Chương 12: Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
"Anh Phùng, cô gái kia thật là xinh đẹp nha."
Mỗi người đều lên xe của mình, nhóm của Phùng An Lộ đi phía trước dẫn đường. Trong đám người gã ta dẫn theo có một người không khỏi cảm thán, trong mắt đều toàn là sự dâm tà.
Hồi tưởng lại vẻ đẹp khó có thể miêu tả vừa rồi, Phùng An Lộ cũng ngứa ngứa trong lòng. Trong lúc tận thế như thế này, tìm được một người con gái xinh đẹp còn khó hơn lên trời. Hơn nữa hiện tại, hai cô gái duy nhất trong đội của gã ta đều gầy trơ xương. Vốn dĩ là hai người bọn họ cũng có thể làm giảm một chút dục vọng nhưng hôm nay nhìn thấy Hạ Như Yên, mọi lý trí và suy nghĩ của gã ta đều bị cô hút hết đi rồi. Nếu như người con gái này là của mình thì tốt biết bao nhiêu......
"Đừng hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta còn cần bọn họ hỗ trợ, cứ đợi xong việc rồi tính tiếp" Mặc dù trong lòng ngo ngoe muốn động, nhưng đến cùng Phùng An Lộ vẫn hiểu rõ nặng nhẹ, sau khi khuyên bảo mấy tên thuộc hạ liền bắt đầu âm thầm suy nghĩ về sau sẽ xử lý đám người Nghê Ám như thế nào.
Giờ cơm tối, Nghê Ám và Hoàng Đông Nam trở về. Phùng An Lộ đúng là không có nói dối, chỗ ấy đúng là một cái trang trại, chỗ nào cũng chật ních zombie. Kỳ lạ hơn là bọn chúng chỉ hoạt động ở gần và xung quanh trang trại, không hề hoạt động ở phạm vi ngoài bán kính 500m.
Nghê Ám bọn họ quan sát xung quanh trang trại xong mới bắt đầu hành động với Phùng An Lộ vào ngày hôm sau, trực tiếp qua bên kia đóng quân, cố gắng làm sao để chiếm đóng được cái trang trại đó trong hai ngày, sau khi chuyện thành công thì vật phẩm sẽ chia đều theo đầu người.
"Tôi cảm thấy, bọn chúng giống như đang bảo vệ một thứ gì đó." Nghê Ám trầm ngâm nói, bọn chúng ở đây đương nhiên là đang chỉ đến bọn zombie kia.
Mấy người khác hai mặt nhìn nhau, bảo vệ sao? Có nghĩa là gì? Hạ Như Yên suy nghĩ một chút rồi nói: "Có phải là trong trang trại có cái gì đó rất quan trọng với bọn nó?" Bình thường mà nói zombie tìm không thấy thức ăn liền sẽ bắt đầu đi lại bốn phía để tìm kiếm, sẽ không dừng lại tại một chỗ quá lâu, đến cùng là cái gì có thể hấp dẫn bọn chúng khiến chúng một tấc cũng không rời?
"Tóm lại lần này có thể sẽ rất nguy hiểm, tất cả mọi người đều phải đề cao cảnh giác, đêm nay đi ngủ sớm một chút, sáng mai trực tiếp lái xe hành lý của chúng ta rời khỏi đây, chuẩn bị nhiều nước, tất cả mọi thứ đều phải chuẩn bị đầy đủ một chút."
Mọi người đều đồng ý, bắt đầu đi làm công tác chuẩn bị. Hạ Như Yên thì đang cố gắng lục soát lại cốt truyện trong đầu. Tìm xem có thể tìm ra được một chút manh mối gì từ trong đó không. Đáng tiếc qua một hồi lâu cũng không thu hoạch được gì, cô đành thở dài, xem ra chỉ có thể xem chuyện này đến đâu thì tính đến đấy.
