Tiết Tử Hiên

Gần đây Chu Doãn Thịnh sống thoải mái cực, cũng không biết Tiết Tử Hiên sau lưng làm cái gì, hắn nguyên bản cho rằng Tiết phụ Tiết mẫu vội vàng chạy về nước là vì xử lý “tiểu yêu tinh” mình đây, nhưng thực ra không có. Chỉ trừ đêm vừa về nhà thái độ tương đối ác liệt ra, hôm sau, bọn họ liền đem hắn thành người trong suốt, đến màn nhắm mắt làm ngơ.

Loại thái độ này không thể nghi ngờ là được Chu Doãn Thịnh hoan nghênh nhất, hắn cũng không kiên nhẫn cùng bọn họ hư lấy ủy xá.

Lúc này Tiết Tịnh Y bệnh cũng không nhẹ, nằm trên giường nửa tháng mới có thể miễn cưỡng xuống. Hiện tại mỗi khi hắn thấy nàng đứng ở chỗ cách chính mình không xa không gần cười tươi sáng, liền cảm thấy sởn tóc gáy. Nụ cười này sáng rọi, ánh mắt lại là lạnh băng, phi thường dọa người.

Còn có, nàng càng trở nên dính người, cho dù dùng “mặt dày mày dạn” đến hình dung cũng không đủ, vô luận Chu Doãn Thịnh dùng lời cay độc như thế nào, đều vô pháp đuổi nàng đi.

Bất quá trong quá trình khi dễ Tiết Tịnh Y, cũng không phải hoàn toàn vô ích, mỗi khi hắn hành động hơi quá phận một chút, tỉ như âm thầm đổi thuốc trợ tim hiệu quả nhanh của Tiết Tịnh Y thành vitamin, liền sẽ nhận đến hệ thống nghiêm khắc trừng phạt. Ý đồ mưu sát vận mệnh chi tử là tội ác không thể tha thứ, cho dù hệ thống muốn tiết kiệm năng lượng, lại nghĩ giả chết, cũng không thể không vận chuyển lại.

Trong đau đớn kịch liệt, Chu Doãn Thịnh sẽ trả thuốc trợ tim lại, ác thú vị nói cho hệ thống, hắn chỉ là bày trò chơi nhỏ không ảnh hưởng toàn cục mà thôi. Có vài lần như vậy, hệ thống bị hắn làm tức giận đến chết máy, khi khởi động lại, mặt đồng hồ ảm đạm rất nhiều.

Nó càng ngày càng suy yếu hơn, mà tinh thần lực của Chu Doãn Thịnh cũng một tầng một tầng đẩy vào hạch tâm.

Hôm nay, Chu Doãn Thịnh nằm dưới gầm xe, trang bị lại linh kiện cuối cùng. Tiết Tịnh Y bảo Tiểu Đặng đặt một ghế sofa nhỏ đặt trong góc garage, hiện giờ đang đắp thảm lông cuộn lại trong ghế.

Nàng hai tay chống cằm, nhìn chiếc siêu xe đỏ rực hoàn mỹ như lúc ban đầu, cơ hồ không dám tin tưởng đây là Hoàng Di tự tay dỡ xuống, lại tự tay lắp ráp. Nàng nguyên bản cho rằng nó sẽ biến thành một đống đồng nát.

“Sửa xong rồi sao?” Nàng nhẹ giọng thầm thì hỏi.

Chu Doãn Thịnh không phản ứng nàng, chui ra gầm xe thản nhiên cởi bộ quần áo lao động bẩn hề hề, chuẩn bị vào trong khởi động xe. Hắn tuân theo hành động của Tiết Tử Hiên, áp dụng chính sách ba không với Tiết Tịnh Y — không nhìn, không nghe, không nói chuyện.

