Chương 5 : Tù binh
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Đây là… Đâu?
Hạ Như Yên mở hai mắt, tầm mắt dần dần từ mơ hồ chuyển sang rõ ràng, trên cột giường có những hình chạm khắc màu vàng hoa lệ, màn mỏng rũ xuống bốn phía, trong không khí có một mùi hương như có như không, khiến nàng lập tức cho rằng mình như một nàng công chúa.
Xuyên qua tấm màn mỏng của giường nàng nhìn chằm chằm lên trần nhà ngẩn ngơ một lát, mới chống lên mặt giường chậm rãi ngồi dậy, nhưng mà còn chưa ngồi dậy nửa ngực truyền đến một cơn đau nhức khiến người khác khó có thể chịu đựng, Hạ Như Yên kêu lên một tiếng ngã xuống giường một lần nữa, tuy rằng dưới thân được trải một lớp đệm mềm xốp rắn chắc, nhưng va chạm vào khiến toàn bộ nửa người trên của nàng đau đến tê dại, nàng hít ngược một hơi khí lạnh, một lúc lâu sau cũng chưa hồi phục lại.
“Tướng quân Barend, ngài tỉnh rồi.”
Một người hầu gái nghe thấy tiếng động thì đi đến, ánh mắt nàng nhìn Hạ Như Yên có chút hơi sợ hãi, hiển nhiên danh tiếng của vị đại tướng quân ở Turentbu này ngay cả người hầu gái nho nhỏ cũng từng nghe nhắc đến, đối mặt với thủ lĩnh quân đội của đất nước đối địch, nói không sợ hãi là không có khả năng.
Hạ Như Yên cắn răng nhịn cơn đau đớn trong chốc lát mới hơi chút giảm bớt một chút, đôi mắt xanh thẳm của nàng chuyển hướng qua người hầu gái đứng ở mép giường: “Ta đang ở đâu?”
Âm thanh của thiếu nữ vốn lành lạnh nhưng bởi vì mới vừa tỉnh ngủ và đau đớn mà trở nên có chút khàn khàn, ánh mắt của nàng có chút mờ mịt, khiến hầu gái đột nhiên cảm thấy giống như không đáng sợ như vậy, nàng cung kính cúi đầu nói: “Tướng quân Barend, đây là tẩm cung thiên điện của bệ hạ, ngài bị thương, bệ hạ sắp xếp đưa ngài ở đây chữa thương.”
Hạ Như Yên gật gật đầu tỏ vẻ đã biết, nàng lại muốn ngồi dậy, thử hai lần nhưng không làm gì được, người hầu gái vội vàng đi lên cẩn thận đỡ nàng, sau đó đặt ở sau lưng nàng hai cái đệm để nàng dựa vào, hỏi: “Tướng quân Barend có gì phân phó không?”
“Ta muốn uống nước, còn có, ta đói bụng.”
Nhận được mệnh lệnh ngắn gọn của Hạ Như Yên, người hầu gái đáp một tiếng rồi lui xuống, lúc này nàng mới có thời gian trao đổi với hệ thống một lần nữa, nhưng mà hệ thống vẫn là dáng vẻ cũ, Thương Thành không thể mở ra, không thể mua sắm bất cứ đạo cụ gì, điều đáng vui mừng duy nhất chính là nhiệm vụ phụ đã được hoàn thành trong lúc nàng hôn mê, lấy được 500 tích phân, hiện giờ tích phân nàng để dành được rốt cuộc vượt qua 3000, nàng vui vẻ gọi hệ thống muốn mở không gian tùy thân.
“Trong lúc làm nhiệm vụ không thể mở không gian tuỳ thân, trong lúc làm nhiệm vụ không thể mở không gian tùy thân.”
Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên, mắt Hạ Như Yên lập tức choáng váng, lúc trước chủ thần cũng không nói nói với nàng trong lúc làm nhiệm vụ không thể mở không gian tùy thân, bây giờ như thế này, hắn thật sự lừa nàng sao?
Không thể tức giận, không thể tức giận, tức giận không có lợi cho cho việc khôi phục vết thương, Hạ Như Yên cố gắng ổn định cảm xúc, đè nén suy nghĩ muốn băm chủ thần thành tám mảnh xuống, nàng hít sâu một cáu, bắt đầu nhớ lại mọi chuyện trước khi hôn mê.
