Sư thúc không biết xấu hổ (27)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Hình Thiếu Ngôn dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tượng đá và hổ đá: "Hai người các ngươi thì có thể có tác dụng gì?"
Tượng đá đắc ý nói: "Hai chúng ta có nhiều tác dụng hơn ngươi nghĩ đấy! Ngươi nhìn trận đầu tiên Độc Sát Trận đi, các ngươi là người thường thân thể bằng da thịt phải như thế nào mới có thể bình an không có chuyện gì đi qua được chứ? Lại nhìn trận thứ hai Phần Vân Trận đi, chỉ sợ hai người các ngươi vừa đi vào thì tóc đã bị thiêu rụi mất rồi, đừng nói đến phá trận, không nướng hai người thành xác khô cũng đã tốt lắm rồi. Mà ta và Tiểu Hổ lại khác, thân thể của hai chúng ta được chế tạo bằng đá từ trên trời rơi xuống, nước lửa không xâm phạm được, côn trùng độc sát khí lại càng không thể gây tổn thương cho chúng ta một chút nào, ngươi nói xem, hai trận đầu tiên có phải chỉ có chúng ta mới phá được hay không?"
Tượng đá lải nhải phân tích một tràng dài, Hạ Như Yên lập tức không nhịn được cười nhạo: "Rõ ràng vừa nãy ngươi bị hắn đánh trúng còn kêu nóng cơ mà, làm sao có thể nước lửa không xâm phạm cho được?"
Bị nàng nói như vậy, tượng đá lập tức nhảy dựng lên tại chỗ: "Kêu nóng thì làm sao hả? Chúng ta vẫn phải có cảm giác bình thường chứ! Thân thể người thường các ngươi vừa thiêu đã cháy rụi rồi, tuy chúng ta cảm thấy nóng nhưng vẫn có thể chịu đựng được, ngươi làm được không?"
Sắc mặt hắn giận dữ giống như phải chịu sỉ nhục rất lớn, ngay cả hổ đá nằm sấp bên cạnh cũng bắt đầu kêu ngao ngao tỏ vẻ phản đối, Hình Thiếu Ngôn trừng mắt: "Câm miệng! Yên tĩnh lại cho ta!"
Một người một hổ lập tức yên tĩnh lại, chỉ có sắc mặt giận dữ lộ ra họ đang không vui trong lòng, Hình Thiếu Ngôn không để ý đến bọn họ nữa, lấy áo choàng Hạ Như Yên vừa mặc từ trong túi càn khôn ra, lại bọc nàng kín mít cẩn thận từ đầu đến chân một lần nữa. Hắn buộc sợi dây ở cổ áo, dùng mũ bọc lại gương mặt nhỏ nhắn của nàng, che chắn kĩ, còn cẩn thận nghiêm túc dặn dò: "Nha đầu, áo choàng này không sợ nước không sợ lửa, cũng có thể chống đỡ khí độc đến một giới hạn nhất định, đợi lát nữa nàng nhất định phải bọc thật kỹ lại, sau khi chúng ta đi vào trước tiên cứ yên lặng xem xét đã, đừng tự tiện hành động, nàng đi sau ta, điều cần làm là bảo đảm an toàn cho bản thân mình, hiểu chưa?"
Hắn dặn dò như vậy đương nhiên Hạ Như Yên gật đầu đáp lời, tượng đá và hổ đá bên cạnh nhỏ giọng than thở: "Đợi ta ra ngoài cũng phải cưới một người vợ, thuận tiện tìm cho ngươi một con hổ cái làm bạn nhé."
Hình Thiếu Ngôn nghe thấy hết những lời hắn ta nói, hắn cười giễu một tiếng, không nể nang chút nào đả kích: "Ngươi cho rằng bên ngoài cũng có tượng đá biết đi như hai ngươi sao?"