Tiết Tịnh Y mím môi cười cười, phảng phất anh em sinh đôi chỉ là đang cáu kỉnh với mình, quả nhiên là rộng lượng bao dung, thanh nhã hiền thục. Nhưng mà rất nhanh, nàng liền duy trì không nổi mặt ngoài lạnh nhạt, chỉ vì chiếc xe kia, thế nhưng khởi động! Hoàng Di đứa quê mùa này thế nhưng thật cải trang nó thành công!

Tiết Tịnh Y lớn lên trong Tiết gia cực kỳ phú quý, kiến thức tự nhiên không giống bình thường, làm sao có khả năng không biết cải trang một chiếc siêu xe đỉnh cấp, mà còn là loại xe khái niệm chưa được đầu tư, cần kỹ thuật rất cao tinh. Cho dù là đoàn đội chuyên gia chế tạo đến, cũng không nắm chắc trong hai tháng ngắn ngủi cải trang thành công.

Nhưng Hoàng Di làm được, này chỉ có thể thuyết minh hắn là thiên tài, chân chân chính chính thiên tài.

Tiết Tịnh Y ghen tị đến ánh mắt đỏ lên. Không biết vì cái gì, nàng đặc biệt chịu không nổi đem hai chữ “thiên tài” đặt lên đầu Hoàng Di, phảng phất hắn nên bình thường, nên bị chính mình áp chế, đó mới là quỹ tích nhân sinh chính xác.

Nàng vén thảm lông, chậm rãi đi đến bên cạnh siêu xe, giống như hảo kỳ hỏi:“Thật khởi động rồi a, xem ra động cơ khối này không thành vấn đề. Vậy các bộ phận khác thì sao? Anh có muốn thử thử một lần không?” Đi thôi, lái ra, đụng chết ở bên ngoài mới tốt. Ý niệm hắc ám một khi dâng lên liền không dừng được.

Chu Doãn Thịnh sao lại không cảm giác đến ác ý đó, không chút để ý đáp:“Ta đang muốn chạy đến công ty ca ca, ngươi đi không?”


Nghe nói muốn đi thăm Tiết Tử Hiên, Tiết Tịnh Y rối rắm. Nàng đã rất nhiều ngày không được nói chuyện với ca ca, nếu như có mặt Hoàng Di, tốt xấu gì ca ca cũng có thể cho nàng một ánh mắt.

“Nhưng mà anh không có giấy phép lái xe.” Trong mắt nàng lộ ra giãy dụa.

“Có sao đâu. Ta cùng ca ca học lái xe hai tháng, kỹ thuật rất tốt.” Chu Doãn Thịnh không phải bốc phét, hắn ngay cả cơ giáp cùng tinh hạm đều có thể chơi cực tốt, huống chi là loại phương tiện giao thông nguyên thủy nhất này.

Tiết Tịnh Y còn đang do dự, hắn lại cất bước xuống xe, trực tiếp đẩy nàng vào ghế phụ điều khiển, cột chắc dây an toàn, gào thét lái ra gara. Trước sau chỉ qua mười mấy giây, Tiết Tịnh Y phát hiện chính mình đang trên đường đi vào nội thành, cảnh sắc hai bên không nhận ra không rõ, chỉ là một mảnh bóng ảnh mơ hồ vội vàng vút qua.

Đường đèo uốn lượn khúc chiết, càng có chiếc xe thỉnh thoảng đón đầu đánh tới, chọc nàng liên tục kêu sợ hãi, mồ hôi lạnh ứa ra.

“Tiểu Di, chạy chậm một chút!” Nàng ý đồ đi nắm tay Chu Doãn Thịnh đặt trên vô lăng.

“Muốn cùng nhau rớt xuống vách núi, ngươi liền tùy tiện chạm vào ta.” Chu Doãn Thịnh không chuyển mắt nhìn chằm chằm phía trước, chiếc xe đánh võng một vòng lớn tiếng phanh xe bén nhọn cũng tùy theo truyền đến.