Đúng rồi, là Fred. Sullivan dùng hình với nàng, ánh mắt Hạ Như Yên tối sầm lại, thù này nàng sẽ nhớ kỹ, sau này nếu như có cơ hội nhất định sẽ khiến hắn trả lại cả vốn lẫn lời. Nhưng mà mình được ai đưa ra khỏi nhà giam chứ? Nhìn dáng vẻ kia của Fred là không có khả năng đánh một roi rồi buông tha cho nàng? Hạ Như Yên rất khó hiểu, đột nhiên lại nhớ tới lúc trước người hầu gái kia nói là quốc vương sắp xếp để ở đâu chữa thương, cho nên… Là hắn cứu mình?
Trong lúc nàng đang suy tư, người hầu gái vừa đi đã quay lại, phía sau nàng còn có ba người, một người đẩy xe đồ ăn, một người cầm hòm thuốc, còn có một người mặc quần áo khác hẳn với những người khác, nàng mặc váy dài chiết eo màu xanh biển, cổ áo vẫn dài đến cổ, trước ngực có hình thêu lá sen màu trắng điểm xuyết, hoa văn uốn nếp cùng tương xứng với nhau, hơn nữa mái tóc được nàng búi chỉnh chỉnh tề tề ở sau đầu và vẻ nói cười kỹ lưỡng, cả người có vẻ nghiêm túc lại cứng nhắc.
Nàng hơi hơi phục cúi người với Hạ Như Yên trước rồi mới mở miệng: “Tướng quân Barend, xin cho ta tự giới thiệu với ngài, ta là Tessa Camberli, người phụ trách cuộc sống sinh hoạt ngày ngày của quốc vương bệ hạ và bộ phận làm việc vặt, nếu ngài có nhu cầu gì thì đều có thể nói cho ta, ta sẽ tận lực sắp xếp cho ngài.”
Hạ Như Yên gật gật đầu, lễ phép trả lời: “Cảm ơn ngươi, phu nhân Camberli.”
“Tất cả đều là chức trách của ta, tướng quân Barend, bây giờ mời ngài dùng cơm trước, sau đó sẽ đổi thuốc cho ngài.” Tessa nhàn nhạt nói.
Hầu gái đưa nước và cơm đến mép giường, bắt đầu hầu hạ Hạ Như Yên dùng cơm, miệng vết thương của nàng vẫn đau nhức, ăn một được chút đã ăn không vào, người hầu gái thấy chỉ ít đi một chút thức ăn thì có chút khó xử, muốn khuyên nàng ăn nhiều thêm một chút nhưng lại không dám mở miệng.
“Được rồi, ngươi dọn cơm xuống trước đi, chờ lát nữa tướng quân Barend muốn ăn cơm thì lại gọi người mang tới là được.” Tessa ra lệnh cho người hầu gái lui ra, sau đó cầm hòm thuốc nói với người hầu gái, “Có thể thay thuốc cho tướng quân Barend chứ.”
“Được, phu nhân Sullivan.”
Người hầu gái đi đến mép giường, cung kính nói với Hạ Như Yên: “Tướng quân Barend, mời ngài hãy cởi áo trên ra, ta thay thuốc cho ngài phải thay băng gạc mới.”
Hạ Như Yên gật gật đầu, giơ tay lên chịu đựng cơn đau nhức cởi từng chiếc cúc áo, sau khi nàng cởi toàn bộ áo trên ra cả hai người đều sửng sốt, cũng không ngờ nửa người nàng lại bị băng bó thành như thế này.
Khoé miệng Hạ Như Yên giật giật, thầm nghĩ kỹ thuật băng bó của người hầu gái này cũng quá lố bịch, toàn bộ nửa người thì quấn cho nàng giống như một cái bánh chưng, chỉ có duy nhất bầu ngực là lộ ra, cảm giác giống như cái gì đó điên cuồng bị lộ ra.
Trong lòng người hầu gái cũng len lén thầm nghĩ, người lúc đầu băng bó cho tướng quân Barend là ai? Sao lại băng bó kỳ quái như vậy chứ? Còn quấn dày như vậy, không sợ bí hơi sao.
“Tướng quân Barend, thay thuốc có khả năng sẽ hơi đau, mong ngài chịu đựng một chút.”
