Chương 42: Chiếm làm của riêng (H)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
"A ưm... Nghê Ám... Anh, anh nhẹ một chút... A..."
Trong phòng tắm khí nóng mù mịt, một nam một nữ đang triền miên trong bồn tắm, đôi chân của cô gái bị tách ra thật xa, eo thon của cô bị một đôi tay ôm chặt, toàn thân nhấp nhô lên xuống bên trên cơ thể người đàn ông.
Giữa huyệt mềm mại là một cây dương vật thô to, dữ tợn lại còn cứng rắn, nó được miệng nhỏ vốn đã khít chặt bao bọc lấy, miệng huyệt mềm mại ẩm ướt ngậm chặt thân gậy không ngừng phun ra nuốt vào, thịt mềm đỏ tươi bên trong bị kéo ra một chút, lại nhanh chóng được nhét vào bên trong theo một lần cắm vào nữa.
Miệng hoa đầy đặn trơn trượt giờ phút này cũng không còn cách nào khép lại như bình thường được nữa, khe nhỏ kia bị căng rộng ra, ngay cả hạt đậu non vẫn luôn được giấu bên trong cũng hơi hơi ló đầu ra. Cánh tay của người đàn ông vô cùng mạnh mẽ, anh ôm chặt vòng eo cô gái, nhấc thân hình nhỏ nhắn xinh xắn của cô gái vuốt ve dương vật của mình từ trên xuống dưới. Loại nhấp nhô bên trong như vậy, Hạ Như Yên cảm thấy đầu mình cũng sắp choáng váng rồi, cô hơi híp mắt lại, cái miệng nhỏ khép rồi lại mở, tiếng rên rỉ nhỏ vụn từ trong miệng cô bật ra, hai vú tròn trịa cũng không ngừng lắc lư theo động tác.
Nước ấm ngâm thân thể hai người, cô gái nhấp nhô trong nước gây nên từng đợt bọt nước, cho dù dương vật của người đàn ông đã nhét đầy huyệt nhỏ, nhưng vẫn khó tránh khỏi mang theo chút nước ấm vào trong như trước, huyệt thịt vốn dĩ đã bị cắm đến mức vô cùng tê dại lúc này lại bị nước ấm trơn trượt kích thích, dâm dịch càng tràn ra nhiều hơn.
"A... Đừng mà... A..."
Hạ Như Yên đã không còn nhớ rõ mình đạt đến cao trào lần thứ bao nhiêu rồi, người đàn ông dường như cũng không hề thấy mệt mỏi chút nào, chỉ một tư thế này thôi đã làm rất lâu rồi, giờ phút này cô chỉ cảm thấy toàn thân vừa mềm vừa mỏi, bẹn đùi còn hơi tê dại, cô nũng nịu cầu xin người đàn ông: "Nghê Ám... Chân em tê quá rồi..."
Người đàn ông nghe vậy quả nhiên dừng động tác, anh gác hai chân cô gái lên khuỷu tay mình, dùng tư thế xi tiểu cho trẻ em để bế cô gái ra khỏi bồn tắm, Hạ Như Yên không nghĩ đến anh thậm chí ngay cả một chốc một lát cũng luyến tiếc không muốn rút ra, cô bối rối nắm chặt cánh tay anh, vừa đập vừa kêu: "Anh, anh thả em xuống... A..."
Cô còn chưa nói dứt câu, đã bị dương vật đâm sâu vào đến mức phải kêu lên, trong lúc người đàn ông kia bước đi, cây gậy kia lại lúc lên lúc xuống trong huyệt thịt của cô, tư thế như vậy làm cho vào càng sâu hơn, quy đầu có thể dễ dàng hoàn toàn đâm vào đến miệng tử cung.
Hạ Như Yên cuối cùng đã không còn nói ra lời được nữa rồi, trong tiếng rên rỉ mang theo tiếng khóc nức nở, huyệt vốn dĩ đã ẩm ướt róc rách lại càng không ngừng phun dâm dịch ra ngoài giống như khóa nước bị mở, người đàn ông ôm cô vừa đi vừa làm, đi một đường, dâm dịch chảy suốt một đường. Dấu vết mờ ám này từ trong phòng tắm vẫn luôn kéo dài đến tận phòng ngủ, Nghê Ám cũng mặc kệ trên thân thể hai người vẫn còn có nước, trực tiếp ném cô gái xuống giường tiếp tục nhào lên lần nữa.
