Tiết tháo ở đâu?

 
Chương 34: Chiếm làm của riêng ( H )
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
"Xin chào, tôi tên là Vương Hải, có dị năng hệ thổ."
Âm thanh này vang lên, hệ thống cũng đồng thời ở trong đầu phát ra cảnh báo với Hạ Như Yên: Nhân viên chấp hành chú ý! Nhân viên chấp hành chú ý! Cách xa Vương Hải! Cách xa Vương Hải!

Đôi mắt Hạ Như Yên hơi trầm xuống, nên tới vẫn là tới rồi, thực ra từ lúc cô bước vào cái căn cứ này cũng đã giả thiết sớm muộn cũng sẽ có phải tiếp xúc với Vương Hải, dù sao bên trong nội dung cốt truyện ban đầu, Vương Hải cũng là dựa vào dị năng hệ thổ mà có thể gia nhập vào tiểu đội dị năng giả.
Cô không để ý tới lời cảnh báo của hệ thống, yên lặng đứng ở bên cạnh Nghê Ám không nói một lời, buông con ngươi xuống không nhìn tới Vương Hải, chỉ ở trong lòng tính toán kế tiếp phải làm như thế nào mới có thể tránh đồng thời cũng làm một nhiệm vụ với Vương Hải. 
Lôi Thư Hải hỏi Vương Hải vài câu, sau đó để anh ta tự làm quen với mọi người, lúc Vương Hải nhìn thấy Nghê Ám và Hạ Như Yên, đôi mắt ngay lập tức sáng rực lên.
"Là các bạn! Các bạn cũng tới chỗ này!" Vương Hải nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
Hạ Như Yên gật đầu với anh ta, nói mấy câu khách sáo sau đó Lôi Thư Hải để cho mọi người từng người về phòng nghỉ ngơi. Hạ Như Yên và Nghê Ám đi ở cuối cùng, hình như Nghê Ám có chuyện muốn nói với Lôi Thư Hải, đợi đến lúc tất cả mọi người đều rời đi anh mới bày tỏ ý đồ của mình.
Vốn Nghê Ám muốn Lôi Thư Hải nhường ra một gian nhà cho bọn họ, hai người bọn họ là dị năng giả, theo lý thuyết có thể nhận được hai căn nhà, hơn nữa hiện tại Hạ Như Yên là song dị năng, muốn nhiều thêm một gian nhà cũng không quá đáng.
Lôi Thư Hải lập tức đồng ý, biểu hiện hôm nay của hai người bọn họ quả thực rất  xuất sắc, vốn ông ta muốn báo lên bên trên cấp một số vật tư khen thưởng cho hai người bọn họ, nếu bọn họ đã đề nghị muốn nhà, vậy ông ta sẽ tự làm chủ đưa bọn họ một căn.
Hai người trở lại khu Đông, bọn Trần Tiểu Thiên và Lưu Uy vẫn chưa trở lại, Nghê Ám hơi nhíu mày không nói gì, nhưng Hạ Như Yên hiểu rõ anh đang lo lắng cho các anh em.
Nhìn đồng hồ treo ở phòng khách một chút, bây giờ đã là sáu giờ chiều, nếu như bọn họ đi ra ngoài không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, đoán chừng chẳng mấy chốc sẽ trở về. Hôm nay đã mệt mỏi không ít, chuyện đã trải qua quả thực kinh tâm động phách, Nghê Ám lấy đồ ăn ra ăn tạm cùng Hạ Như Yên một chút, chuẩn bị đợi đến lúc đám Trần Tiểu Thiên trở về lại ăn một bữa nóng hổi.
Ăn xong Hạ Như Yên móc tinh hạch thu hoạch được trước đó ra, không sai, đây là tinh hạch hôm nay bọn họ ở nhà máy thuốc lấy được, trước đó Hạ Như Yên cố ý ném  đao ở phòng thí nghiệm, sau khi đi tới bên cạnh xe lại nói mình làm rơi mất vũ khí cần quay lại lấy, sau đó cô lén lút đào tinh hạch của chuột biến dị ra. Chẳng qua số lượng chuột biến dị quả thực quá nhiều, bọn họ chỉ có thể là làm hết sức thu thập, nếu không thật sự muốn đào ta toàn bộ còn không biết phải trì hoãn bao lâu, khiến cho người ta nghi ngờ cũng không tốt.
