Sư thúc không biết xấu hổ (H) ( 21 )
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
"Sư, sư thúc. . . Ư..."
Hạ Như Yên bị Hình Thiếu Ngôn ôm chặt vào trong ngực, bờ môi của hắn ngậm lấy môi nàng trằn trọc nghiền ép, bàn tay to lớn của người nam nhân qua lại khắp nơi trên da thịt trắng mịn của nàng, lòng bàn tay chằng chịt vết chai mỗi khi vuốt nhẹ lại mang theo một chuỗi điện lưu, Hạ Như Yên bị hơi thở của hắn bao phủ, có loại cảm giác không có chỗ trốn, không kìm lòng được run lập cập.
Hình Thiếu Ngôn một bên hôn nàng một bên đẩy nàng ngã xuống trên thảm cỏ, những ngọn cỏ xanh có chút man mát, Hạ Như Yên vừa tiếp xúc với chúng còn cảm thấy có chút lạnh, nhưng cơ thể nàng rất nhanh liền nóng lên. Môi lưỡi nam nhân thả đôi môi anh đào của nàng ra, sau đó trượt đến cổ, bờ môi cực nóng lưu lại từng đạo từng đạo dấu vết ẩm ướt trên da thịt tinh tế của nàng, tay của hắn không biết từ lúc nào đã nắm chặt bầu ngực vểnh cao no đủ của nàng, lúc nhẹ lúc nặng nhào nặn vuốt ve, khi thì lại nắm lấy một viên nhũ hoa nho nhỏ màu hồng phấn bên trên kéo ra xoa nắn, Hạ Như Yên bị hắn dày vò đến toàn thân rạo rực, trong miệng hô lên: "Sư thúc. . . Không được...", nhưng thân thể lại không tự chủ được hơi đẩy lên.
"Yên nhi. . . Ta không nhịn được nữa..."
Hình Thiếu Ngôn một bên mơ hồ không nói rõ, một bên ngậm một viên nhũ hoa nhỏ bé khác của nàng, liên tục mút vào kéo lên, thiếu nữ của hắn lại thơm ngon mềm mại mê người như vậy, từ sớm hắn đã không nhịn được, những đêm trằn trọc khó ngủ bởi vì nàng ngủ ở sát vách, những lần lấy nàng làm vai chính trong các giấc mộng xuân, mặc dù ngay cả một tháng cũng chưa tới nhưng đối với hắn mà nói lại cứ như đã qua rất lâu. Hắn không nghĩ ra tại sao trước kia mình chán ghét nàng như vậy, nhưng lần kia khi vừa nhìn thấy nàng lại đột nhiên có loại cảm giác cực kì đặc biệt, chuyện hắn trước đó chưa bao giờ nghĩ tới lại thành hiện thực, hắn chỉ biết là, hiện tại hắn đã yêu thích tiểu nha đầu này rồi, cho dù nàng nổi nóng hắn cũng hận không thể đặt nàng lên đầu quả tim để nâng niu.
Nghe thấy lời rầm rì của nam nhân, khuôn mặt nhỏ của Hạ Như Yên càng thêm hồng nhuận , nàng yêu kiều mềm mại thở hổn hển, nghĩ thầm vậy thì cứ để hắn thỏa mãn đi, ngược lại. . . Dù sao nàng cũng... Nghĩ đến đây, nàng đưa tay lên nhẹ nhàng đặt ra sau gáy nam nhân, động tác này mang theo ý tứ cổ vũ quá rõ ràng, khiến máu thịt trong thân thể Hình Thiếu Ngôn càng thêm sôi trào, hắn ngậm lấy cái viên nhũ hoa nho nhỏ non mềm tươi mới kia, hung ác gặm cắn một phát, sau đó liền bắt đầu cởi y phục trên người mình.
