Sư thúc không biết xấu hổ! (32)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Hai tên một trái một phải đứng lặng ở cửa không phải là Thi Hữu Vi và hổ đá thì còn ai? Hạ Như Yên chỉ giật mình mất vài giây rồi ngay lập tức tăng tốc độ chạy từ giữa hai người bọn họ ra ngoài. Thi Hữu Vi và hổ đá vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy một nữ nhân mặc áo màu xanh lam chạy qua nhanh như gió, cho đến khi cách bọn họ một khoảng mới dừng lại.
Hạ Như Yên lấy ra một tấm bùa kẹp nơi tay, quay người lại nhìn bọn họ, lạnh lùng hỏi: "Vừa rồi các ngươi đã đi đâu?"
"Nữ... nữ hiệp!" Thi Hữu Vi trông thấy nàng trở nên vui mừng quá đỗi: "Nhanh vậy mà các ngài đã phá giải được trận pháp rồi ư?" Hắn ta hỏi xong thì phát hiện nơi này chỉ có mỗi mình Hạ Như Yên, ngay lập tức tỏ vẻ kinh hoảng: "Vậy vị đại hiệp kia... hắn..."
Hắn ta còn chưa nói xong, dừng một lúc, biểu cảm trên mặt từ kinh hoảng chuyển thành thương tiếc, nói với Hạ Như Yên với vẻ đồng tình: "Ngài đừng buồn, là người thì cuối cùng cũng phải chết, hắn không phá giải được trận pháp này chỉ có thể nói đây là số mệnh của hắn..."
"Câm miệng!" Hạ Như Yên thấy hắn ta tự suy tự diễn, càng nói càng quá đáng cuối cũng không kiềm được cất lời trách mắng: "Ngươi nói ai chết cơ? Miệng quạ đen của ngươi bớt nói bậy nói bạ đi!"
"A? Không... không chết ư? Vậy hắn đang ở đâu cơ chứ?" Thi Hữu Vi thắc mắc hỏi.
Hạ Như Yên nheo mắt lại lộ ra sự hung ác: "Hừ, trước khi ngươi hỏi chuyện này có phải là nên trả lời câu hỏi của ta trước? Vì sao các ngươi lại biến mất sau khi dẫn chúng ta tới trận pháp?"
"À! Ngài hỏi cái này à..." Thi Hữu Vi ngượng ngùng sờ đầu: "À thì, không phải là bọn ta không thể rời khỏi cửa quá 100 thước sao... Lúc đó không có nhớ tới, vừa mới đi hơn trăm thước thì đã bị cấm chế dịch chuyển tức thời quay lại, hì hì hì, có phải là đã làm cho các ngài sợ rồi không?"
"Ta nhổ vào! Cái tượng đá gian xảo này, biết rõ rằng bản thân có cấm chế lại còn nói láo không biết ngượng với chúng ta, nói là ngươi có thể giúp chúng ta phá giải trận pháp? Ngươi là kẻ lừa đảo! Xem hôm nay ta xử lý ngươi như thế nào!" Hạ Như Yên tức giận vô cùng, nàng và Hình Thiếu Ngôn đều cho rằng tượng đá này chỉ là không thể đi ra ngoài quá trăm thước, nhưng ai mà ngờ rằng đi vào trong quá trăm thước cũng bị hạn chế, cái tượng đá này còn nghĩ cầu xin bọn họ dẫn chúng nó ra ngoài, nằm mơ thì tốt hơn đấy! Nhìn nàng có khiến bọn họ nổ tung hay không!
Trong lồng ngực của Hạ Như Yên như có gì đó nghẹn lại, nàng kẹp bùa vào giữa hai ngón tay rồi chuẩn bị quăng về phía Thi Hữu Vi. Thi Hữu Vi nhìn thoáng qua lá bùa trên tay nàng, vô cùng sợ hãi cầu xin: "Nữ hiệp tha mạng! Nữ hiệp tha mạng! Ta không cố ý mà! Van cầu ngươi mở lòng lương thiện tha thứ cho ta một lần đi mà!"
Lúc hắn ta cầu xin nàng thì hổ đá cũng nằm úp sấp ở bên cạnh cúi đầu gào thét, Hạ Như Yên lại là một người rất yêu quý động vật. Mặc dù đây chỉ là động vật được làm từ tảng đá, nhưng nàng nhìn dáng vẻ đáng thương của nó cũng không thể nào nhẫn tâm mà quăng lá bùa trên tay qua được.
Nàng nghiến răng nhìn một người một hổ bằng đá này, một lúc lâu sau mới cam chịu số phận mà buông tay, hậm hực nói: "Tạm thời tha cho ngươi một mạng, chờ sư thúc ta đi ra rồi xem hắn xử lý như thế nào."
Mặc dù cảm thấy nếu rơi vào tay nam nhân kia thì chắc kết quả của hắn ta cũng không được tốt lắm, nhưng ít nhất tránh được một cửa ải nguy hiểm trước mắt. Hơn nữa có lẽ nam nhân kia sẽ chết trong quá trình phá giải trận pháp thì sao? Thi Hữu Vi vừa cảm ơn vừa tính toán trong lòng, cuối cùng không kiềm được mở miệng hỏi Hạ Như Yên: "Nữ hiệp, tha cho tiểu nhân cả gan hỏi một câu, bằng cách nào mà ngài và vị đại hiệp kia giải được Độc Sát Trận vậy?"
Hắn ta không hỏi còn tốt, vừa hỏi thì đã khiến cho Hạ Như Yên nhớ lại tình hình lúc đó, ngay lập tức trên mặt có sự đỏ bừng làm cho người khác cảm thấy đáng nghi, cũng may là ở trong động đá hơi tối tăm nên Thi Hữu Vi không nhìn thấy được, nàng thẹn quá hóa giận quát lên: "Ngươi hỏi cái này làm gì? Ngươi còn chê là hại bọn ta chưa đủ thảm hay sao?"
"Nhưng, nhưng không phải ngài cũng đã lành lặn mà đi ra rồi hay sao?" Thi Hữu Vi lắp bắp nói.
"Ngươi còn dám tranh luận cơ à! Có tin ta lập tức khiến cho ngươi nổ tung hay không?" Hạ Như Yên tức giận vô cùng, giả vờ như muốn quăng lá bùa trong tay đi.
Thi Hữu Vi nhìn thoáng qua rồi vội vàng xin tha: "Là lỗi của tiểu nhân, là lỗi của tiểu nhân, tiểu nhân chỉ nghĩ là trong trận pháp ấy nhiều sát khí, nếu như hít vào dù chỉ một chút thôi thì cũng có thể khiến cho người bước vào trận pháp trở nên tàn nhẫn hung ác không thể khống chế được, tàn sát người đi cùng mình, nếu như là vào trận pháp một mình thì cũng sẽ là tự mình lại mình. Tiểu nhân chỉ là tò mò tại sao ngài có thể đi ra mà không bị trầy da tróc thịt..."
Không trầy da tróc thịt cái đầu ngươi ấy! Hạ Như Yên chửi bậy trong lòng, nàng đều sắp bị dày vò đến mất nửa cái mạng rồi! Lại còn bảo là không bị trầy da tróc thịt? Nghĩ đến đây nàng lại có chút không hiểu được, theo như Thi Hữu Vi nói thì nàng và Hình Thiếu Ngôn phải tự tàn sát lẫn nhau mới đúng chứ, vì sao cuối cùng lại biến thành như thế này? Nghĩ thế nàng khục khục vài tiếng rồi cất giọng hỏi: "Thi Hữu Vi, sát khí kia hít vào thì có những phản ứng gì? Cũng chỉ có mỗi... muốn phá hoại thôi đúng không? Chỉ có muốn giết người thôi à?"
"Đúng thế, hằng ngày Mục Vân đạo nhân thường thích tự lẩm bẩm với bản thân, điều này cũng là do ta nghe được từ chính miệng ông ấy nói ra."
"Cho nên là chắc chắn nó sẽ không đem lại những phản ứng khác đúng không?"
"Đúng thế, thứ sát khí này vốn chính là thứ để khống chế lòng người mà thôi, cũng chẳng phải là độc dược mà có những tác dụng khác."
Có được câu trả lời khẳng định chắc chắn từ Thi Hữu Vi, Hạ Như Yên cắn môi nén giận nghĩ thầm trong lòng, tên Hình Thiếu Ngôn vô lại không biết xấu hổ kia, vậy mà đã hít vào sát khí lại còn nghĩ đến chuyện này, thật là, thật là... Thiên hạ này chắc chắn không thể nào tìm ra một người so với hắn càng háo sắc hơn nữa rồi!
Hạ Như Yên bỏ lại Thi Hữu Vi và hổ đá, ngay lập tức đi ra ngoài. Hiện nay tâm pháp của nàng đã có sự đột phá, khinh công cũng đã vận dụng được thành thạo hơn nhiều so với nguyên chủ lúc trước. Chỉ là lúc nàng đi qua con thác kia vẫn bị dội cho lạnh run cả người, điều này khiến cho nàng nhớ tới chiếc áo choàng không thấm nước không bén lửa kia của nàng đã bị Hình Thiếu Ngôn xé nát rồi. Nàng cười khổ tự an ủi mình, cũng may là Hình Thiếu Ngôn không giống với những người bình thường khác, nếu không thì lúc đó nàng chắc chắn đã chết dưới tay của hắn rồi.
Ánh sáng mặt trời bên ngoài đang rất tốt, Hạ Như Yên ở bên hồ tắm rửa sạch sẽ, rồi sau đó bắt một con cá để nướng ăn. Nàng không am hiểu lắm về phương diện này, lúc giết cá tốn thời gian rất lâu, cuối cùng khi mà nàng hoàn thành việc ghim con cá đã bị tàn phá không còn gì vào nhánh cây thì bộ đồ nàng vừa mới tắm rửa sạch sẽ đã bị dính bẩn lại.
"Nếu biết như thế này thì đã nói với Hình Thiếu Ngôn rằng nhớ mang công cụ nướng của hắn đi rồi."
Hạ Như Yên vừa tự nhủ với bản thân vừa chuyển động nhánh cây trong tay, lại không kiềm chế được mà lo lắng cho Hình Thiếu Ngôn, phía sau vẫn còn có ba trận pháp nữa, hắn nhất định phải bình an trở về.
Lần này Hình Thiếu Ngôn đi liền hai ngày, Hạ Như Yên trừ bắt cá nướng ăn thì khoảng thời gian còn lại luôn ở trong động trông chừng. Hy vọng rằng nàng có thể là người đầu tiên nhìn thấy Hình Thiếu Ngôn đi ra ngoài. Chỉ là sự chờ đợi luôn làm cho người ta lo lắng, thật ra lời mà Thi Hữu Vi nói cũng đã an ủi nàng ít nhiều, nếu như người bên trong trận pháp đã chết thì tất cả các trận pháp cũng sẽ khởi động lại từ đầu, nhưng bây giờ trận pháp vẫn chưa khởi động lại, cũng có nghĩa là Hình Thiếu Ngôn ít nhất vẫn còn sống.
Hôm nay Hạ Như Yên vẫn đi ra ngoài bắt cá nướng ăn như mọi ngày, trải qua hai ngày luyện tập thì kỹ thuật của nàng đã tốt hơn nhiều so với trước kia, nàng đã có thể xử lý con cá một cách hoàn chỉnh. Ngay lúc mà nàng đang nhìn chằm chằm vào cá nướng mà thả hồn theo mây thì đột nhiên có một cơn gió thổi đến, sau đó nàng được một cái ôm chặt chẽ mà ấm áp bao bọc.
Ngửi thấy hương vị quen thuộc, Hạ Như Yên ngọt ngào cười lên, nàng quay lại ôm chầm lấy người đó, làm nũng hô lên: "Sư thúc, cuối cùng người cũng đã đi ra ngoài rồi."
"...Tiểu Yên."
"Ai?" Hạ Như Yên sững sờ, là do nàng nghe nhầm hay sao? Tại sao Hình Thiếu Ngôn lại gọi nàng là tiểu Yên?
"...Không, không sao, Yên nhi, ta đã lấy được trận bàn rồi, chúng ta có thể ra khỏi đáy cốc này rồi." Hình Thiếu Ngôn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng, ánh mắt có hơi chút kích động.
Hạ Như Yên nghe thấy chính miệng hắn nói rằng đã lấy được trận bàn thì trái tim vốn luôn lo lắng mà treo lơ lửng cuối cùng cũng đã bình yên mà rơi xuống, nàng ngẩng đầu lên hôn nhẹ vào cằm người nam nhân ấy rồi khen ngợi cất lời: "Sư thúc giỏi quá!"
Hình Thiếu Ngôn ngồi ở đối diện Hạ Như Yên, ánh mắt của hắn trở nên hoảng hốt, hắn đưa tay xoa đôi má của tiểu cô nương, nhẹ nhàng vuốt ve làn da mềm mại của nàng, mắt, mũi, môi, từng bộ phận đều đã rất quen thuộc, hắn đã nhìn từ lúc còn trẻ tuổi đến bây giờ. Lúc trước hắn ghét nàng, cảm thấy từ đầu đến chân nàng không có chỗ nào mà hắn nhìn thấy thuận mắt, nhưng nàng trong mắt hắn bây giờ không có chỗ nào là không đẹp. Hắn vô cùng yêu nàng, đôi mắt của hắn đã không thể nhìn ngắm được thêm người nào khác. Nhưng khi hắn ở trong trận pháp, nhìn thấy một nữ tử có gương mặt hoàn toàn khác nhưng cũng gọi là Hạ Như Yên, khi hắn gọi nữ hài là Tiểu Yên thì gương mặt của nàng vậy mà lại thay thế vào đó.