Tiết Tịnh Y bị quán tính hung hăng đập lên cửa xe, nửa bên cánh tay đều tê rần. Nàng không dám lại chạm vào thiếu niên, che ngực khóc lóc:“Tiểu Di, anh chạy chậm một chút, em cầu cầu anh chạy chậm một chút. Trái tim em không tốt, sẽ chết, nhất định sẽ chết!” Nước mắt nước mũi lập tức trét đầy mặt.

Chu Doãn Thịnh đạp chân ga, bình tĩnh nói:“Yên tâm, ngươi chết không được.” Ngươi thế nhưng là vận mệnh chi tử thế giới này, làm sao có thể dễ dàng chết được chứ?

Tốc độ nháy mắt tăng lên, làm Tiết Tịnh Y ghé sát vào trên ghế xe, tùy thời đều sẽ hít thở không thông. Nàng nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn cảnh tượng bên ngoài, càng khóc đến không thể nào kềm chế được. Thẳng đến lúc này, nàng mới xem như nhìn thấy một góc băng sơn trong lòng thiếu niên. Mình đối với hắn đầy cõi lòng ác niệm, hắn đối với mình sao lại không phải thế?

Nhưng mà vì ca ca, nàng chỉ có thể ở trong lòng ngẫm lại, mặt ngoài còn muốn lấy lòng thân cận, hắn lại có thể không kiêng nể gì gia tăng thương tổn, thậm chí đem bức mình đến gần chết.

Nàng lấy cái gì đấu với hắn? Hắn quá ác, tâm ngoan, thủ đoạn cũng ngoan, lại càng không thiếu đầu não thông minh tuyệt đỉnh. Trong nháy mắt này, Tiết Tịnh Y không thể áp chế sản sinh sợ hãi Hoàng Di.

Cùng một thời khắc, Chu Doãn Thịnh cũng tiếp đến hệ thống cảnh cáo:“Kiểm tra đo lường đến túc chủ đang thương tổn vận mệnh chi tử, thỉnh túc chủ lập tức dừng lại, bằng không bản hệ thống sẽ thực thi trừng phạt nửa giờ điện giật.”

Trừng phạt nửa giờ điện giật? Cái quỷ gì? Cùng trừng phạt từ cấp một đến cấp mười so sánh, dứt khoát giống gãi ngứa. Giờ này khắc này, Chu Doãn Thịnh chân thành cảm tạ hệ thống trước kia đã điều giáo hắn. Nó khiến hắn trải qua đau khổ, lại cũng khiến hắn không có gì không thể phá.

Hắn không phản ứng hệ thống, lần nữa đạp chân ga, điện giật đau nhức chui vào tứ chi bách hài, khiến hắn thống khoái mà cười to, hưng phấn mà rống to. Hắn tăng ga lên vượt đèo dốc, nhanh như điện chớp, thiếu chút nữa đem Tiết Tịnh Y hù chết trên chỗ ngồi.

Cuối cùng, hệ thống vì sinh mệnh an toàn của vận mệnh chi tử, sau khi điện giật mười phút không thể không qua loa hủy bỏ. Chu Doãn Thịnh thần thanh khí sảng lái xe đến dưới lầu tập đoàn Tiết thị, thuần thục mở túi xách Tiết Tịnh Y tùy thân mang theo, lấy ra một viên thuốc trợ tim hiệu quả nhanh, nhét vào dưới lưỡi nàng.


“Vui chứ? Lần tới ta lại mang ngươi đi đua xe.” Hắn mi mắt mỉm cười bộ dáng giống ác ma.

Tiết Tịnh Y che ngực, hơn nửa ngày không cách nào nhúc nhích nổi. Nàng chân nhũn tay mềm, cả người đều nhũn ra, duy độc trái tim đập bịch bịch, sắp vọt ra khỏi cổ họng.

“Ngươi không sợ bị cảnh sát bắt?” Nàng gian nan mở miệng.

