Chương 4: Thú sủng
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Hạ Như Yên tham ăn vừa tỉnh đã theo bản năng ôm lấy đồ ăn trước mặt mà gặm. Nàng dùng răng thỏ cào cào một hồi mới tỉnh táo lại, lập tức ngây ra như phỗng mà nhìn chằm chằm Kiêu, đến cả trái cây trong miệng cũng quên nuốt xuống. May là nàng chỉ nghệt ra trong nháy mắt, xong tức thì phản ứng nhanh, lắc lư cơ thể hai lần rồi mềm nhũn ngả người trên đệm.
Kiêu không biết Hạ Như Yên giả vờ, còn tưởng rằng nàng quá mức mệt mỏi, vội vàng đưa trái cây tới miệng nàng. Hạ Như Yên hữu khí vô lực liếm liếm hai cái, dùng ánh mắt thể hiện rằng nàng rất muốn ăn nhưng lại ăn không nổi. Đáng tiếc Kiêu không hiểu được, hắn lo lắng sờ sờ cơ thể Hạ Như Yên, nhíu mày nhìn nàng một hồi đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Hạ Như Yên đang bực hắn sao lại mang trái cây đi, thì Kiêu đã đem một chiếc lá về. Hắn dùng một cây gỗ nhỏ trám mấy lần trên lá cây rồi đưa vào miệng Hạ Như Yên. Hạ Như Yên chép miệng một cái. Hóa ra là hắn giã nát thịt quả rồi mới chọn lọc cái nhuyễn đút nàng. Hạ Như Yên nhồm nhoàm ăn xong một bữa, Kiêu thấy cũng đủ rồi bèn ném lá cây sang một bên. Hạ Như Yên vẫn chưa ăn no, bất mãn thở hắt một hơi về phía hắn.
Kiêu dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy của nàng: “Tối nay sẽ cho ngươi ăn tiếp, giờ thì nghỉ ngơi trước đi.”
Hắn nói rồi ở bên canh chừng Hạ Như Yên vài phút cũng đứng dậy rời đi. Lần này hắn đi rất lâu không trở lại. Hạ Như Yên vội vàng đứng dậy chạy đến chỗ lá cây vừa nãy ăn hết sạch trái cây trên đó. Lúc này mới cảm thấy đã no đủ, nàng liếm liếm miệng, đi tới cạnh hàng rào nhìn nhìn, rồi nhảy bật lên, tai chỉ vừa chạm đến mép hàng rào, xem ra không được rồi. Nàng ủ rũ gục đầu trở về đệm, ngáp một cái thì cảm giác buồn ngủ đã ập tới.
Nàng đang ngủ một giấc lại loáng thoáng nghe thấy động tĩnh ngoài hang. Vừa ngẩng đầu dậy đã nhìn thấy một con báo từ ngoài đẩy hàng rào đi vào. Hạ Như Yên giật nảy mình, chợt nhận ra đây là Kiêu bèn núp trên đệm lặng lẽ nhìn hắn. Đợi Kiêu đến gần nàng mới phát hiện trên khóe miệng với ngực của hắn còn vương lại vết máu.
Ra là đi săn. Hạ Như Yên hiểu rõ rồi, nàng bày ra bộ dạng hết sức vô tội, chớp chớp mắt với hắn. Kiêu thấy nàng dường như chẳng có gì khác thường, xong mới đưa lưỡi liếm liếm nàng một cái. Thấy Hạ Như Yên khó chịu mà lắc đầu lau mặt thì nhếch mép cười tươi. Hắn nhìn sang mấy cái lá với trái cây giã nhuyễn vốn để đó nay lại rỗng tuếch thì cũng đoán được rằng Hạ Như Yên đã ăn nó, nhóc con này chịu ăn thì chứng tỏ đang hồi phục rất tốt. Hắn vui vẻ liếm liếm nàng một lần nữa, rồi quay đi thưởng thức bữa tối của mình.
