Tiết Tử Hiên

Khi nhận được điện thoại của cảnh sát, Tiết Thụy hơn nửa ngày vẫn chưa hồi thần.

“Ngươi nói Triệu Dần lái xe con nuôi ta đụng nhân, hiện giờ đang cấp cứu ở bệnh viện? Vậy con nuôi ta đâu?”

“Trước mắt chúng tôi cũng đang tìm hắn, thế nhưng điện thoại vẫn trong trạng thái tắt máy.” Ngữ khí vị cảnh sát trẻ có chút nghiêm khắc, “Mời ngài mau chóng dẫn hắn đến cục hiệp trợ điều tra, phải biết hắn xe đụng nhân, tuy rằng không phải do hắn điều khiển nhưng cũng phải chịu trách nhiệm liên đới.”

Vừa dứt lời, lại một cảnh sát giao thông vội vàng chạy tới, nói, “Đã xác minh rõ ràng, chiếc xe này không phải Hoàng Di cho Triệu Dần mượn, là Triệu Dần thừa dịp Hoàng Di vào cửa hàng mua đồ trộm đi, 110 có nhận được điện thoại Hoàng Nghi báo nguy vào bốn giờ trước. Cửa hàng kia cũng cung cấp video theo dõi, có quay lại toàn bộ quá trình Triệu Dần trộm xe.”

Cảnh sát giao thông trẻ tuổi nghe lời ấy, sắc mặt có chút xấu hổ, nói tiếp trên điện thoại: “Tiết tổng, vừa rồi thật sự là xin lỗi, trải qua điều tra, con nuôi Hoàng Di của ngài không quan hệ gì đến việc này, nhưng vẫn phải mời ngài dẫn hắn lại đây một chuyến, dù sao hắn cũng là chủ xe.”

“Được, ta sẽ liên hệ.” Tiết Thụy tắt điện thoại, lập tức gọi vào số điện thoại thiếu niên, văn kiện vừa ký tên, tai nạn giao thông liền đến trước kế hoạch, hơn nữa kẻ bị thương còn là người hắn thu mua, chuyện này thấy thế nào cũng thật tà hồ. Liên tục gọi mấy cuộc cũng không chuyển được. Trong lòng hắn dâng lên dự cảm không may.

Cùng thời gian đó, Tiết Tử Hiên cũng đang gọi điện cho thiếu niên, âm lêhj nhắc nhở “Thuê bao ngài gọi hiện đã tắt máy” khiến hắn càng tâm hoảng ý loạn, hắn cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, tính toán về nhà một chuyến, lại nào ngờ trợ lý đẩy cửa tiến vào, đưa qua một phong thư,“Tiết tổng, phần văn kiện này chỉ rõ muốn đưa đến tận tay ngài, ngài xem xem?”

“Ta không rảnh.” Tiết Tử Hiên vẫy tay, khi nhìn thoáng qua văn tự trên phong thư, lại đột nhiên dừng bước.

“Người đưa thư đâu?” Hắn giật lấy phong thư trên tay trợ lý, nôn nóng truy vấn. Nét chữ trên phong thư rồng bay phượng múa, tranh sắt ngân câu, 100% là nét chữ của Tiểu Di.

“Đã đi rồi, là người của công ty chuyển phát nhanh, chỗ bảo vệ cổng có đăng ký, tôi thay ngài tra xét.” Trợ lý còn chưa nói dứt lời, phó tổng đã chạy ra ngoài.

Tiết Tử Hiên đương nhiên biết lúc này không đuổi kịp người, hắn rất hoảng loạn, đồng thời cũng rất nghi hoặc, Tiểu Di có lời gì không thể nói trực tiếp, cố tình muốn truyền tin cho hắn, hơn nữa di động vẫn tắt máy, em tính làm gì?

Tiết Tử Hiên da đầu tê dại, cơ hồ không dám miệt mài theo đuổi nguyên nhân bên trong, hắn vừa đợi thang máy vừa gỡ phong thư ra, phát hiện bên trong có một cái thẻ nhớ cùng một trang giấy, trên giấy không viết bao nhiêu chữ, chỉ vô cùng đơn giản một câu — tư liệu trong thẻ, mong toàn thể thành viên Tiết gia cùng xem, Hoàng Di kính thượng.

Tư liệu gì? Vì cái gì muốn cả nhà cùng xem? Tiết Tử Hiên giống khốn thú đi qua đi lại trong thang máy, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì nôn nóng mà triệt để vặn vẹo, nhìn qua nóng nảy dọa người.

Thang máy đi đến tầng một, hắn lại gọi mấy cuộc điện thoại, vẫn là âm thanh nhắc nhở tắt máy, chỉ liên hệ được Tiết Thụy.

“Ngươi đã đưa Tiểu Di đến nơi nào?” Giọng hắn nghẹn lại mang đầy mang lệ khí.

“Ngươi đang nói cái gì? Hắn đi đâu làm sao ta biết? Ngươi không phải cùng hắn như hình với bóng sao?” Tiết Thụy còn đang giả ngu, cục giao thông bên kia hắn cũng không tính toán ra mặt, chỉ phái trợ lý của mình đi xem tình huống, hiện tại hắn cũng rất muốn biết tiểu tạp chủng Hoàng Di kia đi đâu?

Tiết Tử Hiên định ép hỏi, lại không cẩn thận liếc nhìn đến màn hình led trong đại sảnh, bên trên đang phát hình ảnh tai nạn giao thông, chiếc xe màu đỏ tàn phá không chịu nổi kia hắn rất quen thuộc.

Trong nháy mắt, máu hắn đông lại, thân hình không ổn, nếu không phải một nhân viên công tác phát hiện tổng tài có dấu hiệu ngất đi hảo tâm nâng một phen, chỉ sợ hắn sẽ đương trường ngã quỵ.

“Tiết tổng, ngài có sao không? Tôi đưa ngài đi bệnh viện đi?”

“Đúng, đi bệnh viện, ta muốn đi bệnh viện.” Hắn hất nhân viên công tác kia ra, đầu tiên là lảo đảo vài bước, sau đó nổi điên chạy đến bãi đỗ xe.

Hắn một mặt khởi động động cơ, một mặt gọi điện cho bên cục giao thông, hỏi thăm chuyện tai nạn giao thông. Người tiếp nhận điện thoại cũng không rõ ràng tình huống, nghe nói hắn là ca ca của chủ xe gây chuyện, lập tức bảo hắn đến bệnh viện tìm người.

Tiết Tử Hiên dùng tốc độ nhanh nhất đuổi tới bệnh viện, vừa lúc gặp phải trợ lý của Tiết Thụy ngoài cổng. Trợ lý thấy hắn giống chuột thấy mèo, chuyển đường vòng leo cầu thang, ngay cả thang máy cũng không dám vào.

Tiết Tử Hiên lạnh lùng liếc nhìn gã, không hề để ý tới, trực tiếp lên phòng giải phẩu tầng cao nhất.

Vị cảnh sát phụ trách xử lý tai nạn giao thông này tự nhiên nhận ra nghệ sĩ đàn dương cầm đại danh đỉnh đỉnh, thấy nam nhân khuôn mặt trắng bệch đi nhanh mà đến, vội vàng đưa hắn đưa phòng bệnh trống gần đó nói chuyện.

“Tiểu Di đâu? Em ấy thế nào?” Tiếng nói của Tiết Tử Hiên đang run lên. Dọc theo đường đi hắn không dám nghĩ đến bất cứ điều gì, bởi vì càng suy nghĩ sẽ càng kinh hoảng, hắn đã không thể thừa nhận lại mất đi một lần nữa.

“Di, phụ thân ngài không có nói cho ngài sao? Người lái xe không phải Hoàng Di. Bốn giờ trước, tài xế nhà các ngươi, Triệu Dần đã trộm xe của Hoàng Di, chạy tốc độ cao trong nội thành hai giờ, sau đó xảy ra va chạm với một chiếc Maybach. Trước mắt hai người đều đang được cấp cứu.”

“Lái xe không phải Tiểu Di?” Tiết Tử Hiên chậm rãi ngồi xuống một chiếc giường bệnh, nghẹn họng hỏi thăm, “Vậy em ấy đã đi đâu?”

Cảnh sát bất đắc dĩ vẫy tay: “Chuyện này phải hỏi các người a, chúng tôi cũng không thể nào biết được. Hay là ngài đi cảnh cục nhìn một cái đi, không chừng hắn đi báo nguy.”

“Được, ta lập tức đi ngay, cám ơn ngài.” Tiết Tử Hiên đứng lên muốn đi, lại bị cảnh sát ngăn lại: “Ai, giờ ngài chưa đi được. Xe kia là của Hoàng Di, là một trong những người giám hộ, ngài phải lưu lại hiệp trợ điều tra. Đợi lát nữa người nhà chủ xe Maybach đến, cũng phải tìm ngài thương lượng. Người nhà Triệu Dần đều ở địa phương khác, ngày mai mới có thể đến, các ngài vừa là chủ xe lại là người thuê hắn, dù sao cũng phải lộ mặt.”

Thấy nam nhân thần sắc táo bạo, cảnh sát trấn an: “Đừng lo lắng. Xe bị trộm đụng người, các ngài là không cần gánh vác trách nhiệm, chỉ cần nói một tiếng với người nhà người bị hại là được, bằng không bọn họ ồn ào muốn gọi các ngài, chúng ta còn phải tìm các vị đến, làm gì phí chuyện đó.”

Lời còn chưa dứt, bên ngoài liền vang lên một trận la hét ầm ĩ, một cảnh viên thăm dò tiến vào thúc giục: “Lưu đội, gia đình người bị hại đến, đang khóc ở bên ngoài kìa, cậu mau đi xem một chút.”

Cảnh sát còn chưa đáp ứng, Tiết Tử Hiên đã đẩy cửa đi ra ngoài, thấy nữ nhân trung niên ăn mặc hoa quý, tóc lại tán loạn không chịu nổi, hắn đứng đó bất động đương trường.

“Chủ xe Maybach là ai?” Hai mắt hắn dần dần bò đầy tơ máu. Thẳng đến giờ khắc này, hắn mới nhận ra, tai nạn giao thông này rất có khả năng không phải một hồi ngoài ý muốn, mà là do có người cố tình tạo ra. Hắn nhận ra người phụ nữ này, chồng nàng chính là kẻ đã giết chết cha mẹ Tiểu Di. Đời trước, bọn họ bị Tiết Diêm chỉnh đến cửa nát nhà tan, đời này, hắn vốn tính toán báo thù cho Tiểu Di, chỉ là còn chưa kịp.

Triệu Dần ai cũng không đụng, cố tình đụng phải cừu nhân của Tiểu Di, trong thiên hạ có chuyện trùng hợp như vậy sao? Hắn không khỏi nhớ tới cảnh Tiểu Di cải trang chiếc xe xong thì sử dụng PSP khống chế nó chạy như bay trên đường đèo quanh co, trong lòng mơ mơ hồ hồ suy luận ra chân tướng. Mà cảnh sát trả lời khiến hắn càng thêm xác định, tai nạn giao thông nà, 80-90% là bút tích của Tiểu Di.

Vốn định lập tức tiến đến cảnh cục, hắn lưu lại, ngồi trên băng ghế dài lạnh lẽo chờ đợi. Hắn phải thiện hậu cho Tiểu Di, vô luận tai nạn giao thông này có phải kế hoạch của Tiểu Di hay không, hắn đều phải khiến nó trở thành thuần túy ngoài ý muốn.