Chu Doãn Thịnh không lưu tâm nhướn mày. Chiếc xe này, từ biển số xe, cửa sổ xe, sườn xe… tất cả đều đã được xử lý đặc thù, từ trong camera theo dõi chỉ có thể bắt giữ đến một bóng đen, cho nên hắn một chút cũng không lo lắng.

“Nếu ngươi không có khí lực thì cứ nằm trong xe, ta đi lên tìm ca ca.” Hắn đi về phía thang máy, trong tay xách một thùng dụng cụ màu bạc.

Tiết Tịnh Y làm sao có khả năng buông tay cơ hội tiếp cận Tiết Tử Hiên, cho dù là bò cũng phải bò ra khỏi xe. Nàng mở cửa xe, gian nan theo phía sau thiếu niên. Hai người vào thang máy đi đến tầng một, bởi Tiết Tịnh Y tham gia qua rất nhiều cuộc thi đàn dương cầm, coi như là nhân vật nửa công chúng, tiếp tân rất nhanh nhận ra thân phận của nàng, trực tiếp thả bọn họ đi vào.

Trợ lý không ở, không ai ngăn cửa, hai người trực tiếp tiến vào văn phòng, phát hiện Tiết Tử Hiên cùng một nam nhân ngồi xe lăn đang tại uống trà, trên bàn đặt một bộ trà cụ.

Thấy thiếu niên bước vào trước, Tiết Tử Hiên biểu tình cô đọng chớp mắt lại thu liễm. Hắn áp chế lòng tràn đầy sợ hãi, vẫy tay kêu:“Tiểu Di, đến ngồi bên cạnh ca ca.”

“Ca ca, em cũng đến xem anh.” Tiết Tịnh Y theo sát mở miệng nói, ý đồ nhắc nhở ca ca chính mình tồn tại, thấy rõ nam nhân ngồi đối diện hắn, không tự giác co quắp một chút, thấp giọng gọi người: “Thúc công hảo.”

Nam nhân chính là Tiết Diêm, tộc trưởng của tông tộc Tiết thị, tuổi không lớn, bối phận lại rất cao.

“Ân,” Tiết Diêm liếc nàng một cái, “Ngươi xem qua khí sắc cũng không mấy tốt, bệnh tình lại tăng thêm?”

“Không có cái gì, vẫn đều là như thế này.” Tiết Tịnh Y gượng cười vẫy tay.

Tiết Diêm bất quá thuận miệng hỏi mà thôi, nơi nào sẽ quản nàng chết sống, nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên thản nhiên ngồi bên cạnh Tiết Tử Hiên, cười hỏi: “Đây chính là em trai nuôi của ngươi?”

Hắn cố ý nhấn mạnh ba chữ “em trai nuôi”, phảng phất có chút khinh thường, còn có chút phản cảm.

Chu Doãn Thịnh mở thùng dụng cụ ra đùa nghịch linh kiện bên trong, khinh thường phản ứng loại người mang thành kiến như thế này.


Thấy hai người hỗ động, Tiết Tử Hiên bỗng nhiên tâm bình khí hòa. Hắn ôm thiếu niên vào trong lòng, một mặt khom lưng cởi giày cho em, một mặt cười nói:“Thúc công biết đấy, Tiểu Di là người nhà của ta.”

Tiết Diêm nhướn mày, không cho lời bình, điểm điểm túi văn kiện trên bàn nói:“Ngươi nếu có ý thì gọi điện thoại cho ta, ta tùy thời xin đợi.”

“Được, ta tiễn thúc công.” Tiết Tử Hiên cơ hồ là khẩn cấp đứng lên, đẩy Tiết Diêm đi ra ngoài, hai người đi tới cửa, Tiết Diêm không nhanh không chậm nhắc nhở: “Nghe Tiết lão nhị nói ngươi gần nhất ồn ào rất không thành bộ dáng. Nam nhân nha, chơi đùa có thể, ngàn vạn đừng tẩu hỏa nhập ma, đến niên kỉ vẫn phải tìm một người môn đăng hộ đối nối dõi tông đường, đây mới là đứng đắn.”

Tiết Tử Hiên bình tĩnh nhìn gã một cái, gật đầu nói:“Thúc công, ta có chừng mực.” Dứt lời liền giao người cho Tiết lão tứ chờ ở bên ngoài.

Nhìn theo đoàn người đi vào thang máy, hắn mới đóng cửa phòng lại, trầm trầm cười. Tiết Diêm thế nhưng nói với hắn nối dõi tông đường mới là đứng đắn? Này thật là Tiết Diêm ngạo nhìn vạn vật, phóng đãng bất kham đời trước à? Gã thế nhưng khinh thị Tiểu Di? Gã thế nhưng cảm thấy một người liền nên sống theo khuôn phép cũ?

Đáng cười, thật đáng cười! Tiết Tử Hiên cảm giác cực vớ vẩn, đồng thời cũng thoải mái cực kỳ. Hắn đi trở về sofa ngồi xuống, cầm lấy túi văn kiện mở ra. Chu Doãn Thịnh thuận thế nâng chân đặt lên đầu gối hắn, bất mãn than thở:“Người nọ là ai a, rất khiến người ta chán ghét.”

Tiết Tử Hiên lại là một trận cười khẽ, xoa bóp lòng bàn chân mềm mại của thiếu niên, thở dài nói: “Đó là Tiết Diêm, tộc trưởng của tông tộc Tiết thị.”

Chu Doãn Thịnh gật gật đầu không hỏi thêm nữa, tiếp tục đùa nghịch linh kiện trong rương.

Tiết Tịnh Y ngồi đối diện hai người, đổ ly trà đã uống qua, pha lại một ly khác.

Tiết Tử Hiên vẫn chưa ngẩng đầu, cầm lấy di động gọi điện thoại cho Tiểu Chu: “Tiết Tịnh Y đang ở chỗ ta, ngươi mang Tiểu Đặng tới đón nàng.”

“Ca ca, em có thể chờ anh tan ca không? Đã rất lâu rồi em không gặp được anh, thật sự rất nhớ anh, chúng ta đợi một lát anh tan ca rồi mang Tiểu Di đến Phan Gia Viên ăn cơm đi?” Tiết Tịnh Y buông trà cụ xuống, ánh mắt tràn đầy nước mắt khát vọng. Nàng sắp chịu không nổi ca ca đối xử lạnh lùng, trái tim thật thật thật…. vỡ vụn mất.

Tiết Tử Hiên một tờ một tờ lật xem văn kiện, ngẫu nhiên xoa bóp hai chân thiếu niên bướng bỉnh không ngừng đung đưa, không hề xúc động trước nước mắt cùng cầu xin của thiếu nữ. Mấy thứ này, đời trước hắn đã sớm chịu đủ. Nước mắt nàng là nọc độc, suy yếu là vũ khí, ngay cả cầu xin đều cất giấu mưu mô. Đợi bận rộn xong trận này, hắn sẽ đẩy nàng đi thật xa, tốt nhất đời này không gặp lại nữa.

Tiểu Chu cùng Tiểu Đặng nhanh chóng đuổi tới, mang Tiết Tịnh Y khóc sướt mướt thất tha thất thểu đi, trực tiếp đưa đến bệnh viện. Chu Doãn Thịnh vẫn trầm mặc trang bị máy móc lúc này mới mím môi cười.

Tiết Tử Hiên nửa là sủng nịch, nửa là bất đắc dĩ liếc nhìn em một cái, cuối cùng lấy thảm lông phủ lên chân em, sau đó tiếp tục lật xem văn kiện. Hồi lâu sau, hắn ném xuống hồ sơ trong tay, vô thanh bật cười.

Nếu nói trước đó chỉ loáng thoáng có dự cảm, xem xong văn kiện, hắn đã trăm phần trăm khẳng định, người vừa rồi không phải Tiết Diêm, xác thực mà nói, không phải là Tiết Diêm đâ cùng hắn đấu một đời.