Lần này hắn ra ngoài nhưng không kéo hàng rào lại. Hạ Như Yên len lén ở phía sau. Vừa nhảy đến cửa hang đã bị Kiêu xoay đầu nhìn thấy. Hắn cũng không cản nàng lại, chỉ gầm một tiếng với nàng rồi đi đến bờ sông. Hạ Như Yên đoán chắc hắn bảo mình đừng có chạy lung tung.
Bây giờ Kiêu vẫn chưa rời đi thì nàng cũng đâu dám chạy loạn, hơn nữa hắn đối với nàng cũng khá tốt, như một con báo đối xử tử tế với vật nuôi vậy. Xem ra ở bên hắn thế này cũng an toàn phết. Một con thỏ như nàng nếu ở trong rừng đã bị mấy con thú khác ăn thịt rồi, còn ở đây thì ít nhất Kiêu sẽ bảo vệ nàng. Tạm thời Hạ Như Yên đã từ bỏ ý nghĩ muốn chạy trốn, cũng không giả vờ yếu ớt nữa, nhún một cái đi đến chỗ Kiêu xem hắn bắt mồi thế nào.
Lúc Kiêu bắt mồi sẽ biến thành người, nhưng hắn vẫn không ăn sống, mà đem rửa sạch rồi đặt trên lửa nướng. Hạ Như Yên ở bên cạnh nhìn một hồi rồi chạy đến dòng suối uống nước. Uống xong thì lại muốn đi tiểu, nàng nhìn Kiêu một cái, rồi nhảy vào trong bụi cỏ.
Sau khi giải quyết xong, Hạ Như Yên run run đám lông mềm chui ra từ bụi cỏ thì bắt gặp Kiêu không biết theo mình khi nào đi tới, hắn vén bụi cỏ sang nhìn chỗ nước tiểu của Hạ Như Yên thì không thấy tiêu chảy mới thở phào nhẹ nhõm. Hạ Như Yên chẳng hiểu kiểu gì, lông trên người xù hết lên, kêu “chít chít” cắn lấy tay Kiêu. Con báo này sao lại nhìn chỗ nàng đi vệ sinh chứ? Tục tĩu quá rồi!!!
Bị thỏ nhỏ cắn Kiêu cũng không tức giận. Hắn xách Hạ Như Yên lên búng trán nàng một cái, nói: “Xem ra thuốc của Đồng quả không tệ, nhanh vậy mà đã nhảy nhót tưng bừng rồi.”
Lúc này Hạ Như Yên mới phát giác vừa nãy mình kích động quá rồi. Do nhất thời xấu hổ nên mới cắn con báo đực này, may mà hắn không nổi giận. Nàng lập tức bình tĩnh lại, ánh mắt né tránh không dám nhìn Kiêu, bộ dạng chột dạ.
Trong mắt Kiêu thì dáng vẻ của con thỏ này lại rất phong phú. Hắn đặt nàng lên nền đất bên cạnh rồi dặn dò đừng chạy lung tung, sau đó mới bắt đầu ăn bữa tối.
Sức ăn của Kiêu lớn thật, một con nai con chẳng mấy chốc đã bị hắn ăn sắp hết. Hắn ăn xong mới thu dọn xương xẩu lại, rồi ôm Hạ Như Yên vào hang mớm thuốc cho nàng. Lần này, Hạ Như Yên rất phối hợp mà nuốt thuốc vào. Kiêu hài lòng xoa xoa đầu nàng, sau đó biến hình thành báo nằm nghiêng trên giường để nghỉ ngơi tiêu hóa. Hạ Như Yên được hắn đặt bên người. Vì ban ngày ngủ nhiều quá nên bây giờ tinh thần vô cùng phấn chấn, lăn lăn trên đệm hai vòng không biết nên làm gì. Dựa theo bản năng của thỏ bèn liếm liếm chân trước rồi bắt đầu vò vò mặt, vò xong lại vuốt vuốt cái tai, trong lòng đau buồn nghĩ, chẳng lẽ năm tới nàng đều phải làm mấy chuyện này mỗi ngày sao?