Bởi vì tinh hạch quá nhiều, bọn họ không tiện đi đổi vật tư, dứt khoát tránh tai mắt của người khác, hôm nay ở căn cứ nhìn thấy thái độ không có gì đáng kể của đám người Lôi Thư Hải đối với tinh hạch, Hạ Như Yên cảm thấy căn cứ không chừng còn chưa nghiên cứu ra tác dụng của tinh hạch đâu, bằng không nhất định sẽ hạ lệnh phải đem tất cả tinh hạch về, nếu như vậy bọn họ lại càng phải khiêm tốn hơn, thừa cơ bây giờ còn có thể thu thập thì thu thập nhiều một chút.
Tinh hạch chuột biến dị rất nhỏ, khiến cho Hạ Như Yên có chút ngoài ý muốn, tinh hạch của một loài vật lại có thể có màu sắc không giống nhau, những tinh hạch của chuột biến dị này có cái màu xanh biếc, có cái màu tím và có cái màu xanh lam, cô và Nghê Ám có thể sử dụng màu xanh lam và màu tím, nhưng màu xanh lục thì không dùng được. Mà tinh hạch của bốn con cóc đều là màu vàng, Hạ Như Yên dự định đưa toàn bộ cho Trần Tiểu Thiên, khiến cho cậu ấy sớm ngày thăng cấp dị năng không gian, thu được nhiều năng lực tự vệ hơn.
Hai người chia tinh hạch xong liền lần lượt đi tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngồi ở trên ghế sa lông đợi những người khác trở về, Nghê Ám ôm cô gái vào trong lòng, thân mật hôn cổ của cô. Môi của người đàn ông làm cho Hạ Như Yên có chút ngứa ngáy, cô cười khẽ đẩy anh ra, lại bị Nghê Ám bắt được hai tay, ôm cô đặt lên trên đùi, anh kéo mở vạt áo của cô ra hôn vào bên trong, hô hấp Hạ Như Yên không khỏi gấp gáp lên, cô nhỏ giọng nhắc nhở người đàn ông: "Chờ lát nữa bọn Tiểu Thiên về sẽ nhìn thấy. . ."
Nghe vậy, Nghê Ám lại không ngừng động tác, anh hàm hồ trả lời một câu: "Anh đã khóa cửa rồi." Sau đó liền bắt đầu trằn trọc lưu luyến hôn mút da thịt tinh tế của cô gái.
Hạ Như Yên ôm cổ anh, khuôn mặt đỏ hồng hỏi: "Anh không mệt mỏi sao?"

Nghê Ám kéo mở vạt áo của cô ra thêm một chút, lộ ra cặp ngọc nhũ tròn trịa bên trong, anh lẩm bẩm nói: "Tiểu Yên, hôm nay thấy em bảo vệ anh, anh rất vui."
Anh nói là chuyện Lý Văn Đào ám hại, nhắc tới cái này, cô gái vốn đang ngượng ngùng trong nháy mắt toát ra một chút sát khí, hai mắt cô mông lung đầy sương mù trả lời, nghiêm túc nói với Nghê Ám: "Nghê Ám, gã ta muốn hại anh."
"Ừm, anh biết."
"Anh định làm như thế nào?"
"Tiểu Yên nghĩ như thế nào?" Nghê Ám hỏi ngược lại.
Hạ Như Yên buông con ngươi xuống, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên yên lặng nhìn anh: "Người này không thể lưu."
Nói xong, cô cứ như là sợ Nghê Ám không ủng hộ, lại bổ sung: "Hôm nay gã đã nói rõ muốn làm hại tính mạng của anh, nếu như không giải quyết gã ta triệt để thì sau này sẽ là một mầm họa."
