩ tới đây, anh ngẩng đầu nói với Phùng An Lộ: "Anh đưa tôi đi xem trước, trở về rồi tính sau"
Đối phương ngay lập tức đồng ý, Nghê Ám bảo Hoàng Đông Nam đi với mình. Một đoàn người đang chuẩn bị xuất phát, liền nghe được trên lầu vang lên tiếng chân rất nhỏ. Nghê Ám quay đầu lại nhìn. Hạ Như Yên vốn dĩ đang phải ngủ yên ở trên tầng thì lại đang khoác áo khoác, đi dép lê bước xuống.
Cô nhìn trong phòng khách có khá nhiều người xa lạ nên ngơ ra một chút rồi hỏi Nghê Ám: “Mấy vị này là…?”
Nghê Ám sải bước đi tới, thay cô chỉnh trang lại áo khoác, thấp giọng nói: "Là bên kia, họ nói là gần đây có trang trại. Anh cùng với bọn họ đi xem một chút, rất nhanh liền trở về, em ở lại nhà với Tiểu Thiên bọn họ, đừng ra ngoài."
Hạ Như Yên gật gật đầu, nắm chặt tay Nghê Ám nói: "Cẩn thận, bọn họ nhiều người, anh chú ý chút, đừng dại dột."
Anh lẳng lặng nhìn cô mấy giây mới nói: "Sẽ không."
Nói xong hôn lên trán của cô. Quay người đi về phía đám người đang chờ anh ở cổng. Chờ sau khi anh đến gần, Phùng An Lộ còn đang ngây ngốc nhìn Hạ Như Yên đến xuất thần. Anh ta không nghĩ tới trong đám Nghê Ám bọn họ lại có thế có người con gái xinh đẹp đến như thế, trắng trắng mềm mềm, sạch sẽ gọn gàng, nhìn qua thôi cũng có thể biết là người con gái này được bảo vệ rất kỹ càng, khác hoàn toàn so với hai người con gái bên anh ta.
Nghê Ám nhìn thấy ánh mắt của gã, ánh mắt anh trầm xuống, đặt tay lên bờ vai của gã, kéo gã đi ra ngoài, miệng còn lạnh lùng phun ra hai chữ: "Đi thôi."
Anh nhìn rất gầy, nhưng sức lực lại mạnh đến lạ thường, cái này cũng chỉ có ba phần sức lực mà đã làm cho Phùng An Lộ cảnh giác. Không nghĩ đến Nghê Ám lại lại một chân nhân bất lộ tướng, hoàn toàn không phải thanh niên yếu đuối như anh ta tưởng tượng.