Sư thúc không biết xấu hổ (45)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
“Đến!”
Hạ Như Yên nhìn về phía cửa, nàng không chút hoang mang cầm trận bàn được đặt ở bên gối lên, vào giây phút nàng chạm vào trận bàn thì nàng và nó đã cùng chung tất cả cảm giác. Sự thay đổi của trận pháp hoàn toàn phụ thuộc vào ý muốn của nàng, mà bất cứ sự vật nào tiến vào trận pháp đều nằm trong sự không chế của nàng.
Hạ Như Yên phóng thần thức ra ngoài, rất nhanh đã nắm bắt được người từ bên ngoài xâm nhập vào tiểu viện, chỉ cần nàng thấy rõ được mặt của người kia, thì nhiệm vụ chính lần này lập tức được hoàn thành một cách tốt đẹp! Nhưng mọi chuyện trên đời này nào có thể dễ dàng như vậy, lúc nàng nhận ra người tới, lập tức cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn vì thân phận của người này, mà lúc đó trong đầu nàng cũng yên tĩnh, hệ thống hoàn toàn không xuất hiện bất cứ phản ứng gì.
“Làm sao lại…”
Hạ Như Yên không kìm được nghẹn ngào thốt ra, nàng trăm triệu lần không nghĩ tới sẽ xuất hiện tình huống như này. Hệ thống không có phản ứng, nói cách khác người này không phải hung thủ giết hại nguyên chủ. Vậy trời tối muộn rồi mà hắn ta còn lén lút đi vào trong viện của nàng là định làm gì?
“Yên nhi, làm sao vậy? Có chỗ nào không thích hợp sao?”
Phát hiện tiểu cô nương mất hồn, Hình Thiếu Ngôn giơ tay ra nhẹ nhàng nhéo nhéo tay nàng. Lúc này Hạ Như Yên mới phục hồi lại tinh thần, biểu cảm nàng phức tạp nói: “Này… Người tới là…”
“Là ai?”
Hạ Như Yên xoa xoa ấn đường: “Là người của Ngũ Hành tông ở cách vách.”
“Ngũ Hành tông?” Hình Thiếu Ngôn sưng sốt mất một giây rồi lập tức phản ứng lại, ngay sau đó tức giận muốn đi ra ngoài, trong miệng còn hùng hùng hổ nói: “Nhất định là tên tiểu tử nghịch ngợm Phương Toàn kia! Lại dám hơn nửa đếm đến viện của chúng ta! Ý đồ đáng chết! Xem ra hôm nay ta không đánh cho nương hắn ta không nhận ra cũng không được!”
Hạ Như Yên thấy vậy vội vàng ôm lấy cánh tay của hắn, rồi khuyên nhủ: “Sư thúc, người đừng vội, tạm thời không không thể nóng nảy, trước tiên ta dùng trận pháp cản trở hắn ta đã, nhìn một lát xem còn có những người khác đến hay không.”
Lúc Hạ Như Yên nói lời này vẫn còn ôm một tia hy vọng, có lẽ Phương Toàn là một biến số, nhưng không có nghĩa là đêm nay hung thủ sẽ không tới, nói không chừng chờ lát nữa hắn ta cũng sẽ xuất hiện thì sao?
Hình Thiếu Ngôn nghe lời nàng nói xong cuối cùng vẫn tạm thời kìm nén lửa giận xuống, hắn biết tiểu nha đầu nhà bọn họ còn đang đợi người. Trên đường bọn họ đến phái Đông Sơn luôn luôn có những tiểu tử không biết xấu hổ mà tới xum xoe bên cạnh nàng, nhưng những người đó đều đuổi đi rất dễ, thường thường hắn chỉ lộ mặt, thét lên mấy câu, trừng trừng hai mắt, nếu không tốt thì ném người ta ra bên ngoài một cái, thì cũng được yên tĩnh. Những cái tên Phương Toàn này thực sự giống con gián có mặt ở khắp mọi nơi, bởi vì hắn ta là đệ tử của Lưu trưởng lão ở Ngũ Hành tông, mà Lưu Đạt cũng có chút tình bằng hữu với hắn, hơn nữa bọn họ lại đang tới chúc thọ, nên hắn không tiện trực tiếp đánh người. Cho nên, Hình Thiếu Ngôn thực sự đã nén giận đến cực hạn đối với da mặt dày của Phương Toàn rồi, từ lâu trong lòng hắn đã có ý định chờ đến lúc nào đó Phương Toàn tách rời với mọi người, thì hắn nhất định sẽ giả dạng thành người khác rồi hung hăng dạy dỗ tên kia một trận!
