Chương 25: Chiếm làm của riêng ( cao H )
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
"Ưm..."
Một chân cô gái bị nâng lên cao, quy đầu của người đàn ông đã chạm vào hoa huyệt mềm dẻo, đỉnh dương cụ to dài khẽ chạm cánh hoa ướt át một chút liền đẩy mạnh vào trong. Hạ Như Yên không có chút sức lực nào, chỉ có thể há miệng nhỏ thở dốc, vẫn như cũ không dám phát ra một chút âm thanh nào, miệng huyệt nhỏ ướt nhẹp bao vây quy đầu lại, co bóp rồi lại co bóp nuốt cây con thịt to lớn kia vào trong.
Nghê Ám hôn môi xong lại hôn thái dương và liếm thùy tai cô, vừa không hề dừng lại thẳng tiến vào trong, dịch hoa dồi dào khiến chuyện tiến vào trong trở nên thông thuận hơn rất nhiều, bởi vậy mặc dù anh phải phí nhiều công phu hơn một chút, Nghê Ám vẫn thành công cắm toàn bộ côn thịt vào hoa huyệt nho nhỏ. Lúc toàn bộ côn thịt tiến vào bên trong cô gái, trong lòng anh khẽ phát ra âm thanh nghẹn ngào tinh tế, mật huyệt của cô gắt gao xoắn lấy dương cụ của người đàn ông, dường như đã chạm tới cực hạn.
Nghê Ám liếm láp sau gáy cô, bắt đầu chậm rãi di chuyển côn thịt của mình, vách thịt bên trong hoa huyệt nhiều lần bị mài ép, rất nhanh khiến toàn thân Hạ Như Yên run rẩy. Cô nắm chặt ga trải giường, từ trong lỗ mũi phát ra những tiếng rên rỉ nhỏ bé, tiếng nước xì xì ở ban đêm yên tĩnh tối tăm có vẻ đặc biệt rõ ràng, Hạ Như Yên vừa thẹn lại sợ, sợ bị bên ngoài nghe thấy âm thanh hai người giao hợp
Trong lòng cô căng thẳng, huyệt nhỏ cũng theo đó xoắn lại càng thật chặt, Nghê Ám ra vào mấy lần liên cảm thấy càng tiến càng gian nan, anh đặt đôi chân của cô đè lên đầu gối mình, sau đó nắm lấy bầu ngực đẫy đà của cô bắt đầu nhào nặn.
"Ô..."
Người đàn ông vừa động eo vừa đè ép nhũ thịt trắng mịn, anh dùng khe hở giữa hai ngón tay kẹp núm vú nhỏ vểnh cao của cô, kéo rút xoa nắn, rất nhanh khiến cho Hạ Như Yên một lần nữa mềm nhũn lại.
Đôi chân của cô gái mở rộng, bên trong nơi mềm mại có một dương vật to dài ra ra vào vào, dịch xuân bị ma sát đến độ văng tứ phía, tốc độ người đàn ông càng lúc càng nhanh, không mấy cái đã mài hai cánh hoa đến biến thành sắc màu kiều diễm. Huyệt thịt non nớt ẩm ướt long lanh vừa nóng lại ẩm ướt, vách huyệt giống như có ngàn vạn cái miệng nhỏ thân mật hôn mút thân dương vật của anh, chúng nó điên cuồng quấn lấy dương vật, như muốn kéo toàn bộ người đàn ông vào trong, miệng cổ tử cung nằm ở nơi sâu xa tuy còn chưa hoàn toàn mở rộng nhưng cũng đã mở ra đóng lại liếm mút đỉnh dương vật vào.
Nghê Ám si mê hôn sau gáy cô gái, hạ thân không ngừng nghỉ chút nào mà xâm phạm hoa huyệt của cô, Tiểu Yên của anh thực sự là khiến người ta thương yêu mà, cô mềm mại lại thơm ngon vô cùng, thật phù hợp với anh, nhất định chính là từ nhỏ đã thuộc về anh.