Lúc này Nghê Ám nắm lấy tay của cô và nói: "Tiểu Yên, ngày mai nhớ kỹ lúc nào cũng phải ở bên cạnh anh, tuyệt đối không được rời xa anh nửa bước."
"Vâng." Hạ Như Yên gật gật đầu, cô cũng không có ý định rời xa Nghê Ám. E rằng Phùng An Lộ bên kia có tính toán gì đó với mình, nếu mà có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì hệ thống của cô cũng có thể phát huy tác dụng.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, cả nhóm bọn họ đã dậy chờ xuất phát, Hạ Như Yên thay một bộ quần áo thể thao, đeo vũ khí cẩn thận ở bên hông, còn cõng cái ba lô nhỏ, bên trong đựng một ít vật dụng dùng để cấp cứu. Thức ăn nước uống, đối với những người từng trải như cô thì chút cân nặng này cũng không là gì, cũng không hề ảnh hưởng đến hành động và tốc độ của cô.
Cùng Phùng An Lộ đi đến bên ngoài trang trại thì bên họ cử ra năm người xử lý đống zombie bên ngoài. Nghê Ám bên này thì phái ra Trần Tiểu Thiên và Lưu Uy, Phùng An Lộ bên kia có người bất mãn nói: "Các người làm sao lại chỉ phái ra có hai người? Chúng tôi đều phải đều phải bỏ ra năm người, các người tốt xấu gì cũng điều ra bốn người chứ."
Nghê Ám lạnh nhạt nhìn người đó một cái rồi nói: "Thật xin lỗi, chúng tôi muốn giữ thể lực, điều ra hai người ở lại là đủ rồi, mọi người có thể yên tâm. Nếu bọn họ không xử lý được thì chắc chắn tôi sẽ thay người,”
Người kia hình như còn muốn nói thêm, nhưng lại bị Phùng An Lộ đưa tay lên bảo ngừng lại, anh ta tỏ ra thân thiện nói: "Không có vấn đề, có bao nhiêu người thì ra bao nhiêu sức mà."
Ngoài miệng là nói chuyện với Nghê Ám nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Hạ Như Yên. Nghê Ám mặt lạnh lùng bước tới một bước, cản lại ánh mắt của gã ta, Phùng An Lộ cũng không giận, vẫn như cũ cười tủm tỉm, cũng không biết trong lòng gã đang suy nghĩ thứ gì.
Người của hai bên chia nhau ra thành hai phía, bắt đầu đi chém giết zombie. Cái Lưu Uy cầm chính là kiếm của võ sĩ Nhật Bản, một lần chí ít có thể chặt đứt hai đầu zombie. Trong đám zombie dày đặc kia anh ấy chí ít cũng sẽ có thể một nhát chém đứt ba đến bốn cái đầu của zombie.
Trần Tiểu Thiên đang cầm một thanh nhạn linh đao được cải tiến, chuôi đao dài ước chừng 60cm , một đao chém xuống cũng có thể đồng thời chém giết hai con zombie.
Bọn họ giết zombie vô cùng thành thạo điêu luyện, Phùng An Lộ dần dần xạm mặt lại, vũ khí của những người bên này kém xa đối phương, còn chỉ có thể dựa vào sức mạnh thuần túy mà một lần giết một con. Từ tổng thể đến sức mạnh, kỹ thuật đều kém xa đối phương. Xem ra anh ta phải tính toán lại việc sau khi chuyện thành công sẽ đối phó với đám người Nghê Ám như thế nào.
Hoặc là... Phùng An Lộ nheo lại mắt nhìn về phía Hạ Như Yên đang được Nghê Ám bảo vệ, hay là tìm thời cơ nào đó ra tay với người con gái này cũng không tồi... Nhìn cái người tóc vàng kia rất quan tâm đến cô ấy nha, nếu mà khống chế được cô ấy thì......
