Sư thúc không biết xấu hổ! (44)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Khi mấy người Hạ Như Yên chạy đến Lâm Thủy viện thì phát hiện ở bên ngoài đã có không ít đệ tử của phái Đông Sơn. Bọn họ nhanh chóng đi vào trong viện, lập tức nhìn thấy Trịnh Như Thọ đang vặn hỏi một đệ tử tạp dịch, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng. Khi ông ta nhìn thấy Hình Thiếu Ngôn và Lạc Vũ Hàm thì lập tức giờ tay ra hiệu cho đệ tử kia dừng lại, nhanh chân đi lên đón người: “Hình trưởng lão, Lạc thiếu hiệp, hai người tới rồi.”
Trịnh Như Thọ cũng không thừa nước đục thả câu chút nào, trực tiếp nói cho bọn họ biết sự việc. Hôm nay sau khi ăn cơm trưa xong, có đệ tử tạp dịch phát hiện vị khách Trương Quan ở chỗ này vô duyên vô cớ mất mạng ngay trong phòng, không rõ nguyên nhân dẫn đến cái chết, hiện tại đang kiểm tra những người từng ra vào Thủy Lâm viện, bất cứ người nào dù ở trong hay ngoài môn phái đều đối xử bình đẳng như nhau.
Lạc Vũ Hàm dò hỏi một ít tình hình bên trong, biết được cái chết của Trương Quan vô cùng quỷ dị. Tên đệ tử tạp dịch kia đi vào phòng thì phát hiện hắn ta đã chết, đang nằm ngửa trên giường, khuôn mặt bình tĩnh, đôi tay rũ ở bên người rất tự nhiên, giống như chỉ đang chìm trong giấc ngủ. Vừa nãy Đường chủ dược đường của phái Đông Sơn đã tới xem xét qua, xác nhận hắn ta chắc hẳn đã trúng phải một loại độc dược gọi là tác hồn hương, loại dược này chỉ cần rời khỏi vật chứa đựng lập tức sẽ tản mát ra mùi cỏ xanh cực kỳ nhạt trong vòng một canh giờ. Người bình thường rất khó có thể phát ra điều khác thường, qua một canh giờ sau khi mùi hương đã tan đi, thì người hít phải cũng tiến vào trạng thái hôn mê. Sau đó cứ qua mười lăm phút sự sống sẽ giảm xuống một phần, sau ba canh giờ sẽ mất mạng, cho dù là Đại La thần tiên cũng không cứu sống lại được.
“Cho nên là tác hồn hương này cần phải để người ta người ta ngửi một canh giờ mới có thể có tác dụng?” Hạ Như Yên tò mò hỏi.
Lạc Vũ Hàm lắc đầu: “Cũng không phải, chỉ cần ngửi một khắc đã chạy trời không khỏi nắng.”
“Nói cách khác…” Hình Thiếu Ngôn tiếp lời hai người: “Chỉ cần thả tác hồn hường vào trong phòng trong vòng bảy khắc* trước khi hắn ta trở về thì hắn ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, cho nên Trịnh chưởng môn chỉ cần căn cứ vào thời gian đó tìm ra người phù hợp với điều kiện, thì nhất định có thể tìm được hung thủ ấn giấu.”
(*) một khắc = mười lăm phút, bảy khắc chắc khoảng một tiếng 45 phút
“Thì ra là thế…” Hạ Như Yên gật gật đầu, không dấu vết liếc mắt nhìn một người đứng bên cạnh Trịnh Như Thọ. Nàng đã biết hung thủ giết hại Trương Quan là ai, căn cứ theo suy đoán của nàng, hơn năm mươi phần trăm hung thủ phía sau màn giết hại nguyên chủ chính là đám hắc y nhân lúc trước đã dồn nàng và Hình Thiếu Ngôn xuống dưới sườn núi, mà sỡ dĩ hắn ta chuyển từ đuổi giết thành dùng độc, chắc hẳn là bởi vì được người kia gợi ý.
