Chương 13: Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Hai đội chém giết trong nông trại hai tiếng đồng hồ, thể lực hai bên đều cạn kiệt. Lúc này, Nghê Ám mang Hạ Như Yên lui về sau, hô lớn với bốn người còn lại: "Ra ngoài nghỉ ngơi một lát đã."
Phùng An Lộ thấy bọn họ lui lại cũng kêu đội viên lui ra ngoài, tự trở lại bên cạnh xe nghỉ ngơi và hồi phục thể lực.
"Ăn chút đi." Nghê Ám mở ra một hộp cơm thịt đưa cho Hạ Như Yên, rồi cầm lấy lon Redbull đưa cho cô.
Hạ Như Yên ăn được một phần ba liền thấy ngán, Nghê Ám cầm lấy, không ngại gì mà ăn mấy miếng liền xử lý xong phần còn lại, sau đó chùi miệng nói: "Zombie ở nông trại này rất là không bình thường, một nông trại không thể nào có nhiều zombie như vậy."
"Ừ, em cũng thấy kỳ lạ, không lẽ đám zombie này là từ nơi khác tới?"
"Vậy càng kỳ hơn, nơi này không có người sống để ăn, tại sao chúng nó lại tụ tập một chỗ?"
"À... Có lẽ chúng nó không giống mấy loại zombie khác chăng? Ưa sống quần cư chẳng hạn?"
Cả đám lao nhao thảo luận, một hồi vẫn không đưa ra được kết luận, lúc này Nghê Ám mới mở miệng nói: "Tí nữa nhớ chú ý bảo toàn thể lực, đám Phùng An Lộ không có ý gì tốt. Mọi người làm bộ như thể lực không đủ, nếu hôm nay không giải quyết được thì cùng lắm là ngày mai lại tiếp tục, tuyệt đối không thể để bọn chúng nói gì."
Mọi người đều gật đầu đồng ý. Một tiếng sau, hai đội tiến vào nông trại một lần nữa, bắt đầu đợt vây quét thứ hai.
Hạ Như Yên một bên giết một bên âm thầm quan sát hoàn cảnh. Các cây trong nông trại đều bị đám zombie đạp gãy, trên mặt đất còn thấp thoáng vài thi thể bị tàn phá của đám gia súc. Cả nông trại vừa nhìn liền tưởng như phân thành hai khối. Bọn họ mới giải quyết một nửa đám zombie trước mặt, nhưng kỳ lạ ở chỗ, cô nhớ rõ bọn họ đã giết không ngừng nghỉ, nhưng tại sao giết lâu như vậy mà phía trước vẫn còn rất nhiều zombie thế kia?
Không lẽ là... Hạ Như Yên bừng tỉnh đại ngộ, nhìn vào bên trong nông trường, quả nhiên đám zombie ở phía sau không ngừng vọt tới bên này. Cái này thì bình thường, dù sao zombie nghe được động tĩnh thì sẽ tới gần thôi. Nhưng vừa nãy bọn họ ở ngoài chém giết lâu như vậy, tại sao đám zombie bên trong đều không đi ra?
Hạ Như Yên càng nghĩ càng thấy kỳ quái. cô vừa nhìn qua một cái, liền phát hiện đám zombie này đều tụ tập ở trước kho hàng giữa nông trại, cảm giác như đang bày tư thế bảo hộ kho hàng kia.
Lúc này, trong đầu cô bỗng vọng lại câu nói của Nghê Ám hôm qua: "Anh cảm thấy chúng nó giống như đang bảo hộ cái gì đó."
Bảo hộ... Kho hàng kia có phải có đồ vật gì đó không? Hạ Như Yên vừa nghĩ đến đây, chưa kịp cẩn thận suy nghĩ, chợt nghe một tiếng thét chói tai. cô ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Phùng An Lộ bên kia có người bị treo giữa không trung, eo bị một cái xúc tu dài nhỏ trắng trắng quấn lấy, sau đó cái xúc tu kia rút về, kéo luôn người kia qua cửa sổ kho hàng tầng hai.
Mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, mọi người chưa kịp phản ứng, khi người kia bị kéo đến kho hàng liền nghe một đợt tiếng kêu thê lương thảm thiết từ bên trong truyền ra, sau đó lại không một tiếng động.
Hạ Như Yên rợn nổi da gà, từng sợi lông đều dựng đứng hết cả lên, xương sống bỗng dưng phát lạnh, cô kéo lấy Nghê Ám, hoảng sợ nói: "Kho hàng bên trong có cái gì vậy! Chúng ta mau lui lại đi!"
Nghê Ám quyết định thật nhanh, bảo mọi người rời đi. Ai ngờ vừa mới xoay người liền phát hiện cửa lớn đã bị đóng lại, không biết từ bao giờ một đám Zombie từ bên cạnh bọn họ chạy ra, đồng loạt giữ ở cửa nông trại , dường như không cho bọn họ rời đi.
“Không ổn!” Ánh mắt Nghê Ám trầm xuống, “Trúng kế rồi.”
Hạ Như Yên thấy đường lui bị chặn, đầu óc loạn hết cả lên. cô nhìn trái nhìn phải, thấy Zombie đang vây quanh bọn họ, cắn răng nói với Nghê Ám: "Anh có nhớ trong óc Zombie lần trước em giết có gì không?"
Nghê Ám khẽ chuyển mắt. "Nhớ rõ."