Ngay vào lúc Hình Thiếu Ngôn còn đang nghiến răng nghiến lợi, thì tình hình đột nhiên xảy ra chuyển biến, sở dĩ Phương Toàn ở đây là do uống rượu làm hỏng đầu óc, hơn nửa đêm đột nhiên muốn gặp Hạ cô nương, hắn ta thực sự không có ý nghĩ xấu xa gì, chỉ đơn giản là muốn gặp Hạ cô nương mà thôi. Kết quả hắn ta thật vất vả mới đi vào được, đột nhiên trong viện lại xoay chuyển đông tây không tìm thấy đường, còn luôn cảm thấy sau lưng lạnh căm căm, bị giói thổi qua cũng tỉnh rượu hơn một nửa, không khỏi muốn đánh trống lui quân, nhưng viện lớn như vậy, cho dù hắn ta có đi như thế nào cũng không đi ra được, chợt nghe phía xa xa có tiếng nói chuyện, nhưng Phương Toàn không thấy một bóng người nào, chỉ có dư quang nơi khóe mắt liếc thấy một số thứ, nhưng khi hắn ta quay đầu lại nhìn thì lại không thấy bất cứ thứ gì.
Ngay khi Phương Toàn đang sợ hãi đến mức hai đùi run run, thì bất ngờ có một người đi vào từ bên ngoài bức tường của viện. Mặt người nọ được bịt kín bằng một miếng vải màu đen, chỉ lộ ra một đôi mắt, hắn ta dùng ánh mắt sắc bén mà quan sát trái phải, thân thể dán sát góc tường nhanh chóng đi về phía sương phòng của Hạ Như Yên. Vốn dĩ Phương Toàn đang sợ đến mức sắp khóc, nhưng đột nhiên thấy một cái bóng màu đen xuất hiện ở chân tường thì lập tức bị dọa sợ mà kêu lên. Sau khi kêu to thì hắn ta lại phát hiện hình như đối phương không phải là quỷ, là con người, kỳ lạ hơn là người nọ lại không có bất cứ phản ứng gì đối với tiếng kêu to của hắn ta, chỉ chuyên chú lao nhanh về một hướng. Phương Toàn nhìn ra được khinh công của người này không tồi, nhưng vì sao tên này lại làm như không thấy hắn ta? Phương Toàn âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, chạy chậm đến gần người kia, khi hắn ta chỉ còn cách đối phương một bước, mà hắc y nhân kia vẫn không phát hiện bất cứ cái gì. Lúc này Phương Toàn càng cảm thấy kỳ lạ, hắn ta nhìn không được vươn tay quơ quơ ở trước mặt đối phương.
Lúc này, hắc y nhân đang dán tai nghe ngóng tình hình bên trong ở trên cửa phòng của Hạ Như Yên, vậy mà tay của Phương Toàn lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt tên kia mà tên kia vẫn giống như không phát hiện ra. Đột nhiên hắc y nhân lấy ra một cái ống thổi mũi tên từ trong ngực ra, đi đến bên cửa sổ cẩn thận đục một lỗ thủng nhỏ ở góc cạnh, sau đó nhét cái ống thổi mũi tên vào. Phương Toàn nhìn đến nỗi hai mắt mở lớn, hóa ra người này muốn ám sát Hạ cô nương. Phương Toàn lập tức mở năm ngón tay ra chộp về phía hắc y nhân, sau đó hét lên: “Bắt kẻ trộm! Bắt kẻ trộm! Mọi người nhanh đi ra bắt kẻ trộm!!!”
Vốn dĩ hắc y nhân làm tất cả mọi việc theo kế hoạch đều hết sức thuận lợi, ai ngờ đột nhiên có người nắm lấy vai hắn ta từ phía sau. Trong lòng hắc y nhân kinh sợ, vội vàng thả lực theo hướng của người kia, ngay sau đó lăn một vòng tại chỗ, không kịp nhìn xem đến tột cùng là ai quấy nhiễu chuyện tốt của hắn ta, tung người một cái đã sắp chạy trốn ra bên ngoài.
Phương Toàn cũng không phải mèo ba chân, hắn ta nhấc chân một cái lập tức chạy theo, hai tay chụp lấy hắc y nhân lần thứ hai. Mà lúc này, hắc y nhân hoàn toàn không nhìn thấy đến cùng là ai tập kích mình, chỉ có thể căn cứ theo hướng tới của tiếng gió để phán đoán quỹ đạo tấn công của đối phương. Hắc y nhân vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, mặc dù lúc trước liên tục tránh được mấy lần công kích, nhưng bởi vì vẫn không nhìn thấy bóng người người kia nên bị Phương Toàn đánh trúng một quyền vào ngực, máu tươi lập tức dâng lên miệng ngai ngái, vừa tanh vừa ngọt. Mắt thấy không ổn, hắc y nhân định cắn nát độc dược dấu ở trong miệng, đúng lúc này có một chuyện quỷ dị đã xảy ra. Không biết vì sao thân thể của hắn ta lại không chịu sự khống chế của chính mình, cái miệng mở ra nhưng không khép lại được, một bàn tay vẫn đưa vào trong miệng lấy độc dược ra.