Lúc này người kia đang đứng bên cạnh Trịnh Như Thọ, một bộ dáng vẻ lo lắng sốt ruột. Thậm chí Hạ Như Yên còn có thể nhìn ra vài phần sắc thái đau đớn kịch liệt ở trên mặt hắn ta. Hắn ta nói hai câu với Trịnh Như Thọ, lắc đầu thở dài không ngừng, tiếp theo lại nói gì đó rồi thể hiện ra dáng vẻ căm giận bất bình, làm cho Trịnh Như Thọ gật đầu liên tục.
“Yên nhi, nàng đang nhìn cái gì?” Hình Thiếu Ngôn hạ thấp giọng hỏi.
Hạ Như Yên vội vàng thu hồi tầm mắt lại: “Ta đang nhìn Trịnh chưởng môn, có vẻ như thực sự hao tâm tổn trí*, người đứng bên cạnh ông ta có phải chính là người bạn tốt mà lúc trước ông ta từng nhắc đến hay không?”
(*) 伤脑筋 (hao tâm tổn trí): gặp phải vấn đề rất đau đầu.
Hình Thiếu Ngôn nhìn về phía bên kia rồi trả lời: “Phải, người kia tên là La Tứ Hải, cũng có chút tiếng tăm ở trên giang hồ, tinh thông các loại trận pháp cơ quan, người đời gọi là Huyền Cơ đạo trưởng.”
Hạ Như Yên cũng thuận theo mà thể hiện biểu cảm kính nể, tán thưởng nói: “Hóa ra là Huyền Cơ đạo trưởng, lúc trước ta cũng từng được nghe qua, hôm nay nhìn thấy quả nhiên phong thái hiên ngang, không giống phàm phu tục tử.”
Những lời này của nàng chỉ là thuận miệng nói ra, nhưng Hình Thiếu Ngôn lại lập tức ăn dấm, hắn nhìn La Tứ Hải rồi khinh thường: “Chỉ bằng một tên chú lùn nhỏ như hắn mà cũng gọi phong thái hiên ngang hay sao? Yên nhi, ánh mắt của nàng kiểu gì vậy?”
Lúc hắn nói chuyện đã quay đầu về phía Hạ Như Yên, bởi vậy nên không phát hiện trong nháy mắt biểu cảm của La Tứ Hải trở nên cứng đờ. Hình Thiếu Ngôn còn định nói mấy câu cay độc nữa về La Tứ Hải, nhưng lại bị Hạ Như Yên nghiêm khắc trừng mắt liếc một cái: “Sư thúc nói chuyện quá không đúng mực rồi! Huyền Cơ tiền bối cũng chưa từng trêu trọc người, cớ gì lại nói năng lỗ mãng như thế?”
Bị tiểu cô nương gào cho một trận, Hình Thiếu Ngôn lại sờ sờ mũi buồn bực nói tiếp: “Ta… Chẳng lẽ ta nói sai sao? Hắn ta rõ ràng đã….”
“Sư thúc!” Hạ Như Yên thực sự hận không thể bóp chết hắn ngay lập tức, nàng thật hoài nghi mấy năm nay hắn làm sao lăn lộn ở trong giang hồ, như tính tình này của hắn cũng không biết đã đắc tội với bao nhiêu người?
Thấy tiểu cô nương thực sự mất hứng, cuối cùng Hình Thiếu Ngôn cũng biết điều mà không nói chuyện nữa. Lạc Vũ Hàm ở bên cạnh nhìn hai người nói chuyện với nhau, đột nhiên cảm thấy hóa ra loại người như Hình Thiếu Ngôn này vẫn có người thu phục được.
Rất nhanh Trịnh Như Thọ đã khóa chặt lại được một phạm vi, bởi vì từ lúc chạng vạng sau khi Hạ Như Yên với Hình Thiếu Ngôn và Lạc Vũ Hàm với Tô Uyển Uyển tách ra, cả hai bên vẫn luôn ở trong viện không đi ra ngoài, có đệ tử tạp dịch ở gần đó đã chứng mimh điều này rồi, cho nên bọn họ được loại bỏ hiềm nghi. Hình Thiếu Ngôn và Lạc Vũ Hàm đi chào hỏi một tiếng với Trình Như Thọ rôì trở về tiểu viện của mình. Bởi vì Lạc Vũ Hàm lo lắng cho Tô Uyển Uyển nên không tiếp tục đi theo hai người, chỉ dặn dò Hình Thiếu Ngôn phải chăm sóc tốt cho Hạ Như Yên.
Tuy rằng thời gian chậm hơn một ngày, nhưng Trương Quan vẫn chết ở trong phòng của mình giống như cốt truyện ban đầu. Hạ Như Yên âm thầm suy xét, nói như vậy thì rất có khả năng đêm nay hung thủ sẽ tìm đến mình như cũ. Số tích phân hiện tại của nàng vẫn chưa đủ để mua nháy mắt ẩn thân, trừ cái đó ra thì vẫn có trận bàn luôn ở cạnh người, nhưng vẫn sợ có tình huống đột nhiên xảy ra sẽ ứng phó không kịp. Còn có một chuyện rất quan trọng, Hạ Như Yên nhìn về phía Hình Thiếu Ngôn, đêm nay cần phải làm gì đó để cho hắn nghỉ một hôm, nàng cũng không nghĩ để hắn làm ảnh hưởng đến nhiệm vụ chính của mình.
Cảm nhận được ánh mắt của tiểu cô nương, Hình Thiếu Ngôn quan tâm hỏi thăm: “Yên nhi, làm sao vậy? Có phải sợ hãi hay không?”
Đôi mắt Hạ Như Yên đảo một vòng, nuối một ngụm nước miệng, rồi giả vờ như đang cố gắng giữ bình tĩnh trả lời: “Còn, còn tốt…”
Quả nhiên Hình Thiếu Ngôn bị nàng lừa rồi, lập tức ý muốn bảo vệ được khỏi động, hắn ôm lấy Hạ Như Yên, vỗ ngực mình lập lời thề son sắt: “Không cần sợ hãi! Có sư thúc ở đây ai có thể làm nàng bị thương được?”
Hình Thiếu Ngôn nói xong lại lấy ra một viên tránh độc hoàn từ trong túi càn khôn đưa cho Hạ Như Yên: “Một canh giờ lại ăn một viên, mặc dù ta không biết nó có thể đối phó với tác hồn hương kia được hay không, nhưng chắc hẳn vẫn có chút tác dụng, mũi của nàng tinh hơn so với ta, nếu ngửi được mùi gì không bình thường thì lập tức nói cho biết.”
Hạ Như Yên gật gật đầu, lập tức ăn một viên tránh độc hoàn, còn đút một viên vào miệng Hình Thiếu Ngôn, giả dạng sợ hãi cực kỳ giống. Nàng giả vờ thực sự có ích, đem đó Hình Thiếu Ngôn không hề đề cập đến muốn cái này hay muốn cái kia, chỉ ôm nàng muốn ngủ bình thường.
Nhưng Hạ Như Yên không định ngủ, nàng lấy trận bàn ra, khởi động âm quỷ lấy mạng trận. Hiện nay linh lực của nàng không đủ, chỉ có thể không chế trận pháp ở trong viện của mình, trong đó Thi Hữu Vi và hổ đá không chịu ảnh hưởng của trận pháp. Cứ như vậy mặc kệ là ai bước vào trong viện dù chỉ một bước cũng chắc chắn sẽ kích hoạt trận pháp, nàng chỉ cần ở trong phòng là có thể ôm cây đợi thỏ.
Nghĩ đến sắp hoàn thành nhiệm vụ chính, đáy lòng Hạ Như Yên khó nén xúc động. Kỳ thật nàng cũng rất muốn biết đến tột cùng ai là người giết hạ nguyên chủ, đến cùng là có thù oán gì.
Thấy nàng khởi động trận bàn, Hình Thiếu Ngôn mới nhớ tới còn có một chiêu này, hắn lập tức vỗ đùi nói: “Này, hóa ra còn có thể như vậy, ta cũng quên mất vật nhỏ này còn có công dụng như thế.”
Nói xong Hình Thiếu Ngôn nheo mắt lại, cực kỳ nguy hiểm nhìn về phía Hạ Như Yên: “Nếu như thế, Yên Nhi, buổi chiều nàng làm ra vẻ sợ hãi như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ là…”
Hạ Như Yên nhìn ánh mắt không tốt của hắn, nhanh chóng dịch người về phía sườn trong của giường, cười gượng nói: “Sư thúc, người đang nói cái gì thế? Ta thực sự có chút sợ hãi nha…”
“Hừ hừ——” Trong mắt Hình Thiếu Ngôn bắt ra ánh sáng: “Thật vậy sao? Thật sự sợ hãi mà không phải là giả vờ để lừa gạt sư thúc sao?”
Hạ Như Yên cũng lắp bắp rồi: “Đương, đương nhiên là thật sự sợ rồi, sư thúc sao người có thể nghi ngờ ta chứ?”
Đôi mắt màu xanh biếc và sâu kín của Hình Thiếu Ngôn quét qua quét lại ở trên người của Hạ Như Yên, chậm rãi nói: “Một khi đã như vậy——”
“Vậy để sư thúc bảo vệ Yên nhi thật tốt!”
Hình Thiếu Ngôn nói xong, lập tức áp đảo hạ Như Yên ở trên giường giống như một con hổ đói bổ nhào vào con dê con, vừa ôm lấy nàng vừa gặm cắn. Hạ Như Yên sợ tới mức hoa dung thất sắc, dùng sức lúc bú sữa mẹ mà giãy giụa: “Sư thúc! Sư thúc! Đừng náo loạn nữa! Đã là lúc nào rồi?”
Hình Thiếu Ngôn hắc hắc nở nụ cười dâm đãng hỏi: “Vậy về sau nàng còn dám lừa gạt sư thúc nữa không?”
“Không lừa không lừa!”
“Nếu lại lừa gạt ta thì sẽ thế nào?”
“Lại, lại lừa gạt người thì mặc cho người xử lí!”
“Là nàng nói đó, hôm nay tha cho nàng một lần.”
Hình Thiếu Ngôn lộ ra một nụ cười thực hiện được mưu đồ, hắn ôm lấy Hạ Như Yên sát vào lồng ngực rồi thay đổi một tư thế thoải mái: “Sao lại cảm thấy cực kỳ chờ mong lần sau Yên Nhi lừa gạt ta vậy?”
Hạ Như Yên có ngốc cũng biết mình đã bị hắn đâò một hố, lập tức tức giận dùng sức kéo tai hắn: “Hỗn đản! Dám lừa gạt ta?”
“Ai da! Yên nhi, nàng nhẹ một chút, nhẹ một chút…”
Hai người đang ở trên giường cãi nhau ầm ĩ, đột nhiên động tác của Hạ Như Yên ngừng lại, ánh mắt nàng sắc bén nhìn về phía cửa, giọng điệu nghiêm trọng nói: “Đến!”
——————————————————————————————————————
Sư thúc: Đừng để ta ăn dấm, chỉ cần ta ăn dấm là sẽ lập tức mất đi lý trí (ý nói cái đoạn ổng nói xấu La Tứ Hải mà chị nhà nói không biết làm sao ổng lăn lộn được trong giang hồ đó)