Kiêu ở một bên nhìn thấy cục bông đang tự sửa sang bản thân thì càng cảm thấy đáng yêu. Hắn không nhịn được mà duỗi vuốt ra chọc chọc mông Hạ Như Yên. Hạ Như Yên lập tức nhảy cẫng lên, sao con báo này có thể chọt mông nàng thế kia chứ!? Lưu manh mà!!!
Nàng bực bội nhích sang bên cạnh, đến khi chân trước của Kiêu không chạm tới được mới yên tâm vuốt vuốt lỗ tai. Kiêu cũng chẳng chịu bỏ qua, vẫy vẫy cái đuôi, dùng chóp mũi đụng vào tai Hạ Như Yên. Tai của động vật đều rất nhạy cảm. Tai Hạ Như Yên bị hắn đụng một cái thì bất giác run lên. Nàng xoay lưng về phía hắn, Kiêu chơi vui lại tiếp tục dùng đuôi cào cào mấy bộ phận khác trên cơ thể nàng. Hắn cào mấy lần thì Hạ Như Yên đã nổi giận, duỗi móng ra đạp lên đuôi hắn một cái. Kiêu càng chọc càng thấy thích thú. Không ngừng dùng đuôi làm cho Hạ Như Yên lăn qua lăn lại bốn phía. Nhìn thấy cục bông nhỏ nhe nanh múa vuốt là hắn lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ, như thể trước đây chưa từng thấy cái gì thú vị như vậy.
Hạ Như Yên bị hắn dùng đuôi đùa giỡn nhất thời máu dồn lên não, giận đến nghiến răng. Đúng lúc này Kiêu dùng đuôi ngáng chân trước của nàng, Hạ Như Yên liền ngã bịch xuống đệm. Trông thấy bộ dạng lúng túng này, Kiêu bèn nhếch miệng cười khẽ một cái. Hạ Như Yên đã tức muốn xù lông rồi, nhào tới túm lấy cái đuôi của hắn cắn lên thật mạnh.
Răng thỏ nhỏ xíu cắn lên chóp đuôi, Kiêu chỉ cảm thấy phần đuôi đột nhiên mềm nhũn một chút. Hắn chưa từng trải nghiệm loại cảm giác này, dường như... còn khá là dễ chịu? Thế là lại càng táo bạo hơn, dùng cái đuôi trêu chọc Hạ Như Yên.
Hạ Như Yên không ngừng bị hắn quấy rối, bực đến mức không để tâm chuyện gì, hễ bắt được cái đuôi thì cắn. Cứ thế mà ngươi đến ta đi cắn cắn mấy lần. Kiêu nhạy cảm phát hiện cơ thể mình không được bình thường, từ chóp đuôi kéo đến bụng của hắn có một loại cảm giác nói không nên lời. Cái “cây” kia trong thời kỳ động dục đều rất bình tĩnh thế mà nay lại lẳng lặng có chút biến hóa kỳ lạ. Hắn hơi ngây người ra một lúc, đột nhiên thu nhanh cái đuôi lại, xoay người đưa lưng về phía Hạ Như Yên, co chi sau lên che đi phần bụng đáng xấu hổ.
Hạ Như Yên thấy hắn không còn tiếp tục nữa, cho rằng mình đã thắng, trong miệng phun lông ra lộ lên vẻ đắc ý. Lần này đùa lâu quá khiến nàng mệt lã người. Thế là tìm một nơi thoải mái trên đệm cuộn tròn lại tiến vào giấc mộng đẹp.
Kiêu đang quay lưng về phía Hạ Như Yên vẫn còn hơi thẫn thờ. Trước kia hắn chưa từng nảy sinh hứng thú đặc biệt với những con cái khác. Thậm chí trong kỳ động dục cũng không hề “đói khát khó nhịn” giống những giống đực bình thường, biểu hiện lúc ấy vô cùng bình tĩnh không khác bình thường là bao, thế nhưng vừa nãy... sao vừa bị con thỏ này cắn mấy phát lại phát sinh phản ứng chứ? Chuyện này... chuyện này cũng quá là không hợp lí rồi!