Phương Toàn nhìn thấy hành động của hắc y nhân, còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã cảm thấy sau gáy đau xót, trong nháy mắt mất đi ý nhức. Khi Phương Toàn mềm như bông ngã xuống mặt đất, thân thể của Hình Thiếu Ngôn lập tức hiện ra ở phía sau, một chân hắn đá văng Phương Toàn sang bên cạnh, rồi đi đến trước mặt hắc y nhân, từ trên cao nhìn xuống hắn ta mà nói: “Đêm nay cũng không uổng công chờ đợi.”
Không cần mất quá nhiều sức lực, hắc y nhân đã bị trói ném vào trong sương phòng của Hạ Như Yên. Nàng ngồi ở trước mặt hắn ta, giọng điệu nghiêm trọng truy hỏi: “Là ai phái ngươi tới, nói mau.”
Vừa nãy Hình Thiếu Ngôn đã xác nhận, ống thổi mũi tên trên người hắc y nhân chính là để che giấu tác hồn hương. Tuy nhiên khi Hình Thiếu Ngôn kéo khăn che mặt của hắc y nhân xuống, hệ thống của Hạ Như Yên vẫn không có bất cứ thông báo gì. Đến lúc này nàng mới hiểu được, chỉ biết ai là hung thủ giết nguyên chủ cũng vô dụng, cần phải bắt được người đứng ở phái sau màn kia mới có thể xem như hoàn thành nhiệm vụ.
Mà hắc y nhân vẫn luôn ngậm chặt miệng không nói một lời đối với sự tra hỏi của Hạ Như Yên. Hạ Như Yên nhìn thấy dáng vẻ ngoan cố muốn chống đối lại đến cùng kia của hắn ta thì không khỏi cười mỉa mai. Nếu là trước đây có lẽ nàng còn phải đau đầu nhức óc một trận, nhưng hiện tại đối với nàng mà nói, muốn khiến ai miệng phun chân ngôn* thì hoàn toàn không thành vấn đề. Trong tay Hạ Như Yên cầm trận bàn, thần trí khẽ nhúc nhích, trận pháp lập tức thay đổi từ âm quỷ biến ảo trận thành kiếp trước kiếp này tứ tượng trận.
(*) miệng phun chân ngôn: nói ra lời chân thật trong lòng.
Trận pháp này ngoài việc có thể làm cho người ta nhìn thấy kiếp trước, thì còn có một chỗ lợi hại đó chính là ảo giác. Dưới mấy thao tác của Hạ Như Yên, rất nhanh hắc y nhân kia đã bị ảo giác mê hoặc thần trí, hắn ta nói toàn bộ mọi chuyện mà mình biết ra không sót chút nào.
Khi hắc y nhân nói ra tên người đã sai khiến hắn ta, cuối cùng Hạ Như Yên cũng nghe thấy âm thanh hệ thống nhắc nhở hoàn thành nhiệm vụ chính. Nàng lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng đột nhiên lại nghe thấy hệ thống công bố một nhiệm khác lần nữa.
“Kích hoạt nhiệm vụ nhánh: Báo thù cho nguyên chủ, khiến cho hung thủ phía sau màn giết một mạng đền một mạng. Nhiệm vụ có tác dụng trong thời gian hạn định hai năm, nhiệm vụ khen thưởng 400 tích phân, vật phẩm khen thưởng là một viên Trưởng Thành Hoàn có hiệu quả nhanh.”
Hạ Như Yên không chút do dự lựa chọn tiếp nhận nhiệm vụ, không nói đến tên hung thủ này đã giết hại nguyên chủ, chỉ nguyên việc hắn ta phái người đuổi giết nàng và Hình Thiếu Ngôn, dồn hai người nhảy xuống sườn núi đã khiến cho nàng không thể không báo thù, cũng coi như chặt đứt một tai họa về sau.
Sau khi tiếp nhận xong nhiệm vụ, Hạ Như Yên nhìn Phương Toàn té xỉu ở trong viện mà nhức đầu không thôi, nàng xoa xoa huyệt Thái Dương nói: “Sư thúc, hay là người ném Phương Toàn về phòng của hắn ta đi, dừng để cho người ta phát hiện.”
Hình Thiếu Ngôn không nói hai lời xách theo Phương Toàn ra khỏi viện, ước chừng sau một khắc mới trở về lần nữa, vẻ mặt cực kỳ hả giận. Hạ Như Yên cũng không nghĩ nhiều, chỉ kéo kéo cánh tay của nam nhân hỏi: “Sư thúc, người nói xem chúng ta nên đối phó với cái tên làm chủ ở phía sau màn này như thế nào?”