Chương 28: Chiếm làm của riêng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Hứa Lệ Ninh ngây ngốc nhìn đứa trẻ sơ sinh này, khuôn mặt nho nhỏ của nó chậm rãi nâng lên, khuôn mặt cực kỳ quỷ dị đập vào trong ánh mắt của cô ta, làn da màu xám xịt, đôi mắt kéo dài thành một đường thẳng, gần như là kéo dài đến huyệt Thái Dương, mí mắt trên lẫn mí mắt dưới đều sưng vù, cổ to như hai cái bánh bao chay, khuôn mặt của đứa trẻ sơ sinh này hơi vênh về phía trước, cái mũi vừa nhọn vừa nhỏ, khoảng cách giữa miệng và mũi của nó thật sự rất gần, hiện ra ba cánh, vốn dĩ còn đang mím chặt, khi ánh mắt của nó đối diện với Hứa Lệ Ninh thì cái miệng của nó lập tức mở ra, miệng đầy răng nanh sắc nhọn, khi nó há ra khóe miệng của nó nứt đến tận quai hàm, làm cho cái miệng kia càng dài càng to hơn, ban đầu thoạt nhìn còn giống như là đang cười, đến cuối cùng toàn bộ biểu cảm của nó đều biến thành vặn vẹo, điều khiến người ta sợ hãi nhất chính là trong miệng của nó còn một cái miệng khác, cũng bị răng nanh che kín, còn có một cái đầu lưỡi thon dài liên tục chuyển động ở giữa.
“A ——————”
Tiếng kêu khiếp sợ của Hứa Lệ Ninh vang lên ở trong hàng lang, cùng lúc đó đứa trẻ sơ sinh kia cắn lên trên bắp chân của cô ta một cái, tiếng xương cốt bị đứt gãy răng rắc tiếng vang lên, kết hợp với tiếng thét chói tai tạo thành vẻ đặc biệt lệ khiếp người.
“Hứa Lệ Ninh!”
Người phản ứng lại nhanh nhất chính là Lý Văn Đào, anh ta rút một cây dây leo ra chát một tiếng đánh qua đó, không nghiêng không lệch đánh lên trên khuôn mặt của đứa trẻ sơ sinh kia, đứa trẻ sơ sơ bị anh ta đánh ra một miệng vết thương dài, trên mặt còn hiện ra một vết máu đỏ, nó lập tức oa oa khóc lớn, mảng máu thịt ở trong miệng nó phun thẳng ra bên ngoài.
Lúc này những người khác cũng bắt đầu tấn công về phía đứa trẻ sơ sinh, nó vừa khóc vừa dùng tứ chi bò dậy khỏi mặt đất, sau đó nhanh chóng bỏ chạy về phía một đầu hành lang khác.
“Đuổi theo!”
Hạ Như Yên cầm thanh đao ngắn đuổi theo ở phía trước, khi đứa trẻ sơ sinh kia chạy ở đằng trước, bọn họ có thể nhìn thấy ở sau lưng nó, trên lưng nó tất cả đều là lông tóc màu xám, vậy mà trên mông còn mọc ra một cái đuôi thật dài.
Hạ Như Yên chạy chưa được vài bước, thì đã thấy Tống Diêu nhẹ nhàng lướt qua bên cạnh cô, giống như một cơn gió. Chỉ thấy Tống Diêu chân không chạm đất đuổi theo đứa trẻ sơ sinh, giơ tay ra giơ về phía sau lưng nó, dường như đưa trẻ sơ sinh nhận thấy được cái gì có, nó nhanh chóng cúi thấp người xuống, một cơn gió vô hình phất qua, đúng lúc này tay vịn cầu thang ở phía trước nó lập tức vỡ thành mảnh vụn.
Là lưỡi dao gió! Hạ Như Yên thầm giật mình, nhìn sức công kích và tốc độ của nó, hay là dị năng của Tống Diêu cũng đã lên đến cấp hai?
Ngay lúc cô còn đang giật mình thầm hỏi, thì một tia sét của Nghê Ám cũng đánh qua đó, đáng tiếc đứa trẻ sơ sinh kia vẫn né tránh được như cũ, nó quay đầu lại há mồm phát ra tiếng “Chi chi” đe dọa về phía mọi người, đứa trẻ sơ sinh kia kêu lên hai tiếng sau đó quay đầu lại nhảy lên tầng trên, tốc độ của Tống Diêu là nhanh nhất, cô ấy đuổi theo qua đó ngay lập tức, Nghê Ám cũng theo sát ở phía sau, cuối cùng là Hạ Như Yên và những người khác.
Tống Diêu đuổi theo đứa trẻ sơ sinh lên trên một tầng, cô ấy mới phát hiện có một hành lang giữa không trung nối thẳng với sau lưng toà nhà lớn, đứa trẻ sơ sinh kia dọc theo hành lang chạy trốn ở phía đối diện, cô ấy không chút do dự mà thi triển dị năng đuổi theo qua đó.
Dường như toà nhà ở phía đối diện kia là nơi sản xuất một số loại thuốc nào đó, trên đường đuổi theo Tống Diêu đã thấy một số phòng có thiết bị chế thuốc, cô ấy không kịp nghĩ nhiều, chỉ một lòng đuổi theo đứa trẻ sơ sinh. Sau đó đứa trẻ sơ sinh lại trốn vào tòa nhà lớn ở phía đối diện, khi Tống Diêu đuổi theo vào đó thì phát hiện mình đã tiến vào một căn phòng sản xuất thuốc.
Bên trong phòng sản xuất thuốc là chuỗi thiết bị chế tạo thuốc, đứa trẻ sơ sinh mới vừa đi vào đã biến mất không thấy đây, trong phòng là mùi máu tanh nhàn nhạt quanh quẩn cho thấy nó chỉ đang trốn ở một góc kín đáo nào đó, Tống Diêu thu hồi dị năng lại, hai chân chạm xuống dưới mặt đất, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm ở xung quanh.
Lúc này những người ở phía sau cũng đã tới, đèn ở trong phòng sản xuất không sáng lên, có lẽ là bị hỏng rồi, bọn họ chỉ có thể mượn ánh sáng chiếu vào từ bên ô cửa sổ để nhìn thấy đồ đạc ở bên trong.
“Mẹ nó, tên nhãi ranh kia đi đâu vậy?”
Lôi Thư Hải thở hổn hển, ánh mắt ông ta liên tục kiểm tra qua lại ở trong phòng sản xuất, Tống Diêu giơ tay lên làm ra một cái động tác im lặng, hai mắt cô ấy nheo lại quan sát động tĩnh ở trong phòng.
Mấy người bọn họ bắt đầu chậm rãi đi lại ở trong phòng sản xuất, cẩn thận kiểm tra mỗi một góc xó xỉnh, hẳn là phòng chế tạo này dành riêng cho việc nghiền nát thuốc bắc, bên trong đó được đặt các loại máy nghiền thuốc có quy cách khác nhau.
Hạ Như Yên và Nghê Ám một trước một sau đi vào giữa đống máy móc, bỗng nhiên cô cảm nhận được dường như mùi máu tanh kia đậm hơn ở trong không khí, cô cảnh giác vừa ngẩng đầu thì đã thấy, một cái miệng to giống như bồn máu ngay lập tức sẽ cắn về phía cô.
Hạ Như Yên giật mình một cái, cô cuống quít vung đao chém lên, đối tượng đánh lén cô nhanh chóng lui về phía sau, khiến cho đòn tấn công của cô rơi vào khoảng không, lúc này Hạ Như Yên mới nhìn thấy rõ, thì ra đứa trẻ sơ sinh kia trốn ở phía trên một cái phễu bị dập nát của máy nghiền thuốc, thân mình nó nhỏ cho nên có thể trốn tránh vào bên trong đó, cái máy kia cao hơn so người, nếu như không leo lên trên đó để xem, thì kiểu gì cũng sẽ không phát hiện ra nó đang trốn ở phía trên đó.
Nghê Ám đã phát hiện ra động tĩnh của Hạ Như Yên ở bên này, thấy một đòn tấn công của cô chưa trúng, vì thế anh lập tức liên tục ném vài quả cầu sét về phía cái phễu bị vỡ nát, chỉ trong giây lát bọn họ đã nghe thấy một tiếng kêu la khóc thét thảm thiết, đứa trẻ sơ sinh kia nhanh chóng bò ra khỏi cái phễu, trên người là một lớp cháy đen, nhưng có vẻ như nó vẫn không bị thương nặng, mà vẫn cứ lấy tốc độ cực nhanh như cũ trốn xuống dưới một bộ máy khác.
“Để tôi!”
Lôi Thư Hải và Vương Húc Sơn đồng thời bắn ra dị năng, ném không ít quả cầu lửa xuống dưới bộ máy, lúc này một luồng khí nóng cuồn cuộn tràn ra toàn bộ căn phòng, hơn nữa vừa rồi Nghê Ám đã đánh trúng đứa trẻ sơ sinh, vì thế trên người nó tràn đầy mùi cháy khét, làm cho không khí trở nên nặng nề hơn.
Đứa trẻ sơ sinh kia trước thì bị sét đánh trúng, sau lại bị cầu lửa đánh trúng chân, nó không ngừng khóc thét lăn lộn ở dưới đất, âm thanh bén nhọn quanh quẩn ở trong phòng, làm cho nó có vẻ vô cùng đáng sợ.
Hai tay của Chu Châu chống ở trên mặt đất, gạch đá vỡ vụn ra chạy thẳng đến chỗ đứa trẻ sơ sinh kia, sau đó một bức tường vây nho nhỏ dựng lên ở chung quanh nó, Tống Diêu liên tục thi triển lưỡi dao gió chém qua, đứa trẻ sơ sinh kia không chống đỡ nổi bị lưỡi đao chém trúng vào một con mắt, máu đen sền sệt lập tức tràn lan ở trên mặt đất.
Đường Mộ không biết phải làm sao, anh ta nghĩ nghĩ một lát sau đó dứt khoát chạy tới ôm lấy một cái máy mạnh mẽ đập xuống, máy huỷ tài liệu lập tức bị biến dạng, tạo thành một đường vừa khít với bức tường mà Chu Châu dựng lên, bịt kín đứa trẻ sơ sinh ở trong đó.
“Ôi… Cuối cùng bắt được…… A ————”
Chu Châu mới vừa nhẹ nhàng thở ra, thì đột giác anh ta có cảm giác trên mắt cá chân của mình truyền đến một cơn đau nhức, anh ta vừa nhìn xuống, thì thấy có một đứa trẻ sơ sinh khác đang cắn chặt vào mắt cá chân của anh ta, Chu Châu sợ tới mức ngã ngồi ở trên mặt đất, đứa trẻ sơ sinh kia cắn một miếng rồi cũng không lưu luyến nữa, nó xoay người lập tức chạy ra ngoài cửa.
“Thế mà vẫn có!”
“Chu Châu anh không sao chứ?”
Đường Mạc vội chạy tới đỡ Chu Châu lên, Nghê Ám cũng không thèm liếc mắt nhìn đồng bạn một cái, anh lập tức đuổi theo đứa trẻ sơ sinh kia, Hạ Như Yên chần chờ một lát, rồi cô cũng đuổi theo Nghê Ám, trong đầu đứa trẻ sơ sinh kia tuyệt đối có tinh hạch, không thể buông tha!
Đương nhiên hai người Tống Diêu và Lôi Thư Hải không chạy đuổi theo, Nghê Ám và Hạ Như Yên gắt gao bám ở phía sau đứa trẻ sơ sinh, từng tia lôi điện và mũi tên nước đánh xuống phía sau lưng nó, có mấy lần đứa trẻ sơ sinh kia không né tránh kịp, vết thương ở trên người nó càng ngày càng nặng, hành động của nó cũng càng ngày càng chậm chạp.
“Thứ này cũng thật là đủ ngoan cường.”
Hạ Như Yên lại bắn một mũi tên nước ra, đáng tiếc nó lại rơi vào khoảng không, Nghê Ám nhíu mày lại nói: “Anh cảm thấy thứ này không giống như là trẻ sơ sinh, em xem trên lưng nó còn có lông, dưới mông còn mọc ra cái đuôi rất dài quá, hơn nữa nó có lỗ tai.”
Lúc này Hạ Như Yên mới phát hiện lỗ tai của đứa trẻ sơ sinh kia không phải mọc ra từ hai bên sườn đầu, mà là mọc ra ở trên đỉnh đầu, tròn tròn nho nhỏ, quả thực giống như là… Giống như là……
Đúng lúc này đứa trẻ sơ sinh kia quay đầu lại, nó nở một nụ cười quỷ dị với hai người, sau đó nó nhanh chóng nhảy vào cầu thang.
“Chuột, chuột sao!?” Hạ Như Yên giật mình mà dừng chân lại, cô nhìn về phía Nghê Ám, “Anh thấy không? Đứa trẻ sơ sinh kia nhìn giống như là con chuột vậy!”
Nghê Ám gật gật đầu: “Anh cũng cảm thấy giống, chắc chắn không phải là trẻ sơ sinh thật, có khả năng là chuột biến dị.”
“Có lý… Em đã nói mà tại sao trong xưởng chế thuốc này lại có trẻ con được cơ chứ, cho dù có, thì tại sao lại liên tục xuất hiện hai đứa được?” Hạ Như Yên đồng ý nói, nếu như là chuột biến dị thì hợp lý hơn, “Chỉ có điều con chuột này đúng là to thật… Có phải mọi người ở trong chỗ này đều bị chúng nó ăn rồi cho nên mới to như vậy?”
“Có lẽ là vậy, chúng ta cứ đuổi theo trước.”
Nghê Ám nhấc chân lên tiếp tục đuổi theo vào trong cầu thang, Hạ Như Yên theo sát ở phía sau đó, ánh sáng ở trong cầu thang vô cùng tối tăm, bọn họ đuổi theo xuống tầng bốn, thì mùi máu tanh ở trong không khí đã nhàn nhạt như có như không, hai người đuổi theo mùi hương này, quả nhiên bọn họ nhìn thấy vết máu màu đen ở giữa cửa phòng sản xuất trong tầng bốn.
“Cẩn thận.”
Nghê Ám nói một câu với Hạ Như Yên, sau đó anh nhẹ nhàng bước vào phòng sản xuất, hai người nín thở, bước chân chậm rãi di chuyển ở trên mặt đất, vết máu đen kia kéo dài vào tận bên trong, khi bọn họ đi đến nơi sâu nhất trong phòng, vừa quay đầu lại, thì phát hiện phía sau mình đột nhiên xuất hiện mười mấy khuôn mặt dữ tợn của chuột biến dị.