Từng kiện từng kiện y phục của nam nhân rơi xuống đất, lộ ra thân thể tinh tráng của hắn, hiện ra những đường nét trôi chảy và bắp thịt rắn chắc, bên dưới cơ bụng là hai đạo nhân ngư tuyến kéo dài vào trong lưng quần, mang theo dụ hoặc không nói ra được thành lời, Hạ Như Yên thẹn thùng quay mặt sang một bên không dám nhìn nữa, nhưng hàng lông mi run rẩy đã tiết lộ tâm tình trong lòng nàng không bình tĩnh. Hắn cởi áo xong lại bắt đầu cởi dây lưng, đôi mắt còn chăm chú nhìn tiểu cô nương đang nằm ở trên cỏ, Hạ Như Yên bị đôi mắt xanh thăm thẳm của hắn nhìn đến có chút thẹn thùng, không khỏi giơ một cái chân lên đạp ở trên lưng quần của hắn, nàng làm xong động tác này mới ý thức được mình đang làm gì, cắn cắn môi nói: "Người, người đi tắm trước đi..."
Sự chú ý của Hình Thiếu Ngôn hoàn toàn không đặt lên câu nói của nàng, hắn chỉ nhìn thấy tiểu cô nương bởi vì nhấc chân mà lộ ra một mảng lớn cảnh đẹp, xung quanh nơi kia là lông tơ thưa thớt nhạt màu, bên dưới là hai mảnh thịt trai no đủ, ở trong còn lộ ra một khe thịt hồng nhạt, trên khe thịt còn mang theo giọt sương óng ánh. Hạ Như Yên nói xong lại thấy hắn không phản ứng, mới phát hiện hắn đang nhìn chằm chằm vào nơi giữa hai chân của mình, lúc này nàng mới xấu hổ lúng túng muốn thu chân về, nhưng mà đã muộn, Hình Thiếu Ngôn nắm lấy chân nàng hướng kéo lên trên một chút, toàn bộ cửa hoa huyệt kiều nộn liền hiện ra ở trước mắt hắn.
"Hình, Hình Thiếu Ngôn!"
Trong lòng Hạ Như Yên hốt hoảng, trực tiếp hô tên của nam nhân, Hình Thiếu Ngôn không nháy mắt một cái nhìn thẳng vào nơi tư mật nhất của tiểu cô nương, hắn dùng ngón cái nhẹ nhàng ấn ấn cửa hoa huyệt, phần thịt non mềm mại bị hắn ấn đến hơi lún xuống, lòng bàn tay của hắn men theo khe thịt vuốt ve trên dưới, sau đó chen tách cánh hoa sang hai bên. Lỗ nhỏ được ẩn giấu bên trong bởi vì động tác của hắn mà hiển lộ ra hoàn toàn, trước cửa động còn hiện ra ánh nước trong suốt, ngón tay thô ráp của hắn theo cái lỗ nhỏ kia chui vào bên trong, lúc này Hạ Như Yên liền kinh hoảng kêu thành tiếng.
"Đau sao?"
Hình Thiếu Ngôn nghe vậy ngẩng đầu hỏi nàng, vẻ mặt hắn có chút sốt sắng, chỉ lo làm đau tiểu cô nương, gò má của Hạ Như Yên ửng đỏ, nghiêng đầu nói: "Không, không đau..."
Nhận được câu trả lời chắc chắn của nữ hài xong Hình Thiếu Ngôn mới yên lòng, hắn đẩy hai cánh hoa ra hai bên trái phải, để cảnh sắc trong khe nhỏ hoàn toàn phô bày ra, bên trên còn có một viên châu hạch nho nhỏ, hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng sờ sờ, tiểu cô nương liền không khống chế được yêu kiều mềm mại rên rỉ.