Chỉ có mấy trăm người mà cũng không dẹp yên được, còn phải đến chỗ tiểu bối như mình tìm kiếm hợp tác, này cũng không phải là thực lực của Tiết Diêm. Hơn nữa hiện tại Tiết gia còn chưa đạt được một phần độ cao của đời trước.

Tiết Diêm vừa rồi ngoan độc có thừa lại đại khí không đủ, phong cách làm việc nghiêng về bảo thủ, khuyết thiếu nhuệ khí, Tiết gia trong tay gã sẽ không xuống dốc, nhưng cũng không có khả năng tiến thêm một bước. Vô luận là hành vi hình thức hay là khí chất cá nhân, gã đều chênh lệch khá xa với vị bá chủ thương nghiệp kia, bọn họ tuyệt đối không có khả năng là cùng một người.

Ý thức được điểm này, tất cả lo lắng cùng sợ hãi đều biến mất trong nháy mắt. Hắn không hiếu kỳ người này là ai, cũng không hiếu kỳ Tiết Diêm đời trước đã đi đâu. Hắn chỉ cần xác định, thiếu niên vẫn là thiếu niên của mình là đủ rồi.


Trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hắn ôm thiếu niên nửa nằm trên sofa vào trong lòng, hạ xuống những nụ hôn dày đặc.

Chu Doãn Thịnh sớm đã quen hôn môi cuồng ma ngẫu nhiên bị phát bệnh, một mặt tránh né những nụ hôn như mưa, một mặt thuần thục lắp ráp linh kiện. Nếu không phải trợ lý gõ cửa nói có chuyện, hắn nghiêm trọng hoài nghi da mặt mình sẽ bị đối phương hôn rớt một tầng.

Khi trợ lý vào phòng, boss đang nâng hai gò má thiếu niên, hôn vang dội lên chóp mũi, trán, mi mắt các chỗ. Da mặt trắng nõn trơn mềm của thiếu niên phản xạ ra vết ướt sũng, có thể thấy được thiếu niên bị độc hại. Cái này cũng chưa tính, boss thậm chí kéo cổ áo khoác của thiếu niên ra, cắn một ngụm lên chiếc cổ trắng hồng.

Băng sơn boss một giây biến háo sắc, trợ lý có chút không thể nhận, cầm văn kiện ngốc ngốc đứng tại chỗ, ngay cả cửa đều quên đóng. Nếu không phải thiếu niên đẩy boss một phen, không kiên nhẫn nói câu “biến đi”, trợ lý dám đánh cược, boss nhất định sẽ hôn đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa. Hắn nhìn qua cực cao hứng, cười đến hồn nhiên xán lạn như vậy, giống hài tử vô ưu vô lự.

Tiết Tử Hiên còn chưa thỏa mãn buông thiếu niên ra, ngược lại lật xem văn kiện trợ lý mang đến. Thấy y không thời gian gây rối chính mình, Chu Doãn Thịnh nhanh hơn tốc độ, rốt cuộc lắp ráp xong một người máy cao nửa thước. Tiết Tử Hiên đối với hắn thập phần hào phóng, đưa thẻ tín dụng của y cho hắn dùng, thích mua cái gì thì mua cái đó, hoàn toàn không có giới hạn.

Chính cái gọi là có nhận có cho, mắt thấy sắp tới sinh nhật của đối phương, hắn dùng bộ phận linh kiện còn lại làm cho y một món đồ chơi. Hắn bây giờ còn không thể khẳng định Tiết Tử Hiên ôm ấp cảm tình như thế nào với mình, nhưng đã xác nhận y sẽ không thương tổn mình, bởi vì không có người sẽ vì một lọ đựng trái tim mà tiêu phí nhiều thời gian cùng tiền tài như vậy.