Hạ Như Yên chỉ cảm thấy mình sắp điên rồi, muốn kêu lại không được kêu, muốn động lại động không được, dương vật của người đàn ông khiến thịt huyệt nhỏ của cô sinh ra một loại cảm giác không thể khống chế được, lúc này không gian xung quanh tối đen, thị giác không thể sử dụng được, các giác quan khác liền càng thêm nhạy bén, người đàn ông ác liệt xâm phạm huyệt nhỏ của cô, nhiều lần đều chạm tới cửa tử cung, dâm thủy không ngừng trào ra ngoài, ga trải giường đã sớm bị thấm ướt một mảnh lớn.
Nghê Ám làm một lúc lại ôm cô trở mình lại, để mặt cô gái úp lên trên giường, cặp mông hơi hơi vểnh lên, như mời gọi anh từ phía sau lưng tiếp tục làm hoa huyệt non nớt của cô.
Hai chân cô gái khép lại đặt ở trên giường, bởi vậy huyệt nhỏ lại kẹp đến càng thêm chặt, tốc độ Nghê Ám lại không chút nào chậm lại, trái lại càng lúc càng nhanh càng ngày càng điên cuồng. Hạ Như Yên nắm chặt ga trải giường, nuốt tất cả nghẹn ngào vào trong bụng, nước mắt của cô không ngừng được mà rơi xuống, cao trào liên tiếp giáng lâm, ngoài phòng còn có các đồng đội khác, nỗi sợ hãi căng thẳng bị người khác nghe thấy khiến thân thể cô càng thêm mẫn cảm. Giường chiếu nhẹ nhàng rung động kẹt kẹt một tiếng trong phòng cũng có thể nghe thấy rõ ràng, trong lòng Hạ Như Yên càng thêm sợ hãi, huyệt nhỏ cũng co giật càng thêm lợi hại, không bao lâu liền trong một lần người đàn ông mạnh mẽ va chạm vào nơi sâu nhất một lần nữa lên đến đỉnh điểm. Nước mắt của cô không ngừng trào ra, trước mắt mông lung đầy sương mù, miệng há ra từng ngụm từng ngụm không tiếng động thở hổn hển, nơi nằm giữa chân đã lầy lội không chịu nổi, bị người đàn ông hung mãnh xâm phạm, cao trào giống như vĩnh viễn không bị gián đoạn.
Không biết đã qua bao lâu, Hạ Như Yên rốt cuộc cảm thấy bên trong huyệt nhỏ nóng lên, tinh dịch nóng bỏng trắng đục truyền vào trong cơ thể, phun vào nơi sâu nhất, cô bị sức nóng của nói kiến cả người lại run cầm cập thêm mấy lần, người đàn ông thấp giọng thở hổn hển một lúc mới một lần nữa nằm lại xuống giường, chặt chẽ ôm cô vào trong lòng.
Lúc này Hạ Như Yên đã mệt đến một chút sức lực cũng không có, cô đến cả miệng cũng không mở ra được, trực tiếp nhắm mắt nặng nề ngủ thiếp đi.
Đến khi lần nữa tỉnh lại bên ngoài đã sáng, ngoài phòng có âm thanh người nói chuyện đi lại, cô miễn cưỡng đẩy cơ thể lên, cảm giác như có một dòng suối nóng bỏng chảy ra từ giữa hai chân, khuôn mặt cô đỏ lên, tên khốn này đã bắn bao nhiêu vào bên trong cô đây?
Hạ Như Yên nhấc chân lên, bước nhỏ từng bước vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ, chờ sau khi cô tắm rửa sạch sẽ xong xuôi đi ra ngoài, ba người Lưu Uy đã không còn ở đây, Nghê Ám và Trần Tiểu Thiên đang ngồi ở trên ghế salon ăn cháo Bát Bảo, trước mặt còn có một túi cải bẹ muối đã bị mở ra.
Thấy Hạ Như Yên đi ra ngoài, Nghê Ám thả cháo Bát Bảo xuống đi tới trước mặt cô, dắt tay của cô thấp giọng hỏi: "Ngủ ngon không?"
Hạ Như Yên tức giận lườm anh một cái, tối hôm qua anh lăn qua lăn lại cô như vậy mà hôm nay còn không thấy ngại hỏi lời này, cô khẽ hừ một tiếng: "!"
Nghe thấy câu trả lời của cô, Nghê Ám suy nghĩ một chút nói: "Vậy tối hôm nay chúng ta đi ngủ sớm một chút."