"Em nghi trong kho hàng kia có thể chính là loại zombie tiến hóa này, khó giải quyết rồi." Hạ Như Yên trầm mặt nói.
Lúc này, đám Phùng An Lộ bên kia đã loạn cào cào, trong lúc hỗn loạn có hai người bị zombie làm bị thương. Anh ta một bên vội vàng ổn định đội hình, một bên bắt đầu hướng sang Nghê Ám.
Lưu Uy chém xuống một cái đầu zombie, nhíu mày nói: "Phùng An Lộ muốn chuyển chú ý sang chúng ta kìa, Nghê Ám, làm sao bây giờ?"
Nghê Ám liếc mắt sang bên kia, quyết đoán nói: "Kệ bọn chúng, chúng ta chạy sang kho hàng. Đi!"
Mấy người phối hợp ăn ý, Nghê Ám tiên phong, như mũi tên phóng vút tới kho hàng mở một đường máu. Phùng An Lộ bên kia thấy bọn họ đâm đầu vào chỗ chết, nhất thời không dám bám theo, chỉ ở tại chỗ hợp lực giết đám Zombie.
Bọn Nghê Ám một bên chém giết, một bên âm thầm quan sát kho hàng tầng hai. Quả nhiên không bao lâu, từ cửa sổ tầng hai lại có một bóng trắng bay ra. Thấy Trần Tiểu Thiên sắp gặp nạn, Lưu Uy hét lớn một tiếng, giơ đao chém về cái bóng trắng kia.
Ánh đao hiện lên, một vật thể màu trắng rơi xuống đất, xúc tua kia hình như rất đau, run rẩy vài cái giữa không trung rồi nhanh chóng rụt trở về.
Hạ Như Yên dùng mũi đao xốc vật kia lên nhìn kỹ, toàn thân bóng loáng trắng nõn, mềm oặt không có động tĩnh gì, giống như vừa rời cơ thể liền chết. cô đem vứt đi, nhìn những người khác nói: "Có thể chặt đứt được chứng tỏ khả năng phòng ngự của nó không lợi hại, chúng ta tiếp tục đi."
Lưu Uy cắt đứt cái xúc tu kia, mọi người như lấy lại được tinh thần, bỗng chốc khí thế mãnh liệt đánh tới kho hàng dưới tầng. Hạ Như Yên và Trần Tiểu Thiên một trái một phải kéo cửa kho hàng ra, phát hiện bên trong thế nhưng rỗng tuếch, không có một bóng zombie nào.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, bật người chui vào bên trong. Phùng An Lộ từ xa nhìn thấy tình hình bên này, muốn cùng sang nhưng lại sợ bên trong kho hàng có gì đó, nhất thời mâu thuẫn khó lựa chọn.
"Anh Phùng, chúng ta nên làm gì đây?" Triệu Dương bình thường gian manh hay dùng mánh lới, lúc này thể lực đã cạn kiệt, thở hổn hển hỏi Phùng An Lộ.
Phùng An Lộ nhổ nước miếng, nói: "Bọn họ muốn chết thì kệ đi, chúng ta trước tiên cứ ổn định ở đây đã. Các cậu xem, đám zombie này không còn nhiều lắm, kiên trì thêm chút nữa, nếu bọn họ có thể giết thứ bên trong, chẳng phải chúng ta càng bớt việc hay sao?"
"Anh Phùng nói đúng!"
"Anh Phùng anh minh!"
Những người còn lại đều đồng ý, sau đó tiếp tục ra sức chống cự zombie.
Bên bọn Nghê Ám sau khi vào kho hàng liền đóng chặt cửa lại. Hai bên kho hàng có cửa sổ, ánh sáng chiếu vào làm cho mọi người nhìn bên trong không sót chỗ nào.
Hai bên hông tầng một chất đầy túi tiền, hình như là tiền thu hoạch cây nông nghiệp. Nếu bọn họ có thể thu phục cái thứ trên tầng hai thì nhiều vật tư như vậy đủ cho bọn họ chống đỡ một thời gian rất dài. Sâu trong nhà kho có một cái thang, mọi người nhìn nhau, nín thở tập trung lặng lẽ đi đến chỗ cầu thang.
Bọn họ vừa đi vài bước, đột nhiên nghe trên trần nhà choảng một tiếng, một cơn sóng khí đánh úp lại, Nghê Ám ôm lấy Hạ Như Yên lăn một vòng, nhanh chóng tránh đi công kích.
Mọi người tập trung nhìn lại thì thấy một cái xúc tu màu trắng đang giương nanh múa vuốt giữa không trung. Nó đâm xuyên trần nhà, một kích chưa trúng, nó liền do dự giữa không trung trong chốc lát, dường như đang tìm kiếm vị trí con mồi, sau đó nhắm ngay Trương Lộ đâm một nhát. Lưu Uy thấy thế liền vung đao chém tới, xúc tu kia lại bị cắt ra một đoạn, lập tức đau đớn đến mức khua lung tung.
Lúc này Nghê Ám cùng Hạ Như Yên đã đứng lên, Hạ Như Yên trong lòng run sợ nói: "Không ổn, nó có thể xuyên phá trần nhà!"
Vừa dứt lời, tựa hồ là để chứng minh lời của cô, trần nhà lại liên tiếp truyền đến âm thanh loảng choảng, từng cái bóng trắng thẳng hướng bọn họ mà đâm tới.