Lòng bàn tay nam nhân chằng chịt vết chai, khi hắn nắm hạt đậu nhỏ non mềm kia liền dẫn lên từng sợi từng sợi điện lưu mãnh liệt, hắn dùng hai ngón tay lặp đi lặp lại xoa nắn, rất nhanh viên trân châu nhỏ hồng nhạt kia liền sung huyết dựng thẳng lên. Dưới sự kích thích của nam nhân, Hạ Như Yên chỉ cảm thấy bên trong hoa huyệt càng lúc càng rạo rực ngứa ngáy, mật ngọt thơm ngon trơn trượt lặng yên không một tiếng động từ trong hang động nhỏ chảy ra ngoài, khiến cửa hoa huyệt của nàng càng thêm ướt át óng ánh.
"A. . . Ư. . . Sư thúc..."
Hạ Như Yên mềm mại hô, hai chiếc chân ngọc vô ý thức căng thẳng, nơi âm đế bị kích thích, một trận lại mạnh hơn một trận, mãi đến tận khi thân thể nàng mãnh liệt căng thẳng, nơi giữa đùi lớn trào ra dịch hoa ẩm ướt dính nhớp rót đầy tay nam nhân.
Hình Thiếu Ngôn không thông thạo chuyện nam nữ, thấy thế không khỏi sững sờ một chút, chờ đến khi hắn nhìn thấy mặt mày và dáng vẻ quyến rũ kia của Hạ Như Yên mới đại khái có chút hiểu được. Hắn cấp tốc cởi quần, lộ ra dục vọng đã bừng bừng dựng lên cao thẳng, Hạ Như Yên chỉ liếc mắt nhìn liền xấu hổ lúng túng che mặt lại, âm thanh nhỏ đến mức không nghe thấy được, quanh co nói: "Người, người nhẹ chút..."
Hình Thiếu Ngôn hôn chân nàng một cái, đưa tay lên nắm chặt côn thịt, để quy đầu ở trên khe thịt nhỏ hẹp, tuy hắn không hiểu chuyện nam nữ nhưng hắn vẫn đoán được mình hẳn là phải đi vào trong cái miệng nhỏ biết chảy nước kia, hắn đẩy đỉnh quy đầu của mình hai lần, chỉ nghe thấy tiểu cô nương lại rầm rầm rì rì kêu lên.
Cho dù phân thân đã trướng đến phát đau, nhưng hắn vẫn nhẫn nại tính tình một chút, đẩy mạnh vào trong, dương vật của nam nhân to dài, nơi kia lại nhỏ bé kinh người, mà vóc dáng của Hạ Như Yên lại nhỏ nhắn, muốn chứa chấp được vật lớn như vậy hiển nhiên cực kỳ mất sức. Hắn thật vất vả mới nhét được chút đầu vào, Hạ Như Yên đã bị đầy đến mức khóe mắt lóe ra từng giọt nước mắt nho nhỏ, nàng mang theo tiếng khóc nức nở run rẩy gọi lên: "Sư thúc, người nhẹ chút..."
Hình Thiếu Ngôn lau mồ hôi, hắn thật cảm thấy đời này mình chưa từng làm việc gì tinh tế như vậy, tiểu cô nương quá yêu kiều mềm mại, hắn chỉ lo làm đau nàng, vừa bị nàng dùng đôi mắt ngân ngấn nước như vậy nhìn mình, hắn liền không dám di chuyển tiếp, hai người một trên một dưới ở nơi đó mắt to trừng mắt nhỏ, thật lâu đều không tiến triển.
Hạ Như Yên thấy Hình Thiếu Ngôn không dám động, liền chủ động nhấc bờ mông lên, nàng cắn môi nói: "Người chậm một là được. . ."
Nói xong liền dùng hai chân ôm lấy eo hắn, kéo về phía mình, Hình Thiếu Ngôn đã sớm khó nhịn đến muốn nổ tung, lúc này không thể khắc chế được nữa, ghì eo xuống đi vào một đoạn nhỏ.
"Ưm —— "
Hạ Như Yên chỉ cảm thấy có một cỗ cảm giác bị xé rách từ bên dưới truyền đến, nàng cắn chặt hàm răng, nỗ lực không phát ra âm thanh, cái điệu bộ nhẫn nhịn chịu đựng kia khiến cho trái tim nam nhân thương yêu không dứt, nhưng tên đã lắp vào cung không thể không phát, thân thể Hình Thiếu Ngôn đã không còn bị hắn khống chế, nơi yêu kiều mềm mại của nữ nhân bao vây lại nơi đó của nam nhân, bên trong còn trơn trượt hơn so với tơ lụa, như một cái miệng nhỏ mút dương cụ của hắn vào, trong vách căng thẳng dán sát vào thân côn thịt, như hôn như cắn, hút vào như muốn khiến hắn thần hồn điên đảo, cái cảm giác này hắn chưa bao giờ được cảm nhận, hắn theo bản năng lui về phía sau một chút, cứ thế một đoạn nhỏ của hắn chầm chậm thọc vào rút ra.
"Ừm. . . Ưm a..."
Hạ Như Yên trầm thấp kêu lên, nam nhân thọc vào rút ra biên độ nhỏ khiến nàng mới hòa hoãn lại một chút, nơi giữa hai đùi lại bắt đầu trở nên ngứa ngáy, nơi da thịt hai người chạm vào nhau sinh điện lưu càng ngày càng mãnh liệt. Mật ngọt trắng mịn cuồn cuộn không dứt chảy ra, khiến cho lúc hắn tiến lên đâm vào bên trong càng thêm thông thuận, côn thịt của nam nhân rất nhanh cắm vào một nửa, khi hắn đột phá được cửa ải, Hạ Như Yên chỉ rên lên một tiếng liền, nàng lại lần thứ hai bị làn sóng tình dục cuốn vào.
Hình Thiếu Ngôn phủ ở trên thân thể của nữ hài, những giọt mồ hôi lớn lăn xuống rơi lên trên da thịt trắng nõn của nàng, thời điểm hắn cắm vào hai phần ba rốt cuộc không thể ngầm chịu đựng nữa, hắn ép hai đùi của Hạ Như Yên lên trên một chút, ấn nơi to lớn kia vào sâu hơn.
Cái miệng nhỏ non mềm tươi mới bị dương vật đưa vào căng đầy đến mức thay đổi hình dạng, dâm thủy dính nhớp khiến nơi giao hợp của hai người nhiễm ra một mảnh lầy lội, Hạ Như Yên chỉ cảm thấy trong cơ thể vừa trướng lại tê, khoái cảm theo bụng dưới khuếch tán ra toàn bộ cơ thể, nước mắt khiến nàng mờ mịt, nàng nhìn nam nhân trên người, trong miệng phát ra những âm thanh rên rỉ nhỏ vụn giống như mèo con, cái côn thịt kia như một chiếc chày sắt một lần lại một lần tiến vào trong cơ thể nàng, khiến cho lý trí của nàng như vỡ vụn ra thành từng mảnh.
Trước đây Hình Thiếu Ngôn chưa từng được cảm nhận qua loại cảm giác này, hắn cảm thấy như mình sắp điên rồi, chỉ muốn hung ác làm hỏng tiểu nha đầu dưới thân này, hắn cúi đầu thở gấp hôn lên má của nàng, sức lực nơi eo nhanh chóng gia tăng, khiến cho nàng khóc nức nở không ngớt, bên tai là âm thanh thân thể hai người va chạm, tiếng nam nhân thở dốc cùng nữ hài nhi yêu kiều ở trong rừng rậm yên tĩnh liên tục vang vọng xoay quanh.
——————————————————————————————————
Sư thúc: Ngày mai ta cũng phải tiếp tục lái xe.
Bản thảo tích trữ đã được sử dụng hết, gõ chữ đến rạng sáng, khóc rống. ? ? ? Д`? ? ?