Hắn vừa nói như vậy, tượng đá nhất thời giống như bị sét đánh giữa trời quang, đúng vậy, hắn ta là tượng đá, đi đâu lấy vợ bây giờ? Ngược lại hổ đá nằm bên cạnh nghiêng đầu, tỏ vẻ nghe không hiểu bọn họ đang nói gì.
"Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, ngươi... Ngươi tên là gì?" Hình Thiếu Ngôn định gọi tượng đá lại không biết xưng hô như thế nào, nâng tay chỉ hắn ta.
"Ta tên là Thi Hữu Vy! Nó là Tiểu Hổ!" Tượng đá vội vàng tự báo tên mình.
"Ừ, Thi Hữu Vy, ngươi đi mở cửa đánh trận đầu đi."
Khi nói chuyện Hình Thiếu Ngôn lại lấy một bình sứ nhỏ từ trong túi càn khôn ra, đổ ra hai viên thuốc, bản thân hắn ăn một viên, một viên nhét vào miệng Hạ Như Yên, sau đó đóng nắp bình sứ đặt vào trong tay nàng: "Tị Độc Hoàn, một viên có thể chống đỡ một canh giờ."
Hạ Như Yên vội vàng hỏi: "Vậy còn người thì sao?"
Hình Thiếu Ngôn vỗ vỗ túi càn khôn: "Ta vẫn còn."
Lúc này Hạ Như Yên mới yên tâm, cất bình sứ đi, trong lúc hai người nói chuyện, Thi Hữu Vy đã đẩy cửa đá nặng nề lộ ra một cái khe, Hình Thiếu Ngôn bảo vệ Hạ Như Yên sau lưng, hai người đứng ghé bên cạnh cửa đá, nín thở tập trung quan sát động tĩnh bên trong.
Theo cửa đá từ từ mở ra, tình hình bên trong xuất hiện trước mặt hai người, Hạ Như Yên và Hình Thiếu Ngôn có chút khá kinh ngạc, không nghĩ đến bên trong hang núi u ám không thấy ánh mặt trời, lại có một ngôi đình viện hoa thơm chim hót.
Ánh nắng tươi sáng, đình đài lầu các, phồn hoa như gấm bươm bướm bay khắp nơi, trong không khí tràn ngập hương hoa thơm thoang thoảng, đầu cành ngọn cây có chim chóc kêu hót véo von, cảnh tượng đẹp đẽ như vậy rõ ràng khiến người khác cảm thấy khó mà tin tưởng nổi, Hình Thiếu Ngôn và Hạ Như Yên liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ cảnh giác trong mắt đối phương.
"Cuối cùng ta đã được nhìn thấy cảnh tượng như vậy rồi.”
Thi Hữu Vy hai mắt mê mẩn nhìn cảnh tượng trước mắt, mà hổ đá cũng đứng bên cạnh hắn ta gương mặt tò mò, hắn ta nhìn một lát rồi nhấc chân đi vào bên trong, hổ đá đi theo bên cạnh, Hạ Như Yên cũng muốn đi theo, lại bị Hình Thiếu Ngôn ngăn lại, nàng nghi ngờ nhìn về phía hắn, dùng ánh mắt hỏi tại sao.
Hình Thiếu Ngôn nhìn bóng lưng Thi Hữu Vy, sau đó lắc đầu với nàng, hình dáng của miệng như muốn nói: Cẩn thận có bẫy.
Hạ Như Yên mới chợt nhớ ra, đúng vậy, tại sao Thi Hữu Vy nói cái gì thì chúng ta tin cái đó được chứ, ngộ nhỡ hắn ta muốn dẫn bọn họ vào bắt gọn một mẻ thì làm sao bây giờ? Nghĩ đến đây thật sự có chút sợ hãi, Hạ Như Yên vội vàng chủ động đứng đằng sau lưng Hình Thiếu Ngôn, không dám thả lỏng một chút nào.
Thi Hữu Vy càng chạy càng vào sâu bên trong, hắn ta nhìn nơi này sờ sờ nơi kia, bộ dạng bùi ngùi mãi không thôi, hổ đá lại tò mò hết nhìn trái lại ngó phải, dường như chưa từng đến những chỗ như thế này bao giờ. Hình Thiếu Ngôn và Hạ Như Yên đứng yên tại chỗ cách sau lưng bọn họ một khoảng xa xa, từng giây từng phút đều chú ý đến tình hình xung quanh mình, Hạ Như Yên nhìn bầu trời bao la trên đầu, phát hiện chỉ có ánh sáng, nhưng lại không nhìn thấy mặt trời, nàng chọc chọc sau lưng người đàn ông chỉ chỉ lên trời. Hình Thiếu Ngôn nhìn lên trên, cũng phát hiện ra vấn đề này, trong lòng hai người hiểu rõ, e rằng đây chỉ là ảo ảnh mà thôi.
"Ồ! Không thấy hai người kia đâu nữa rồi!"
Ngay trong nháy mắt khi hai người bọn họ nhìn lên bầu trời, Hạ Như Yên phát hiện Thi Hữu Vy và hổ đá thế mà đã biến mất trong không khí không thấy đâu nữa, nàng kinh ngạc kêu lên thành tiếng, ngay khi một chữ cuối cùng vừa nói ra, ban đầu là bầu trời bao la sáng ngời đột nhiên trở nên tối tăm, từng cơn gió lạnh thổi lá cây cuồn cuộn, bông hoa màu sắc rực rỡ đua nhau nở rộ xung quanh dần dần bắt đầu tàn úa.
"Xem ra là vào trận rồi."
Hình Thiếu Ngôn che chắn Hạ Như Yên sau lưng mình, nhưng nàng hoàn toàn không ở thế bị động, mà dựa lưng vào nhau, hai người cùng lúc nhìn về nhiều hướng khác nhau, dễ dàng phát hiện ra vấn đề mới xảy ra. Nàng nắm chặt dao găm trong tay, cơ bắp toàn thân căng thẳng, thân thể ở trong tình trạng cảnh giác, nhưng vào lúc này, đột nhiên có từng luồng sương mù màu xanh lam, từ trong những bông hoa héo rũ kia tỏa ra bên ngoài, những luồng sương mù đó từ trăm tia vạn sợi tụ tập lại một chỗ, bắt đầu nhanh chóng tràn về phía hai người đang đứng.
Hình Thiếu Ngôn cũng không nói gì, mà chỉ ôm eo Hạ Như Yên, mũi chân nhún một cái đã lao về phía Thi Hữu Vy vừa biến mất lúc nãy, thân hình hắn nhanh như tia chớp, trong chốc lát đã rơi xuống đất lần nữa. Hạ Như Yên kéo mũ áo choàng về phía trước, đôi mắt đẹp lướt qua, vẫn chưa hề phát hiện ra chỗ này có gì khác thường, rõ ràng Hình Thiếu Ngôn cũng không nhìn ra được, hắn lại ôm eo Hạ Như Yên, bắt đầu đi lại xem xét trong vườn hoa.
Lúc này sương mù màu xanh lam trong vườn hoa càng ngày càng dày đặc, hai người nhanh chóng chỉ còn nhìn thấy đối phương đang kề sát mình, đúng lúc này đột nhiên xung quanh họ bắt đầu vang lên tiếng xào xạc rất nhỏ, có điều theo thời gian âm thanh càng ngày càng to hơn, âm thanh kia giống như có vô số đồ vật rất nhỏ đang viết vẽ trên mặt đất đá, tóc gáy Hạ Như Yên cũng dựng lên, nàng nuốt nước bọt, run rẩy hỏi Hình Thiếu Ngôn: "Sẽ, sẽ không phải là côn trùng độc mà Thi Hữu Vy từng nói đấy chứ?"