Hạ Như Yên định chạy trốn, nhưng cô vừa mới nghiêng người sang đã bị người đàn ông đuổi kịp bắt được một bên chân nhỏ nhắn, Nghê Ám nghiêng người chen lên, trực tiếp nhấc một chân cô lên bả vai, dùng tư thế từ bên cạnh hung hăng nhét dương vật vào bên trong.
"A..."
Cô gái sợ đến mức kinh hãi kêu lên một tiếng, đây vẫn là lần đầu tiên cô nếm thử tư thế tiến vào từ bên cạnh, kích thước dương vật khiến người sợ hãi của người đàn ông nhét vào từ bên cạnh, lại càng căng đến mức cô gần như không thể thở nổi. Hai tay Hạ Như Yên nắm chặt ga trải giường, thân thể bị va chạm đến mức lung lay sắp đổ, miệng nhỏ của cô thở gấp, chỉ cảm thấy thân thể sắp không còn là của mình nữa rồi.
Nghê Ám cũng giống như bị huyệt thịt chặt chẽ của cô gái siết đến mức toàn thân ngứa ngáy, loại khoái cảm mất hồn đến tận xương cốt này kéo dài từ xương cụt của anh đi lên, anh nghiến răng, từng chút từng chút một quyết tâm va chạm cửa hoa đã lầy lội không chịu nổi, mỗi lần đều muốn nhét toàn bộ của mình vào, không để lộ ra một chút nào ở bên ngoài. Phần hông của anh đụng chân tâm mềm mại đến mức đỏ bừng, nhưng mà giờ phút này anh không thể quan tâm nhiều đến vậy, anh chỉ hận không thể để hai người cứ triền miên như vậy đến tận trời cùng đất tận, anh vừa cắm vào vừa hôn lên bắp đùi Hạ Như Yên, dùng môi nóng rực ấn từng vết từng vết đỏ tươi trên người kia.
Lúc này tầm mắt Hạ Như Yên cũng trở nên bắt đầu mơ hồ rồi, cô hai mắt đẫm lệ nhìn người đàn ông đang dốc hết sức lực chiếm đoạt mình, thậm chí của khoái cảm trong thân thể cô còn sôi sục đến tận não, cô cuối cùng cũng không thể kiềm chế được thân thể của mình, hai tay mềm nhũn, nửa thân trên ngã xuống giường. Nước mắt chảy ngang gương mặt cô nhỏ xuống ga trải giường, cô ngoại trừ thở dốc ra thì lại chẳng thể làm ra chuyện gì nữa, dòng điện mạnh mẽ mà cực cao trộn lẫn cảm giác tê dại kỳ lạ, chạy từng tấc từng tấc trong da thịt cô, ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ, theo động tác không ngừng lay động này, cuối cùng khi pháo hoa nở rộ, não trở thành một màu trắng xóa.
Khi Hạ Như Yên từ từ tỉnh lại, sắc trời đã tối, cô hắt xì một cái, lại nằm xuống giường không nghĩ đến chuyện thức dậy, lúc này Nghê Ám từ ngoài cửa bước vào, thấy cô gái đã thức giấc, ngồi xuống mép giường ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô một cái: "Dậy rồi à, có đói bụng không?"
Hạ Như Yên thân thiết cọ đi cọ lại lên cổ anh, làm nũng nói: "Đói ~ Anh bế em ra ngoài ăn cơm đi ~"
Cô hiếm khi làm nũng như vậy, Nghê Ám sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn ngủ đến hồng rực của cô, lại vén mấy sợi tóc của cô lên, không kiềm chế được hôn mấy cái lên mặt cô, Hạ Như Yên giận liếc anh một cái: "Làm gì vậy hả?"
Nghê Ám cảm thấy Tiểu Yên như vậy giống như một con mèo nhỏ vừa mềm vừa đáng yêu, khiến anh hận không thể đè cô xuống làm thêm một lần, có điều cuối cùng vẫn nhịn xuống được, dùng tư thế bế trẻ con bế cô đến đặt lên ghế sô pha, đưa bữa tối đã chuẩn bị xong đến tận tay cô.