Người hầu gái nói xong lại cảm thấy bản thân mình quá nhiều chuyện, một ‘ chiến thần ’ như vậy, sao lại sợ hãi cơn đau đớn của việc thay thuốc, nàng không cần phải nhiều lời nữa, duỗi tay tháo bỏ băng gạc trên người Hạ Như Yên.
Băng gạc vừa mới được tháo ra, bỗng nhiên ngoài cửa có một âm thanh truyền đến: “Khấu kiến bệ hạ!”
Sau đó đó là tiếng bước chân trầm ổn mà mạnh mẽ đi tới phòng nghỉ, người hầu gái bôi thuốc vội vàng buông màn giường xuống, cùng mấy người khác cung kính đứng ở một bên. Hạ Như Yên nghe thấy Zesia tới cũng lắp bắp kinh hãi, nàng kéo thảm nhẹ nhàng che ngực lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm động tĩnh bên ngoài qua màn giường.
“Bệ hạ, ngài tới rồi.”
Zesia dẫn theo hai người hầu đi vào phòng, Tessa dẫn nhóm hầu gái tất cung tất kính hành lễ với hắn, hắn vẫn không đáp lại, mà trực tiếp đưa ánh mắt đến Hạ Như Yên ở trên giường.
Vừa đúng lúc Hạ Như Yên cũng đang nhìn hắn, ánh mắt hai người giao nhau, cho dù cách một tầng màn mỏng Hạ Như Yên cũng có thể cảm nhận được ánh mắt hắn sắc bén như thế nào, nhưng mà cảm xúc như vậy cảm giác chỉ có trong một chớp mắt, Zesia nhìn nàng một cái rồi dời tầm mắt đi, hắn không chút để ý nhìn Tessa nói: “Ừm, các ngươi ở đây làm gì?”
“Bẩm bệ hạ, tướng quân Barend vừa tỉnh lại không lâu, chúng ta tới hầu hạ nàng dùng cơm và thay thuốc.” Tessa cúi đầu nói, giọng nói nàng lạnh nhạt khác với khi nói chuyện với Hạ Như Yên, nhưng khi đối mặt với Zesia trong giọng nói nàng là sự cung kính và nghiêm túc.
Zesia tùy ý liếc mắt nhìn Tessa một cái: “Thay thuốc sao?”
“Bẩm bệ hạ, vừa rồi đang thay…”
“Ừm, được rồi, để hòm thuốc lại, các ngươi đi ra ngoài hết đi.”
Zesia vừa nói vừa cởi áo choàng xuống ném cho người hầu ở phía sau, sau đó bắt đầu tháo bao tay. Tessa nghe vậy rõ ràng sửng sốt, ngẩng đầu đang muốn dò hỏi chút gì đó, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt Zesia hờ hững không mang theo bất cứ độ ấm nào thì lại nuốt lời định nói xuống, xoay người dẫn toàn bộ đám người hầu không liên quan gì đi ra khỏi phòng.
Sau khi hai gã người hầu ra ngoài, Zesia chậm rãi đi đến trước giường, tư thái ưu nhã hành lễ với Hạ Như Yên: “Tướng quân Barend, ta phải xin lỗi ngươi, không thể bảo vệ tốt cho ngươi khiến ngươi phải chịu khổ ở nhà giam, là ta sơ sẩy.”
Hạ Như Yên im lặng hai giây mới mở miệng nói: “Không có gì, quốc vương bệ hạ, ta muốn cảm ơn ngài đã đưa ta từ phòng thẩm vấn ra ngoài.”
Nếu nói lúc trước chỉ là suy đoán, Zesia đã chứng minh và xác thật là hắn đã cứu Hạ Như Yên ra ngoài, tuy rằng không biết hắn làm như vậy có dụng ý gì, hoặc là sắm vai phản diện một người mặt đỏ cùng xướng với Fred, Hạ Như Yên vẫn thành thành thật thật cảm ơn.
“Không, là ta đi chậm một bước, thế cho nên đã làm tướng quân Barend bị thương, ta vô cùng áy náy vì chuyện này, để tạ tội với ngươi……”
Zesia nói xong thì duỗi tay màn giường lên, nửa người trên trần trụi, thiếu nữ dùng thảm che khuất bầu ngực nhỏ yếu lập tức đập vào mi mắt hắn rõ ràng.
“Ta sẽ thường xuyên bôi thuốc cho ngươi, cho đến khi vết thương của ngươi khỏi hẳn mới thôi.”