Đợi trợ lý cầm văn kiện đi ra ngoài, hắn đặt người máy hình trứng gà xuống đất, vẫy tay với Tiết Tử Hiên: “Lại đây xem xem có thích hay không.”

“Đây là cái gì?” Tiết Tử Hiên dạo một vòng quanh người máy.

“Đây là quà sinh nhật em tặng sớm cho anh, người máy trút giận. Nếu anh cảm thấy áp lực quá lớn, hoặc là tức giận táo bạo, có thể không kiêng nể gì đá đánh nó, nó sẽ không hỏng mất.” Chu Doãn Thịnh gõ gõ lớp vỏ hợp kim titan sáng bóng, tươi cười quỷ dị,“Đúng rồi, nó gọi Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện.”

Tuy rằng công năng của người máy có chút ma tính, tên gọi cũng rất quái dị, nhưng Tiết Tử Hiên vẫn cảm thấy rất cao hứng. Hắn từ sau lưng ôm thiếu niên, nhẹ nhàng lay động hai phát, dán vành tai em cười hỏi: “Nó có thể khởi động sao? Hay là chỉ có thể đơn thuần bày xem.”

“Có thể khởi động, em làm mẫu cho anh xem.” Chu Doãn Thịnh một cước đá Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện ngã lăn, giải thích, “Phương thức khởi động của nó hoàn toàn dựa vào chấn cảm, bên ngoài không có nút khởi động. Anh đạp nó một cước nó liền có thể động.”

Quả nhiên, người máy hình trứng gà mọc ra tay ngắn chân ngắn, “Ca ca ca” đi hai bước, bỗng nhiên quỳ xuống liên tiếp dập đầu, dùng thanh âm điện tử buồn cười không ngừng lặp lại:“Chủ nhân ta sai lầm, chủ nhân tha mạng!”

Biểu tình trên mặt Tiết Tử Hiên có chút vi diệu. Không thể không nói, người máy này được lắp ráp cực kỳ tinh vi, ngoại hình cũng phi thường độc đáo, nhưng tính năng thật sự rất tà ác.

Chu Doãn Thịnh lại không ý thức được điểm này, tiến lên lại là hung hăng đạp một cước. Người máy “loảng xoảng loảng xoảng” lăn một vòng, sau đó ương ngạnh bò lên, không ngừng tát vào mặt mình: “Chủ nhân ta sai lầm, chủ nhân tha mạng! Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện sẽ làm trâu làm ngựa cho chủ nhân suốt đời……”

Kiểm tra đo lường đến một màn này, Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện thật sự: “……”

Tiết Tử Hiên xem trợn tròn mắt, thẳng đến thiếu niên tránh thoát hai tay hắn, cứng rắn kéo hắn tiến lên đá mới lấy lại tinh thần: “Tiểu Di, đây là món quà sinh nhật đầu tiên em tặng anh, anh luyến tiếc.” Hắn đau lòng ôm lấy người máy.

Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện lại không cảm kích, thành khẩn năn nỉ nói:“Thỉnh chủ nhân cần phải dựa theo tần suất đạp ta một ngày ba lần, cầu ngài! Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện dập đầu với chủ nhân!”

Trong lúc nhất thời, Tiết Tử Hiên ôm cũng không phải thả cũng không xong, thầm nghĩ Tiểu Di thật sự là bướng bỉnh, sao lại thiết lập tiểu gia hỏa này tiện đến như vậy chứ. Nhưng mà có tiện hơn nữa, hắn vẫn cứ thích ghê gớm.

Chu Doãn Thịnh ôm bụng cười ngã vào trên sô pha, chọc Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện liên tục phát ra cảnh cáo, cảnh cáo túc chủ không được tiến hành công kích nhân thân Hệ Thống Nhân Vật Phản Diện. Nhưng thế thì sao, trong bất tri bất giác, nó đã sớm mất đi quyền chủ động, tương lai sẽ càng mất đi quyền chưởng khống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận