Chương 16: Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Nghĩ đến khả năng này, khuôn mặt của Hạ Như Yên lập tức trở nên trắng bệch, hai tay cô run rẩy sờ lên khuôn mặt của Nghê Ám một lần nữa, nóng, nóng một cách không bình thường, bình thường nếu như sốt cao căn bản con người sẽ không có loại nhiệt độ này. Cô lột ra quần áo của anh ra, phát hiện làn da trên toàn cơ thể anh đều phiếm màu đỏ quỷ dị, gân mạch ở dưới lớp da cũng bắt đầu ẩn ẩn hiện lên.
Làm sao bây giờ… Làm sao bây giờ!? Trong lòng Hạ Như Yên dâng lên một sự tuyệt vọng không thể miêu tả, Nghê Ám bị nhiễm bệnh thật rồi sao? Anh sẽ biến thành zombie sao? Cô nên làm cái gì bây giờ?
Trong đầu óc cô lúc này chỉ là một khoảng trống rỗng, hai mắt cô ngơ ngác nhìn người đàn ông ở trên giường, vài phút sau, Hạ Như Yên đột nhiên cử động, cô nhanh chóng mở ra giao diện đổi vật ở trong hệ thống ra, bắt đầu điên cuồng tìm kiếm xem ở trong đó có món đồ nào có thể có tác dụng hay không.
Trang thứ nhất, không có, trang thứ hai, không có, trang thứ ba, trang thứ tư…… Khi cô lật đến trang thứ hai mươi tám, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại ở trên món đồ trong hàng thứ nhất, ‘ thuốc ức chế virus zombie ’, đây là… Chính là cái này!!! Hạ Như Yên mừng rỡ như điên, cô không chút do dự mà đổi món đồ này, căn bản cô không nghĩ tới vậy mà bên trong hệ thống lại có loại đồ vật này, đây không phải là đưa tới cửa cho Nghê Ám dùng hay sao?
Sau khi lựa chọn đổi, Hạ Như Yên nhận được một lọ thuốc và một ống kim tiêm, cô vô cùng cẩn thận dùng ống tiêm hút dung dịch thuốc vào trong đó, căn cứ vào hướng dẫn sử dụng, cô trực tiếp tiêm thuốc vào trong da thịt của Nghê Ám. Sau khi đẩy mạnh dung dịch thuốc vào, Hạ Như Yên cầm lấy bàn tay của Nghê Ám, ghé người vào mép giường, nhìn anh không chớp mắt, trái tim cô đã đập thình thịch rất, loại thuốc này sẽ có tác dụng sao? Có thể khiến anh không bị nhiễm bệnh, mà bị nhiễm sang căn bệnh độc ác gì đó khác hay không? Liều lượng của thuốc có đủ không? Có thể ức chế được toàn bộ virus ở trong cơ thể của anh hay không?
Đầu óc của Hạ Như Yên lúc này chỉ đang miên man suy nghĩ, trong lòng cô lại đang rất sợ hãi, ban ngày trải qua trận chém giết kịch liệt như vậy, nửa ngày rồi vẫn chưa được ăn cơm, cơ thể cô bị quá tải nghiêm trọng, không bao lâu sau cả người cô đã mềm nhũn, ngất xỉu ở bên mép giường.
“………”
Hạ Như Yên chậm rãi mở mắt ra, trước mắt cô một khoảng không mơ hồ, qua một lúc lâu, tầm mắt của cô mới chuyển thành rõ ràng, cô ngây người một lát, có chút không rõ tình huống bây giờ là như thế nào.
Lúc này một tiếng kẽo kẹt rất nhỏ vang lên, theo bản năng Hạ Như Yên nhìn lại về phía phát ra âm thanh, một người đàn ông từ cửa đi vào, có mái tóc ngắn màu đen, khuôn mặt tuấn tú, khi ánh mắt lạnh lùng va chạm với Hạ Như Yên, trong nháy mắt ánh nhìn ấy trở nên thật dịu dàng, bước anh đi tới đây, đặt món đồ đang cầm trên tay lên chiếc tủ ở trên đầu giường, nghiêng người ngồi xuống mép giường, khẽ vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ của cô gái rồi nói: “Tiểu Yên, có khỏe không?”
Hạ Như Yên ngơ ngác nhìn anh không nói một lời, Nghê Ám thấy biểu cảm của cô đang dại ra, anh lại hỏi một câu, hốc mắt của cô gái nhỏ dần dần bắt đầu phiếm hồng, cô nâng tay lên, bàn tay vuốt ve trên gò má của người đàn ông, há miệng không tiếng động mà gọi tên của anh:
“Nghê Ám.”
Nghê Án gật gật đầu: “Anh ở đây.”
Cuối cùng nước mắt của Hạ Như Yên như vỡ đê, đột nhiên cô ngồi dậy, rúc đầu vào trong lồng ngực của Nghê Ám, gào khóc như điên dại.
“Nghê Ám……”
“Ừ, anh ở đây.”
“Nghê Ám……”
“Ừ.”
Nghê Ám nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô gái nhỏ, một người lạnh lùng như anh cũng biết lúc này hẳn phải để cô khóc một trận.
Khi anh vừa rồi tỉnh lại, lúc ấy anh vẫn còn đang đắm chìm vào trong cảnh tượng trước khi hôn mê, đến tận lúc tinh thần của anh phục hồi lại, anh mới phát hiện chính mình đang nằm ở trên giường, cô gái nhỏ của anh ghé người ở bên mép giường, cho thấy là ngủ rồi. Đầu Nghê Ám có chút đau, anh bắt đầu chậm rãi nhớ lại tình huống trước khi hôn mê, sau khi anh bị con quái vật kia kéo vào, may mắn anh đã kịp thời rút thanh kiếm ngắn ra chặt đi đoạn xúc tua của nó, sau đó anh đã phải liều chết vật lộn với con quái vật. Trong quá trình vật lộn xúc tua của con quái vật kia đã đánh nát xương bánh chè của anh, anh nhịn cơn đau nhức xuống né tránh những trận tấn công khác từ con quái vật, cuối cùng anh đã tìm được một cơ hội đâm thanh kiếm ngắn kia vào trong miệng nó. Sau khi anh đâm vào, con quái vật kia đau đến phát điên, nó bắt đầu liều mạng cựa quậy, phát ra âm thanh bén nhọn tiếng, ngay lúc nó hấp hối giãy giụa, một cái xúc tua của nó đã xuyên thủng bụng anh, nhưng anh vẫn cứ không buông tay, vẫn tiếp tục không muốn sống mà dùng thanh kiếm ngắm đâm vào trong miệng của quái vật như cũ.
Cuối cùng đến tận lúc động tĩnh của con quái vật kia dừng lại, đồng thời anh cũng mất đi ý thức của mình, nghĩ như vậy là rất kỳ lạ, nhưng mà anh có cảm giác cơ thể mình đã khoẻ lại như lúc ban đầu, không hề có một chỗ nào không thoải mái, sao lại có thể như vậy chứ? Chẳng lẽ tất cả những ký ức lúc trước chỉ là do anh nằm mơ ra thôi sao?
Sau khi kiểm tra toàn bộ cơ thể, Nghê Ám phát hiện đúng thực là màu da ở vùng bụng và phần đầu gối của chính mình sậm hơn so với những chỗ khác, anh nhẹ nhàng ấn xuống, dường như nó còn hơi đau một chút, nhưng mà nó không hề ảnh hưởng đến hoạt động của anh, như vậy xem ra đúng là anh đã bị thương.
Nghĩ cả trăm lần cũng không ra, Nghê Ám chỉ có xoay người bước xuống giường, bế Hạ Như Yên lên giường nằm rồi đắp chăn đàng hoàng cho cô, sau đó bản thân thì đi xuống dưới ăn cái gì đó.
Ai ngờ anh mới vừa xuống dưới một chút đã đụng phải Lưu Uy, không biết là tại sao, khi Lưu Uy vừa nhìn thấy anh, miếng bánh quy đang ăn dở ở trong tay anh ta lập tức rơi lộp bộp xuống dưới mặt đất, anh ta còn liều mạng dụi hai mắt rồi nói có phải anh ta gặp quỷ rồi không.
Đúng lúc này ba người Trương Lộ, Hoàng Đông Nam, Trần Tiểu Thiên từ trên tầng đi xuống dưới, thấy anh đang đứng ở trong phòng khách, ai nấy cũng trở nên sửng sốt, sau đó Trần Tiểu Thiên nhanh chóng chạy qua đây, tóm lấy anh rồi đánh giá từ trên xuống dưới: “A Nghê anh không có việc gì sao? Anh, có phải anh cũng có công năng đặc dị không?”
Thấy Nghê Ám không hiểu chuyện gì, Hoàng Đông Nam đi tới vỗ vỗ lên bả vai của Trần Tiểu Thiên, vẻ mặt tràn đầy vui mừng: “Lúc trước Tiểu Thiên bị con quái vật ở trên tầng hai trong kho hàng làm cho bị thương, vừa trở về cậu ấy đã bắt đầu phát sốt, cậu ấy nói không ổn rồi, sau đó bảo chúng tôi trói chặt cậu ấy lại, nếu như cậu ấy biến dị thì hãy giết cậu ấy đi, kết quả là đầu tiên cậu ấy phát sốt, sau cơn sốt dần giảm xuống, chờ đến khi ý thức của cậu ấy khôi phục lại, chúng tôi đều rất vui vẻ, ai cũng cho rằng cậu ấy đã kháng lại được virus rồi, không có việc gì cả.”
Nói tới đây trong mắt anh ta còn có chút không thể tưởng tượng nổi: “Lúc đó cậu ấy còn nhảy loạn gọi bậy ở trong phòng, kết quả trong lúc không cẩn thận đã đụng phải giá treo mũ áo, ha ha, anh đoán xem chuyện tiếp theo sẽ như thế nào?”
“……”
Nghê Ám không tiếp lời, Hoàn Đông Nam xấu hổ sờ sờ cái mũi, rồi tiếp tục nói: “Được, được rồi, cái giá treo mũ áo kia vậy mà lại biến mất!”
Nghê Ám hơi nhíu mày, biến mất? Lúc này Trần Tiểu Thiên vui vẻ rạo rực nói: “Tôi đột nhiên có cảm giác hình như trong cơ thể của tôi xuất hiện một căn phòng trống, ôi, tôi cũng không biết phải hình dung như thế nào, nhưng mà có vẻ như căn phòng trống mà tôi có thể nhìn thấy kia không tồn tại ở trong thế giới này, mà cái giá treo mũ áo vừa biến mất lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh đứng ở bên trong.”
Nói tới đây, Trần Tiểu Thiên cầm một cái gạt tàn thuốc ở trên bàn trà lên, quơ quơ ở trước mặt Nghê Ám: “Xem cho kỹ, đây là một cái gạt tàn thuốc.”
Sau đó cái gạt tàn thuốc ở trên tay anh đột nhiên biến mất không thấy, sau đó cậu ấy vỗ vỗ tay nói: “Bây giờ cái gạt tàn thuốc này ở trong căn phòng trống mà tôi nói.”
“……” Nghê Ám vẫn là không nói gì.
Trần Tiểu Thiên cho rằng anh không tin, cậu có hơi phát điên, rồi cởi áo khoác của chính mình ra, lộ ra chiếc áo ba lỗ và cánh tay trần ở bên trong nói: “Anh xem, miệng vết thương của tôi cũng đã khép lại hoàn toàn rồi! Ngày hôm qua bị chọc thành một cái lỗ to, mọi người đều đã nhìn thấy!”
Đúng thực là đã không nhìn thấy có lỗ to đùng lúc trước ở trên cánh tay cậu ấy nữa, mà trên đó chỉ còn lại vết sẹo thịt màu hồng nhạt, trong một đêm có thể khôi phục thành như vậy, Nghê Ám lại liên tưởng đến mình, cuối cùng anh mở miệng nói: “Ý của cậu là, cơ thể của cậu đã xảy ra sự thay đổi nào đó, khiến cậu có thể đặt những món đồ ở bên cạnh chúng ta vào trong căn phòng trống theo như lời cậu nói?”
“Không sai!” Trần Tiểu Thiên búng tay một cái.
“Nhận được loại năng lực này, đồng thời những vết thương lúc trước do zombie gây ra cũng không thuốc mà khỏi?”
“Đúng đúng đúng!”
Trần Tiểu Thiên nói ra kết luận của chính mình cho Nghê Ám nghe, người bình thường sau bị zombie cào thương hoặc là bị cắn, sẽ nhiễm virus biến thành zombie, nhưng mà lần này Trần Tiểu Thiên lại không bị như vậy, cậu ấy không chỉ không biến thành zombie, mà những vết thương kia đã hoàn toàn khép lại chỉ trong một đêm, hơn nữa còn nhận được một căn phòng trống chỉ có cậu ấy mới có thể nhìn thấy, căn phòng trống này có thể đặt bất cứ món đồ ăn ở thế giới bên ngoài, nhưng mà hình như không thể giấu người vào trong đó.
“Cho nên bây giờ trên người tôi đã có công năng đặc dị.” Trần Tiểu Thiên vô cùng đắc ý mà nói, sau đó cậu ấy còn ám chỉ với Nghê Ám, “A Nghê, tình huống của anh hẳn là không khác với tôi đâu, anh cảm giác trên cơ thể anh có chỗ nào không giống như lúc trước không?”
Nghê Ám im lặng một lát, sau đó anh giơ một bàn tay ra, nghiêm túc nhìn vào lòng bàn tay, khi tất cả mọi người trông mong nhìn vào bàn tay của anh, ‘ Đùng ’, một dòng điện màu trắng bạc nhỏ xíu đột nhiên xuất hiện ở trên đầu ngón tay anh, nó chỉ thoáng lướt qua trong giây lát như là hoa lửa.