Chương 6: Đầu tường xuân (6)
Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
_________
Khi Hạ Như Yên tỉnh lại đã nằm ở trên giường, nàng ngơ ngác nhìn nóc giường, trong đầu dao động lại từng đoạn từng đoạn kí ức trước khi hôn mê, sắc mặt càng lúc càng khó coi.
"Hệ thống?" Nàng lần thứ hai thử gọi hệ thống ở trong đầu.
"Người mới, tôi đây." Lần này rốt cục hệ thống cũng xuất hiện.
Hạ Như Yên thở phào nhẹ nhõm một hơi nhưng sau đó lại lập tức lại phẫn nộ: “Trước đó tại sao cậu lại giả chết không trả lời! ? Trơ mắt nhìn tôi bị người ta xâm phạm!"
"Người mới à, tôi cũng không cố ý đâu, lúc đó đột nhiên tôi lại xuất hiện bug, liên hệ của tôi với cô khi đó bị cắt đứt, tôi đã phải bỏ ra rất nhiều công phu mới liên hệ lại được đấy.” Âm thanh của hệ thống có chút oan ức.
Hạ Như Yên tức giận đến độ muốn phun ra một búng máu: “Sớm không bug muộn không bug, cứ một mực vào lúc tôi xảy ra vấn đề nguy cấp mới bị bug, thật ra cậu vốn là hàng dởm có phải không?! Tôi muốn đổi hệ thống!”
“Ấy ấy, cô đừng nóng giận, lần này là chuyện bất ngờ xảy ra thôi mà, tôi đã sửa chữa xong rồi, để bù đắp cho cô, trong nhiệm vụ lần này tôi sẽ tặng cho cô một cái túi may mắn."
"Túi may mắn?" Hạ Như Yên nghi ngờ nói: “Túi may mắn gì cơ? Có thể giúp tôi lập tức thoát ly khỏi thế giới này hay không?"
". . . Cái này thì không được, từ túi may mắn có thể mở được đạo cụ tùy ý, thế nhưng còn phải tùy cơ."
"Vì thế, có thể tôi sẽ mở ra một lọ vitamin C hoặc là một cái bấm móng tay sao?"
". . . Trên lý thuyết mà nói thì là như vậy."
"Tôi nhổ vào! Cậu hố tôi đấy à! Tôi muốn có bàn tay vàng! Tôi muốn có dị năng đặc biệt! Tôi muốn biết trước tương lai!”
"Người mới à, về sau cô sẽ có bàn tay vàng, dị năng đặc biệt mai sau cũng sẽ có, về phần biết trước tương lai thì chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ lần này thì các nhiệm vụ sau cô có thể có được chức năng xem lướt qua nội dung hoàn chỉnh của câu truyện.”
"Vì thế tôi vẫn phải làm xong cái nhiệm vụ vua hố này có đúng không!" Giờ khắc này Hạ Như Yên cảm thấy vô cùng hối hận, hối hận tại sao lúc trước mình lại bị cái tên Chủ thần kia lừa gạt vào làm mấy cái nhiệm vụ này, thà rằng trực tiếp đi đầu thai còn hơn!
"Tiểu thư! Ngài đã tỉnh rồi!" Chính vào lúc này, âm thanh Xuân Mai mang theo vui buồn đan xen từ cửa truyền đến.
Hạ Như Yên nghe tiếng thì muốn ngồi dậy, nhưng lại cảm thấy hạ thể một trận đau rát, khuôn mặt nhỏ của nàng nhăn thành một đống, trầm thấp cất tiếng rên rỉ: “A…”
"Tiểu thư, để nô tỳ đỡ ngài lên.” Xuân Mai đem đồ ăn đặt lên trên ghế, cẩn thận từng li từng tí nâng Hạ Như Yên ngồi dậy, trong lúc này lại vô tình lôi kéo hạ thân nàng, khiến nàng lại cảm thấy một trận nóng rát.
"Tiểu thư, đều do nô tỳ không bảo vệ được ngài, lần này phải làm sao bây giờ. . ." Xuân Mai nước mắt lã chã, lấy gối lót ở sau thắt lưng Hạ Như Yên, khóc đến vô cùng đau lòng: “Ngài có biết cái kẻ xấu xa kia là ai không?"