Hạ Như Yên quả thực muốn trợn trắng mắt, người này là thật sự không nghe ra ý tứ bên trong lời nói của cô hay là đang giả vờ không hiểu đây? Cô trợn mắt nhìn anh một cái, tự mình đi tới sô pha ngồi xuống ăn sáng.
Nghê Ám không biết vì sao Hạ Như Yên không vui, vừa húp cháo vừa nhìn cô, nhìn một lát lại yên lặng đẩy cải xanh muối trên bàn tới chỗ cô.
Nhìn thấy dáng vẻ vô tội này của anh, chút tức giận của Hạ Như Yên cũng bị dập tắt, cô bất đắc dĩ run lên, đưa mấy cây cải muối vào trong miệng, nhận mệnh nghĩ: Coi như là cô xui xẻo đi, tìm phải một tên đầu gỗ rồi giờ còn có thể làm sao? Đành kệ đi vậy.
Trần Tiểu Thiên đối với hành vi độc ác tàn bạo ngược cẩu độc thân của hai người này đã tập mãi thành quen, cậu ta uống xong cháo liền nói với Nghê Ám: “Hôm nay em xem xem, thăm dò chuyện của căn cứ, đợi đến buổi tối bọn Lưu Uy trở về, nếu như nhiệm vụ của bọn họ còn cần người thì ngày mai em sẽ đi cùng bọn họ, cũng không thể cứ mãi ở trong phòng.”
Nghê Ám gật đầu không có dị nghị gì, Hạ Như Yên lại suy nghĩ một lúc, ra nói: "Tiểu Thiên, nếu không cậu lấy tinh hạch ra dùng đi, tôi đang nghĩ, cấp bậc không gian dị năng của cậu cậu nếu tăng lên có khi nào có thể tấn công được hay không?”
Trần Tiểu Thiên ngẩn người, lập tức mừng rỡ nói: "Thật sao? Thật có thể dùng dị năng của em để tấn công sao?"
“Tôi cũng không chắc nữa, thế nhưng tôi luôn cảm thấy hẳn là có thể, dị năng này của cậu không nên chỉ dùng để đựng vật phẩm đơn giản như vậy, sau này chỉ cần gặp được tinh hạch cậu cứ hấp thu cả đi, đừng để đấy, xem xem chúng ta có thể sớm ngày cùng nhau đi ra ngoài làm nhiệm vụ hay không."
Hạ Như Yên thầm nghĩ, nếu như cô nhớ không lầm, bên trong nội dung cốt truyện ban đầu có một cao thủ hệ không gian, hình như dị năng của người kia là cấp năm, người đó có thể lợi dụng dị năng xé rách không gian, gặp phải công kích có thể giống đao chém người, chỉ là sự công kích này không có thực thể, khiến cho người ta khó lòng phòng bị, nếu như Trần Tiểu Thiên có thể sớm ngày tăng tới cấp năm, vậy chỉ cần tùy tiện lập một nhóm dị năng thì có thể để cậu ấy tham gia cùng bọn họ kề vai chiến đấu.
"Được rồi! Em vốn còn muốn giữ lại tinh hạch phòng trừ cho tình huống sau này cần dùng, vậy hiện tại em sẽ lấy ra hấp thu đi luôn.” Trần Tiểu Thiên vui vẻ lấy tinh hạch từ trong không gian ra, nắm chặt ở trong lòng bàn tay hấp thu toàn bộ.
Đáng tiếc số lượng vẫn là quá ít, hơn nữa năng lượng này rõ ràng không nhiều như lúc đó Nghê Ám hấp thu, cậu ta dùng hết toàn bộ dị năng cũng không đột phá lần nữa, Trần Tiểu Thiên tiếc nuối chép miệng một cái nói: "Xem ra em chỉ có thể chờ đợi mọi người kiếm thêm nhiều tinh hạch về cho em vậy.”
Nói xong, cậu lại móc ra hai túi bánh bích quy từ trong không gian đưa cho hai người, dặn dò bọn họ ở bên ngoài nhớ cẩn thận, sau đó ba người ra ngoài phân công nhau mỗi người hành động.