Ước chừng một giờ sau, zombie bên ngoài đã bị giải quyết hết một phần ba. Tính kĩ lại một chút, năm người bên Phùng An Đường còn không giết nhiều bằng hai người bên Nghê Ám. Sắc mặt của gã lại trầm xuống mấy phần, thấp giọng phân phó thay người.
Nghê Ám bên này cũng thay người, đổi thành Trương Lộ và Hoàng Đông Nam. Hai giờ qua đi, zombie bên ngoài đã được xử lý kha khá. Mấy người trở về đội của mình để bổ sung nước, chỉnh đốn lại một chút rồi chuẩn bị tiến vào trong trang trại.
"Anh Phùng, làm sao bây giờ, nhóm người bọn họ không hề đơn giản." Một người tên là Triệu Dương nhỏ giọng nói, bình thường anh ta rất được Phùng An Lộ tin tưởng, thường tham mưu và nghĩ kế hoạch cho gã.
Phùng An Lộ cười lạnh một tiếng nói: "Không đơn giản thì càng tốt, liền để bọn họ tốn sức đi, chúng ta bảo toàn thể lực, chờ đến lúc cuối cùng, bọn họ đã mệt thì chúng ta sẽ bất ngờ đánh úp bọn họ."
"Anh Phùng cao minh!" Triệu Dương lập tức giơ ngón tay cái lên nịnh hót, vài người khác trong mắt đều lộ ra biểu cảm khinh thường, sở dĩ như thế là bởi vì, Triệu Dương ngoại trừ chỉ biết lấy lòng Phùng An Lộ thì cái gì chẳng làm được cái gì khác.
Nghỉ ngơi nửa giờ, hai đội người đứng ở cửa trang trại, nhìn bên trong dày đặc zombie, Hạ Như Yên hơi lạnh sống lưng. Nghê Ám nắm lấy bàn tay cô: "Theo sát anh." Sau đó cầm kiếm ngắn đồ sát từ cửa đi vào.
Hạ Như Yên đi theo anh, không rời nửa bước, dùng dao găm giải quyết những góc chết mà Nghê Ám không để ý đến. Hai người trải qua khoảng thời gian luyện tập phối hợp, cho nên cực kỳ ăn ý với nhau. Vóc dáng của cô tuy nhỏ nhưng lại có sức bộc phát rất lớn, chỉ là nhẹ nhàng một chọi một, đám zombie không ngừng ngã xuống đất.
Mà những người khác cũng không kém bao nhiêu, Lưu Uy đâm ra một đao, ba đầu zombie liền bị anh ấy đâm xuyên, lưỡi đao xoay chuyển, liền xoắn đứt xương gáy của bọn chúng, đám zombie trong nháy mắt tê liệt, ngã xuống trên mặt đất, Lưu Uy một đao nữa chém xuống, gọn gàng giải quyết xong tất cả.
Hoàng Đông Nam dùng hai thanh đao cùng lúc, tay trái cầm một thanh tay phải cầm một thanh, chém đến hoa mắt, những người khác không dám tới gần bên cạnh anh ấy , là sợ bị ngộ thương.
Trương Lộ thì cầm một thanh kiếm, một lần một con zombie, tốc độ cũng không chậm, anh ấy cùng với Trần Tiểu Thiên phối hợp làm việc, giết đến mức có thể gọi là phong sinh thủy khởi.
Trái lại Phùng An Lộ bên kia lại không bì nổi, gã ta cũng không vội, vẫn cứ cho thuộc hạ ra trận, có người ra trận thay mình, còn tranh làm gì chứ?
Hạ Như Yên nhìn thấy những động tác của bọn họ, trong lòng cười lạnh, khá lắm thằng gà Phùng An Lộ. Hóa ra đúng là muốn để bọn họ bỏ sức ra còn mình thì ngồi chơi xơi nước, nhưng cũng không sao. Theo tình huống như thế này thì đến lúc xong việc, phân chia vật phẩm thì bên mình đòi nhiều một chút bọn người đó cũng không dám nói gì.