Xem ra là Xuân Mai đã đưa nàng về, mặt Hạ Như Yên lộ ra vẻ khó xử: "Ta cũng không biết là ai. . . Ngươi đừng khóc nữa, chuyện này còn có ai khác biết không?"
"Tiểu thư yên tâm, việc này chỉ có nô tỳ cùng Hạ Hà biết." Xuân Mai hấp tấp nói: “Hạ Hà đã dẫn dắt những người khác rời đi, còn nô tỳ thì cõng ngài trở về phòng."
Xem ra hai nha hoàn này vẫn rất nhanh trí Hạ Như Yên gật gù: "Việc này các ngươi phải chôn chặt ở trong bụng, không được nói ra với bất cứ ai.”
"Tiểu thư, ngài không nói thì chúng nô tỳ cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa lời." Xuân Mai gật gù, lau nước mắt một cái, lại nói: "Tiểu thư, để ta bôi ít thuốc cao cho ngài đi, phía dưới của ngài. . ."
Vừa nói, Xuân Mai vừa khóc lên, bên dưới tiểu thư nhà nàng vừa hồng lại sưng, còn có chút máu nhỏ thấm ra ngoài, nàng và Xuân Mai đều không dám lộ ra nửa lời, chỉ yên lặng thút thít chậm chạp cầm kim sang dược lên muốn bôi cho nàng.
Vốn Hạ Như Yên muốn nói để tự mình làm, thế nhưng nàng mới chỉ hơi động đậy toàn thân liền đau đến hoảng, đành phải gật đầu để Xuân Mai thay nàng bôi thuốc. Loại thuốc mỡ kia có chút lạnh lẽo, vừa bôi lên liền khiến cho cảm giác bỏng rát dưới thân giảm bớt một chút, Hạ Như Yên thở dài một hơi, nàng xem xét, thấy thương thế kia của mình chắc hẳn phải nằm đến ba, năm ngày mới có thể tốt lên hoàn toàn.
Ở trong lòng muốn mang cái tên xấu xa kia ra bầm thây vạn đoạn nhiều lần, Hạ Như Yên lúc này đã đói bụng, Xuân Mai bôi thuốc xong liền bưng cơm nước tới, nàng cứ như hổ như sói ăn hết sạch sành sanh, sau đó lại nằm xuống ngủ mê man. Cũng may, thân thể này của nàng tuổi trẻ khỏe mạnh, năng lực hồi phục rất mạnh, chỉ qua ba ngày liền có thể xuống giường, lại nghỉ ngơi thêm hai ngày là đã có thể hoạt động như thường, Hạ Như Yên cảm thấy việc này không nên chậm trễ, chuyện này đã trì hoãn năm ngày của nàng, chính mình phải gia tăng hành động mới được.
Nàng muốn đi ra ngoài tản bộ,hỏi thăm tình huống bên ngoài một chút, lại chợt nghe thấy Hạ Hà đứng ở cửa hô lên: "Tiểu thư, trong phủ phái người tới đón ngài."
Hạ Như Yên sững sờ, sao đột nhiên lại có người tới đón nàng? Không phải đã nói cho nàng nghỉ ngơi một đoạn thời gian sao? Lúc này mới qua mấy ngày đâu?
Hạ Hà đi tới nói: "Tiểu thư, Hạ quản sự tự mình tới đón ngài, nói là lão gia muốn ngài nhanh chóng hồi phủ, có chuyện quan trọng."
Tuy rằng trong lòng buồn bực cùng không cam lòng nhưng Hạ Như Yên vẫn đàng hoàng lên xe ngựa, nàng vén rèm lên hỏi Hạ quản sự đang ngồi cạnh tên lái xe ngựa: "Cha ta có nói là có chuyện gì không? Làm sao lại gọi ta về gấp như thế?"
Hạ quản sự cung kính trả lời: "Bẩm đại tiểu thư, là quốc công gia đến, ngài ấy nói muốn gặp tiểu thư nên lão gia phái ta tới gọi tiểu thư trở về."
Hạ Như Yên không còn gì để nói, hắn đến thì cứ đến đi, cứ bảo nàng không có ở nhà là được rồi, sao cứ nhất định phải đi cả đoạn đường xa xôi như thế gọi nàng trở về, có thấy mệt hay không chứ? Nàng thả rèm che xuống, quay đầu lại liền phát hiện sắc mặt hai người Xuân Mai và Hạ Hà lúc này đã trắng bệch.