Sau khi ăn cơm xong Hạ Như Yên vẫn lười biếng không muốn cử động như trước, Nghê Ám lại bế cô lên phòng tắm rửa mặt, hai người quấn chặt lấy nhau một lúc rồi mới lên giường đi ngủ sớm.
Có lẽ là khoảng thời gian này trôi qua khá bình thường, vừa rạng sáng ngày hôm sau Trương Lộ đã mang đến một tin tức quan trọng: Tác dụng của tinh hạch được công khai rồi.
Khi biết được tin tức này, Hạ Như Yên sửng sốt một lúc lâu, sau đó luyến tiếc nói: "Xem ra sau này phải gia nhập vào hình thức chiến tranh để tranh đoạt tinh hạch rồi."
Thật ra cấp bậc dị năng của mấy người bọn họ ở trong căn cứ đã là vượt trội rất xa rồi, đầu tiên Hạ Như Yên hai dị năng băng thủy đã là người duy nhất, tiếp theo dị năng không gian cấp năm của Trần Tiểu Thiên có thể nói là vị trí ổn định nhất rồi, ngay lúc này những dị năng giả đạt đến cấp ba trong căn cứ vẫn còn ít đến đáng thương, đương nhiên, trong đó chắc chắn bao gồm cả nữ chính đại nhân của chúng ta.
"Còn có, sau này giao dịch trong căn cứ sẽ sửa thành kiểu tích phân, cũng có nghĩa là những cống hiến của chúng ta với khu vực từ nay về sau đều trực tiếp thể hiện bằng phương thức tích phân, tích phân có thể mua sắm bất kỳ thứ gì trong căn cứ này, sử dụng giống như nhân dân tệ vậy."
Trương Lộ giới thiệu phương pháp sử dụng tích phân một cách ngắn gọn, Hạ Như Yên đã từng đọc qua cốt truyện ban đầu cảm thấy không ngạc nhiên chút nào, cô thầm nghĩ trong lòng, sẽ không phải là Nhạc Tú dùng phương sử dụng tinh hạch để đổi lấy cơ hội cải cách khu vực đấy chứ?
Đúng lúc này Trương Lộ lại nói: "Điềm Điềm nói, chị Nhạc bây giờ là phó bộ trưởng bộ phận dị năng giả, có điều tôi nhìn bộ dạng của cô ta, có vẻ còn trâu bò hơn cả Lôi bộ trưởng."
Từ khi dị năng giả không thể thống nhất thành tổ đội, tiểu đội dị năng giả của khu vực đã đổi tên thành bộ phận dị năng giả, bộ trưởng vẫn do Lôi Thư Hải đảm nhiệm, ồ, đáng nhắc đến chính là, cũng không biết Lôi Thư Hải lấy đâu ra nghị lực, thế mà lại theo đuổi được Tống Diêu vẫn luôn thay bạn trai như thay áo kia, lúc này trong số đám dị năng giả cấp ba ít ỏi ở căn cứ bao gồm luôn cả hai người bọn họ.
"À, làm quan rồi đấy nhỉ ~"
Hạ Như Yên gật gật đầu, trong nội dung cốt truyện ban đầu cũng tiến triển như vậy, chẳng qua trong nội dung cốt truyện Nhạc Tú trực tiếp làm bộ trưởng, cũng không có Lôi Thư Hải đè lên đầu cô ta, mà Tống Diêu, dựa theo phát triển ban đầu cũng sẽ trở thành trợ thủ đắc lực vô mạnh mẽ, cuối cùng còn đi theo Nhạc Tú rời khỏi thành phố K, giúp đỡ cô ta thành lập được trụ sở mới. Bây giờ thì sao ~ Hì hì, thật là được lợi cho Lôi Thư Hải ~ Hạ Như Yên sờ sờ cằm, nụ cười có chút nghiền ngẫm, có Tống Diêu phụ trợ Lôi Thư Hải, Nhạc Tú còn có thể thuận lợi thăng lên làm bộ trưởng hay không đây?