Nghê Ám bỗng mỉm cười, Hạ Như Yên rất ít khi nhìn thấy anh cười, anh chỉ nhàn nhạt hơi cong khóe môi, lại dường như băng tuyết hòa tan, anh hôn một cái lên chóp mũi cô gái, nói với cô: "Anh biết rồi, sau này có cơ hội anh sẽ giết chết gã."
Lời như giết người do miệng anh nói ra vô cùng hời hợt, giống như chỉ là giải quyết một con chuột, Hạ Như Yên nghe thấy anh trả lời lại như vậy không thể tin cảm thấy an tâm, cười chọc chọc ngực anh: "Không, để cho em đi, em muốn tự tay giải quyết gã."
Người đàn ông cũng không tranh đoạt với cô, đáp ‘được’ xong liền vùi đầu xuống, bắt đầu trằn trọc mài ép một bên châu ngọc đẹp đẽ đang vểnh cao của cô, viên núm vú nho nhỏ non nớt ở trong miệng anh giống như hạt trân châu, bị đầu lưỡi của anh di động lên xuống, hàm răng người đàn ông thỉnh thoảng khẽ cắn ở phía trên, đôi môi ngậm toàn bộ nhũ hoa, nhẹ nhàng mút vào như trẻ em bú sữa.
Hạ Như Yên trầm thấp thở gấp, hai tay của cô ôm cổ Nghê Ám, hai chân vòng qua trên người anh, nơi mềm mại nằm giữa hai chân, kề sát vật dưới khố của người đàn ông, lúc này cô đã có thể cảm giác được cách lớp vải quần có có một vật cứng rắn nhô ra, kề sát nơi riêng tư của cô.
Điện lưu tê dại từ ngực truyền xuống bụng dưới, trong hoa huyệt nổi lên chút ngứa ngáy, Hạ Như Yên cắn môi, nhẹ nhàng vặn vẹo bờ mông, cô lúc này chỉ trùm váy ngủ, bên trong chỉ mặc một chiếc quần lót mỏng manh, âm hộ mềm mại cách một lớp vải vóc bị côn thịt chắc nịch của anh mài ép, khiến cho hai mảnh bị ép chặt chẽ khẽ run lên.
Nghê Ám vừa cắn cắn núm vú nhỏ của cô, vừa nắm lấy thịt mông cô nhào nặn, tay của anh luồn theo mép quần tiến vào bên trong, rất nhanh cảm thấy đầy tay trơn trượt, cô gái chắc hẳn đã sớm động tình, mật dịch thơm ngọt đã khiến quần lót ướt nhẹp một mảng nhỏ, mật ngọt bên trong còn không ngừng cuồn cuộn chảy ra bên ngoài.
Cổ họng Nghê Ám di động hai lần, gia tăng sức hút đầu vú, thanh âm của cô gái yêu kiều lập tức cất cao hơn một chút, cô ôm lấy của đầu Nghê Ám đang cắm ngón tay vào nơi mềm mại đã ướt nhẹp của cô. Người đàn ông dùng một bàn tay kéo khóa quần xuống, một cái tay khác thì lại nhẹ nhàng vén chiếc quần lót mỏng của cô gái sang một bên, sau đó nâng cái mông nhỏ của cô, dùng quy đầu nóng bỏng ma sát lên cửa hoa huyệt múp míp.
Quy đầu đỉnh hé mở cửa huyệt trơn trượt, lộ ra miệng hẹp trong huyệt nhỏ, người đàn ông chỉ nhẹ nhàng di di ở cửa động, mật ngọt đã sền sệt chảy xuống dầm dề. Hạ Như Yên khó nhịn uốn éo cái mông, nỗ lực nuốt thứ to lớn đang dây dưa với của người kia vào, cô cắn môi, đè nén cơ thể ấn xuống, Nghê Ám phối hợp dừng lại không động đậy, thẳng đến lúc toàn bộ quy đầu đều bị miệng nhỏ kia nuốt vào.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui