Chương 20: Đầu tường xuân (20)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
__________
"Ừm. . . Ai nha, ngươi nhẹ chút. . . Ư... Qua chỗ đó. . . Ư, đúng, chính là chỗ đó. . ."
Hạ Như Yên nằm nhoài trên giường mỹ nhân, Xuân Mai xoa ấn eo nhỏ của nàng, nửa tháng này nàng bẫn luôn bị Giải Vanh dằn vặt rất thảm, tối nào hắn cũng vào phòng nàng, mặc kệ Hạ Như Yên có chống cự ra sao, hắn vẫn luôn có thể liều mạng ngăn chặn lại nàng sau đó tiến hành yêu tinh đánh nhau*, lại không quên cho nàng uống canh tránh tử. Hạ Như Yên thật sự là cam tâm tình nguyện uống, chẳng qua là mỗi lần nàng uống xong, sắc mặt của Giải Vanh đều không tốt cho lắm. Nhắc tới cái việc yêu tinh đánh nhau này, ngoại trừ hai lần đầu Hạ Như Yên làm xong cơ thể luôn thấy khó chịu ra thì sau đó cũng dần dần cảm nhận được thú vị, tuy rằng nàng không thích Giải Vanh nhưng cũng không thể phủ nhận được phương tiện phần cứng của hắn rất được, kỹ thuật cũng càng ngày càng cao siêu, mỗi lần đều khiến cho nàng xuân thủy tràn lan, đi đứng cũng nhũn cả ra, chẳng qua hắn rất thích ép nàng nói ra mấy lời xấu hổ, còn thường thường khiến cho nàng không xuống giường được. Cứ nghĩ tới đây Hạ Như Yên lại xấu hổ đỏ hết cả mặt, vùi mặt vào trong đệm, mình thực sự là... Càng ngày càng sa đọa...
(yêu tinh đánh nhau: ý chỉ XXOO)
Nói đến cũng thấy, suốt nửa tháng này dường như Giải Vanh đối xử với nàng dịu dàng hơn rất nhiều, không còn động một chút lại châm chọc nàng, thỉnh thoảng còn mua một ít đồ ăn và đồ chơi nhỏ từ bên ngoài về cho Hạ Như Yên, hai người ở chung khá là hài hòa, nếu không phải Giải Vanh vẫn luôn mồm gọi nàng là mẫu thân thì Hạ Như Yên còn có cảm giác mình với hắn mới là phu thê, a phi phi phi! Ai muốn cùng cái tên cầm thú kia làm phu thê chứ! Nghĩ tới đây, Hạ Như Yên không khỏi thở dài trong lòng, nói:
"Hệ thống, cậu nói xem, nếu tôi và Giải Vanh cứ tiếp tục như vậy thì sau này phải làm sao bây giờ? Chờ tới khi Giải Phương Thành trở về, lỡ như chuyện này lộ ra chẳng phải là rất thảm hay sao?"
"Ai da. . . Người mới à, chuyện này ta cũng hết cách rồi, ai mà biết được cô và Giải Vanh sẽ phát triển đến loại trình độ này… Chẳng qua tôi nghĩ nếu như Giải Phương Thành trở về thì hắn sẽ thu liễm lại một chút nhỉ?”
"Hi vọng là vậy, nếu không, lỡ như bị phát hiện thì tôi khẳng định sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ. . ." Kế mẫu cùng con riêng tư thông, nàng sợ Giải Phương Thành mà biết có khi sẽ khiến nàng lập tức 'Chết bệnh' luôn ấy. Nghĩ tới đây nàng lại âm thầm hận Giải Vanh, đều là do hắn, nếu như không phải hắn thò một chân vào thì mình làm sao có thể phải chịu nhiều chuyện phiền lòng như vậy được cơ chứ?
Lúc Hạ Như Yên đang buồn bực mất tập trung lại thấy Hạ Hà bước nhanh đến.
"Phu nhân, quốc công gia đã trở về."
"Cái gì?"
Hạ Như Yên suýt chút nữa té xuống từ trên giường nhỏ mỹ nhân, nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, lúc này nàng cũng không kịp nhớ tới chuyện để Xuân Mai xoa eo nữa, nhanh chóng bảo hai người hầu hạ nàng thay y phục, thay đồ xong xuôi nàng mới vội vội vàng vàng đi ra nghênh đón Giải Phương Thành.
Lúc Hạ Như Yên đi tới chính đường, Giải Phương Thành đang trò chuyện với Giải Vanh, ong ấy vừa thấy thê tử nhỏ đi tới liền lập tức đứng dậy cười, nắm tay nàng nói: "Phu nhân đoạn này thời gian này có tốt không?”
Hạ Như Yên bị Giải Phương Thành nắm tay có chút khó chịu, nàng len lén liếc nhìn Giải Vanh một cái, hay lắm, mặt đen quá đi, nàng vội vàng chuyển tầm mắt lên Giải trên mặt Phương Thành, cười nói: "Thiếp thân rất mạnh khỏe, lão gia ở bên ngoài bôn ba mấy ngày, đã có chút gầy đi rồi, bây giờ ngài đã trở về phủ, nên bồi bổ thân thể thật tốt."
Giải Phương Thành cười ha ha đồng ý, kéo Hạ Như Yên đi tới trước mặt Giải Vanh: " Vanh nhi hồi phủ trước ta một bước, nói vậy những này qua các ngươi cũng đã có chút quen thuộc rồi nhỉ, bây giờ ta đã trở về, hôm nay Vanh nhi sẽ chính thức dâng trà dập đầu với phu nhân."
Tim Hạ Như Yên đập nhanh thêm mấy phần, để Giải Vanh dập đầu với nàng? Ngẫm lại liền có chút cảm giác như đang nói mơ giữa ban ngày, nếu thật sự để hắn dập đầu, quay đầu lại hắn còn không hủy nàng đi hay sao?
Giải Phương Thành cũng không biết trong lòng Hạ Như Yên đang nghĩ gì, kéo nàng ngồi xuống vị trí chủ vị, để nha hoàn pha trà ngon đưa tới.
Hạ Như Yên nhìn thấy mặt Giải Vanh lạnh xuống, đột nhiên có chút cảm giác cười trên sự đau khổ của người, ai bảo thường ngày hắn luôn bắt nạt nàng hôm nay nàng sẽ để hắn cẩn thận làm lễ.
Lúc nha hoàn dâng trà tới, Giải Vanh một hồi lâu vẫn không nhúc nhích, mãi đến tận khi Giải Phương Thành lên tiếng thúc giục, hắn mới tiếp nhận chén trà, khuôn mặt không cảm xúc, hơi vén vạt áo bào lên, quỳ xuống trước mặt Hạ Như Yên, hắn không dập đầu, âm thanh không gợn sóng nói: "Nhi tử Giải Vanh gặp mẫu thân."
Hạ Như Yên cũng không tính toán gì với hắn, chỉ nở ra một nụ cười thật tươi, hai tay nhận chén trà, sau khi uống một hớp liền nói: "Vanh nhi mau đứng lên, về sau chúng ta chính là người một nhà."
Người một nhà. . . Giải Vanh thu con ngươi lại, thân thể thẳng tắp đứng lên, đang muốn xin cáo lui lại nghe thấy Giải Phương Thành nói: "Đêm nay Vanh nhi lưu lại dùng cơm đi."
Giải Vanh dừng một chút, cuối cùng vẫn đồng ý.
Lúc ăn cơm tối Giải Phương Thành lại thuận miệng hỏi vài câu về tình huống trong phủ mấy ngày ông không có nhà, Hạ Như Yên đáp lại từng câu từng câu, hai người nhẹ nhàng nhỏ nhẹ trò chuyện, toàn bộ quá trình Giải Vanh đều mặt lạnh không nói một lời, có lúc còn phát ra một tiếng cười lạnh.
Đến buổi tối, lúc đi ngủ Giải Phương Thành thở dài nói với Hạ Như Yên: "Vanh nhi không có ý gì đâu, chẳng qua tính tình nó khá lạnh lùng, phu nhân nàng hãy thông cảm cho nó."
Hạ Như Yên ngoài miệng đáp ứng, trong lòng lại khịt mũi coi thường, tính tình lạnh lùng sao? Nàng thế mà lại không nhìn ra nha, lúc Giải Phương Thành không có mặt còn vô cùng nóng hổi đó.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai Giải Phương Thành liền tiến cung, sau khi Hạ Như Yên xử lý xong việc vặt liền bắt đầu suy nghĩ lung tung, một lúc thì sợ Giải Vanh tiếp tục dây dưa nàng, một lúc lại sợ Giải Phương Thành phát hiện ra 'Gian tình' của hai người, nghĩ tới nghĩ lui càng thêm buồn bực, nàng quyết định tới thư phòng giết thời gian.
Sau khi đuổi hai nha hoàn đuổi đi, Hạ Như Yên hít một hơi thật sâu, hưởng thụ thanh tĩnh hiếm thấy, thường ngày hầu như nàng sẽ không tới thư phòng nên lúc này còn cảm thấy khá mới mẻ. Rút một quyển sách từ trên giá, nàng lật vài tờ ra nhìn, bên trong viết gì nàng đều xem không hiểu, nàng đặt lại sách về giá, lại lấy một quyển khác xuống, vẫn là như vậy, lúc nàng đang lựa lựa chọn chọn, đột nhiên nghe thấy âm thanh cửa đóng lại.
Hạ Như Yên kinh ngạc thò đầu từ sau giá sách ra, sau khi thấy rõ người tới thì khẽ bĩu môi, lại đưa đầu về tới tiếp tục chọn sách.
"Có vẻ như mẫu thân không muốn gặp ta lắm nhỉ?” Thân hình cao lớn của Giải Vanh chặn lại ánh mặt trời trước cửa sổ, khi hắn đến gần Hạ Như Yên, bóng tối liền bao phủ nàng.
"Cha ngươi đã trở về, tốt nhất ngươi nên thu liễm lại đi.” Hạ Như Yên không nhìn hắn, vẫn tiếp tục lục lọi đống sách.
Giải Vanh cười lạnh một tiếng, đưa tay lên bóp lấy cằm Hạ Như Yên: "Cha ta vừa về ngươi đã muốn bỏ ta qua một bên?"
Hạ Như Yên cau mày đẩy tay của hắn ra: "Buông tay! Đau quá đi!"
Giải Vanh không chỉ không thả ra mà còn nắm lấy eo của nàng, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi cũng biết đau sao? Tối hôm qua ngủ cùng phụ thân của ta thấy thế nào? Có thoải mái không?"
Trong lòng Hạ Như Yên tức giận, bật thốt lên: "Thoải mái! Rất thoải mái!"
Giải Vanh nghe thấy nàng nói thế trong nháy mắt ánh mắt thay đổi, trong con ngươi đều là mưa to gió lớn, hắn bỗng nhiên tháo đai lưng của Hạ Như Yên ra, bắt đầu cởi y phục của nàng, Hạ Như Yên giật nảy mình, hô khẽ: "Giải Vanh! Ngươi điên rồi! Đây là thư phòng của cha ngươi!"
Hai mắt Giải Vanh ửng đỏ, kiềm trụ hai tay của Hạ Như Yên, chỉ đơn giản mấy cái đã kéo mở vạt áo của nàng ra, thân thể mềm mại trắng nõn liền lộ ra trước mắt, bên trên còn có chút dấu vết nhợt nhạt, khi Giải Vanh thấy rõ những dấu vết này, gánh nặng trong lòng bỗng nhiên được giải khai. Những dấu vết này đều là do hắn lưu lại mấy ngày trước, bây giờ nhìn thấy đều không có thêm, xem ra ngày hôm qua Hạ Như Yên không làm với Giải Phương Thành.
"Đùng!"
Mặt Giải Vanh nhận một cái tát hung ác, Hạ Như Yên xiết chặt vạt áo, không dám tin tưởng nhìn hắn, trong mắt mơ hồ lóe lệ quang: "Giải Vanh! Ngươi coi ta là gì! ?"
Giải Vanh sờ sờ nơi mới bị đánh, chậm rãi xoay đầu lại, âm thanh rét lạnh như băng, lạnh thấu xương: “Ngươi nói, ta coi ngươi là cái gì? Đương nhiên là nữ nhân của ta! Mẫu thân đã quên dáng vẻ dâm đãng mấy ngày trước của người dưới thân ta sao?"
"Ngươi câm miệng lại! Ta là thê tử được cha ngươi cưới hỏi đàng hoàng về! Ai cho phép ngươi ở chỗ này nói hươu nói vượn? Ngươi ngay lập tức cút ra ngoài cho ta!" Hạ Như Yên nghiêng thân xuống không muốn tiếp tục nhìn hắn, hai tay run rẩy mặc lại y phục, nước mắt từng viên từng viên rơi xuống, trong lòng đau đớn, thực sự nàng đã chịu đựng cái thế giới này đủ lắm rồi, dựa vào cái gì nàng phải chịu những khuất nhục này?
Giải Vanh lần thứ hai ôm chặt nàng từ sau lưng, trầm giọng nói: "Mẫu thân khóc gì vậy? Ngươi vốn là nữ nhân của ta, chẳng qua ông ấy chỉ thừa lúc ta hôn mê không có mặt mới chen vào mà thôi, chuyện của ngươi và ông ấy không thể tính ngươi chỉ cần đàng hoàng đi cùng với ta. . ."
Dứt lời, hắn không để ý tới giãy dụa của Hạ Như Yên, đặt nàng ở trên tường, hai tay chui vào cổ áo thăm dò, nắm chặt bầu ngực đầy đặn, tùy ý nhào nặn thức. Hạ Như Yên liều mạng phản kháng, giận dữ và xấu hổ gần chết: "Ngươi buông tay ra! Giải Vanh, ngươi… cái tên cầm thú này! Ngươi thả ta ra!"
Nam nhân căn bản không thèm để ý tới trách cứ và phản kháng của nàng, nắm lấy hai viên nhũ hoa xoa nắn, Hạ Như Yên không nhịn được ưm một tiếng, chợt phát hiện ra mình thất thố, vừa thẹn tức giẫm chân hắn: "Thả ta ra thả ta ra! !"
"Mẫu thân hà tất phải nói một đằng làm một nẻo, rõ ràng ngươi cũng rất muốn, không phải sao?" Giải Vanh cắn vào vành tai tinh tế của nàng.
Chẳng qua mới chỉ qua mấy giây, toàn thân Hạ Như Yên đã đổ một thân đổ mồ hôi, y phục bị cởi bỏ hết tất cả, vật dữ tợn kia của nam nhân đã dựng đứng lên, chọc vào kẽ mông của nàng, không đợi nàng kịp phản kháng đã hung ác vọt vào.
"Ô!" Hạ Như Yên hít vào một ngụm khí lạnh, đã lâu không bị hắn đột nhiên xông tới như vậy, một chút ướt át bị hắn trêu chọc ra ban nãy căn bản không đủ để bôi trơn cho vật to lớn kia, nàng nhịn xuống, đau đớn căng đầy bên dưới, cố sức thả lỏng chính mình để mình phải chịu ít dằn vặt hơn.
Hiển nhiên Giải Vanh cũng đã nhận ra được lần này tiến vào gian nan hơn hẳn, hắn đưa tay lên phía trước, đẩy cánh hoa ra xoa nắn viên châu hạch nhỏ kia, thân thể Hạ Như Yên run lên, bên dưới của nàng theo sự di động của Giải Vanh rốt cục cũng tiết ra một chút mật dịch, Giải Vanh không ngừng cố gắng đưa đầu dương vật vào trong, lúc đi vào một nửa liền từ từ thọc vào rút ra .
"A. . . Ô ư. . ." Hạ Như Yên trầm thấp rên rỉ, trong lòng vô cùng ảo não, thân thể nàng không tự chủ được bắt đầu trầm luân trong cơn khoái cảm, nàng không nhịn được cảm thấy đau lòng, nước mắt theo gò má chảy xuống, một bên chịu đựng nam nhân nắm giữ mình, một bên cổ họng khàn khàn oán hận nói: "Giải Vanh, ta hận ngươi."
Giải Vanh nghe thấy nàng nói thế, thân thể cứng đờ, nhưng chỉ chốc lát sau hắn lại lần nữa tiếp tục va chạm, sắc mặt lạnh nhạt, nhưng trong con ngươi lại chợt hiện lên một tia đau đớn, thấp giọng nói: "Ngươi muốn hận, liền hận đi." Muốn hắn cứ như vậy buông tay, hắn không cam lòng, đời này hắn tuyệt đối sẽ không buông nàng ra!
____________________________________________________________
Tôi bảo đảm với các bạn đây là lần cuối cùng ngược nữ chính, tháng ngày lật mình lập tức tới ngay đây! ! !