"Các ngươi làm sao vậy?" Hạ Như Yên kỳ quái hỏi.
"Tiểu, tiểu thư. . ." Môi Xuân Mai run cầm cập, nhẹ giọng nói: “Tháng sau ngài phải thành thân, chúng ta phải làm sao bây giờ. . ."
Hạ Như Yên lúc này mới phản ứng được, đúng vậy, hiện tại nàng xem như đã thất trinh, tháng sau phải lập gia đình như thế nào?
"Nô tỳ đã từng nghe qua một loại biện pháp, là đem máu gà nhét vào bên trong. . ." Hạ Hà tiến đến phía trước, nhỏ giọng nói vào tai Hạ Như Yên.
Hạ Như Yên nhíu nhíu mày, nghĩ tới chuyện mình phải thành hôn với quốc công gia kia thì trong lòng liền không thoải mái, nàng giơ tay lên ngăn lại lời Hạ Hà, không để nàng ấy tiếp tục nói: “Hồi phủ xong lại nói, bây giờ cần đề phòng tai vách mạch rừng."
Hạ Hà gật gù, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Xe ngựa muốn càng nhanh càng tốt trở lại phủ, tốc độ như bay lao trên đường, xóc nảy đến độ mông của Hạ Như Yên đau đớn không ngừng, hai nha hoàn hấp tấp trang điểm lại thay trang phục cho nàng, sau khi thu thập tất cả chỉnh tề mới đi về phía nhà chính.
"Cha, xin thứ cho nữ nhi đến muộn." Hạ Như Yên từ tốn đi vào nhà chính, dáng người yểu điệu, bước đi nhẹ nhàng, nhìn thấy bên trong có hai người nam nhân đang ngồi, lúc này cả hai đều nhìn lại về phía nàng.
"Làm gì mà lại lâu như vậy?" Hạ Trí Viễn quở trách một câu, sau đó lại nói: "Còn không mau tới thỉnh an quốc công gia."
Hạ Như Yên khẽ khom người với nam nhân: "Như Yên thỉnh an quốc công gia, hôm nay Như Yên vừa vặn đi ra ngoài, bởi vậy mới tới muộn, mong rằng quốc công gia thứ lỗi."
Nam nhân đứng lên đưa tay ra đỡ nàng, âm thanh sang sảng nói: "Không cần đa lễ, vốn là ta đột nhiên đến thăm Hạ phủ, mong rằng quý phủ chớ trách ta tùy tiện tới cửa."
Mấy người hàn huyên vài câu, Hạ Trí Viễn nói với Hạ Như Yên: "Ngươi mang quốc công gia dạo đi quanh phủ chúng ta đi, làm tròn chức trách chủ nhà.”
Hạ Như Yên đáp dạ, ngẩng đầu cười cười với quốc công gia: "Kính mời quốc công gia đi theo ta."
"Làm phiền Hạ cô nương." Khóe miệng quốc công gia Giải Phương Thành mỉm cười, ôn hòa nhìn Hạ Như Yên, không hề làm giá.
Lúc này Hạ Như Yên mới nhìn rõ tướng mạo Giải Phương Thành, quả nhiên không cùng một cấp bậc với Hạ Trí Viễn, xem ra mới chỉ hơn ba mươi tuổi, thân hình rắn rỏi, khuôn mặt tuấn lãng, khi cười nơi khóe mắt còn hiện ra một vài nếp nhăn tinh tế, không chỉ không khiến ông hiện ra vẻ già nua, trái lại còn khiến ông tỏa ra mị lực nam tử thành thục
Là một soái đại thúc, đáng tiếc là mình lại không có phúc có thể có trượng phu như vậy, trong lòng Hạ Như Yên nghĩ thầm.
--- Lời cần nói
Nói trước một chút, văn này là 1v1! Trọng điểm của 1v1 chính là ở chỗ nam nữ chủ đều chỉ có người còn lại, nếu như nam chủ từng có nữ nhân nào khác ngoài nữ chủ hoặc nữ chủ có nam nhân khác ngoài nam chủ, trong mắt tác giả đều không phải là 1v1, đây là quan điểm của tui.