Trợ lý hì hục trèo lên tầng cao nhất thấy phó tổng vẫn còn ở đó, nhất thời không dám tiến lên.

“Trở về nói cho Tiết Thụy, tám giờ tối nay, ta ở nhà chờ hắn, nếu hắn muốn tập đoàn Tiết thị đóng cửa thì có thể không đến.” Tiết Tử Hiên sờ sờ thẻ nhớ trong túi, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh trước cơn bão.

Trợ lý liên tục gật đầu, không dám hỏi nhiều.

Tiết Tử Hiên lại lấy di động ra, gởi tin nhắn cho Tiết Lý Đan Ny cùng Tiết Tịnh Y. Hắn chưa bao giờ vi phạm ý nguyện của Tiểu Di, chẳng sợ em đem đao treo trên đỉnh đầu hắn cũng sẽ không tránh né. Em muốn mọi người Tiết gia xem nội dung trong thẻ nhớ này, vậy liền xem đi.

Nghĩ như vậy, hắn ấn lên trái tim, chỉ cảm thấy ***g ngực đau đớn không thôi.

Hồ phu nhân biết được chiếc siêu xe màu đỏ thuộc về con nuôi Tiết gia, khí thế hùng hổ đi tới khởi binh vấn tội, còn chưa mở miệng, liền bị đôi mắt đỏ thẳm tràn ngập lệ khí của thanh niên dọa sợ.

“Trước khi ép hỏi người khác, tốt nhất ngươi nên tự hỏi xem lão công của ngươi có vô tội hay không? Không chừng những gì hắn gặp hiện nay đều là báo ứng.” Giọng hắn thấp không thể nghe thấy nói, cuối cùng đứng lên, đi đến cửa cầu thang hút thuốc.

Run tay châm thuốc lá, hắn hung hăng hút một ngụm, sau đó không hề có hình tượng ngồi trên bậc thang, lấy di động ra gọi điện thoại cho thiếu niên. Tự động cắt đứt lại gọi, lại cắt đứt, thanh âm máy móc nhắc nhở một lần lại một lần vang vọng, làm người ta không lý do hoảng hốt. Nếu không phải muốn thiện hậu cho thiếu niên, hắn đã sớm liều lĩnh lao ra tìm kiếm đối phương. Thần kinh hắn đã căng thẳng đến cực hạn.

Hai giờ sau, Triệu Dần cùng Hồ Đông song song thoát ly sinh mệnh nguy hiểm, nhưng dường như đã hẹn trước, người trước mất chân trái, người sau gãy chân phải, đều tạo thành tàn tật cả đời.

Hồ phu nhân lớn tiếng khóc rống, vừa khóc vừa mắng Triệu Dần, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm Tiết Tử Hiên, Tiết Tử Hiên biết được hai người ngày mai mới tỉnh, không nói hai lời liền cáo từ rời đi, khi đi ngang qua Hồ phu nhân, ngay cả một ánh mắt cũng chưa cho, càng không có nửa câu an ủi.

Khi cha mẹ Tiểu Di bị bánh xe Hồ Đông nghiền áp qua một lần lại một lần, gã nên biết chính mình sớm muộn gì sẽ có ngày như vậy, bất quá là gãy một chân, so với đời trước đã xem như may mắn, dù sao cũng dễ chịu hơn phải vào tù, cuối cùng còn bị tù phạm đánh chết. Tiết Diêm làm việc luôn không lưu cho ngươi bất cứ đường sống nào.

“Ta có thể xem video trộm xe không?” Ngăn lại cảnh sát giao thông, hắn nhẹ giọng hỏi thăm.

“Không thành vấn đề, ngài theo ta đến cục giao thông đi.” Cảnh sát gật đầu đồng ý.

Đoàn người đến cục giao thông, phát video được chủ tiệm cung cấp cùng camera công cộng ven đường ra xem xét. Hình ảnh không rõ lắm, nhưng thiếu niên diện mạo tinh xảo phi phàm lại có độ xác nhận cực cao. Hắn mặc một bộ thường phục không quá vừa người, đeo một cái balo màu đen, chậm rãi đi vào cửa hàng.

Hắn cầm trong tay một cái PSP, vừa xem hàng trên kệ vừa không chút để ý đùa nghịch, đi đến khu đồ uống cầm một chai nước khoáng, đi đến quầy trả tiền. Thời điểm đưa tiền thời điểm hắn nhìn thoáng ra ngoài, sau đó ném chai nước khoáng xuống nhanh chóng lao ra.

Video trong cửa hàng chỉ thu đến nơi này, cảnh sát lại bật đoạn video trên quốc lộ, tiếp tục truyền phát. Một chiếc siêu xe màu đỏ gào thét chạy đi. Thiếu niên tức muốn giơ chân, được người chung quanh nhắc nhở vội lấy di động ra báo án.

Hết thảy đều phù hợp với những tin tức 110 phản hồi lại, thiếu niên đích xác không liên quan đến tai nạn giao thông, về phần tung tích hắn, đại khái là vì mất xe, vừa tức lại sợ không dám về nhà cũng nên.

“Video chỉ có như vậy như vậy.” Cảnh sát giao thông tắt máy, an ủi, “Thế này đủ để đủ chứng minh Hoàng Di trong sạch. Gia đình vẫn là mau chóng tìm hắn về, nói với hắn rõ ràng, chuyện này không cần hắn phụ trách, không cần kinh hoảng.”

“Được, cám ơn.” Tiết Tử Hiên cùng chào các vị cảnh sát, khi trở lại trên xe mình mới lộ ra biểu tình nôn nóng.

Người khác không biết nội tình, hắn lại lý giải rõ ràng thấu đáo, PSP trong tay Tiểu Di, chính là dùng đến khống chế siêu xe. Nó có thể cách mấy trăm km điều khiển siêu xe trở về an toàn trên con đường đèo gập ghềnh quanh co, đương nhiên cũng có thể khiến nó đi đụng Hồ Đông.

Hiện tại vấn đề là nếu cảnh sát tiến hành tháo dỡ kiểm tra chiếc xe, liệu có bị phát hiện ra manh mối? Hay là sẽ tra được Hồ Đông cùng em có thù cũ, sau đó bắt đầu hoài nghi em?

Tiết Tử Hiên móc thuốc lá ra châm, một mặt hung hăng hít vào, một mặt suy tư nên xử lý chuyện này như thế nào, hắn tuyệt đối không thể khiến Tiểu Di ngồi tù, cho dù em đâm thủng trời, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp đem vá lại lỗ thủng đó, không tiếc bất cứ giá nào.

Một ngụm hút hết điếu thuốc, hắn dụi tắt đầu thuốc lá, nhanh chóng chạy đi cục giao thông, trên đường không ngừng gọi điện thoại, hận không thể dùng hết tất cả nhân mạch, cũng chưa quên gọi bảo tiêu khắp thế giới tìm kiếm Tiểu Di.

Cố gắng chờ đến tám giờ tối, vẫn không tìm được người, hắn kéo thân thể uể oải trở về Tiết trạch, phát hiện Tiết Thụy, Tiết Lý Đan Ny cùng Tiết Tịnh Y đang ngồi chờ trong phòng khách.

“Tìm chúng ta tới làm gì, ngươi không cần lúc nào cũng lấy chỉnh sụp công ty ra uy hiếp, nhẫn nại của ta là có hạn độ.” Tiết Thụy khuôn mặt xanh mét.

“Ca ca, nghe quản gia nói Tiểu Di mất tích? Ca ca đã tìm ra hắn chưa?” Tiết Tịnh Y quan tâm nhất vẫn là trái tim của mình.

Tiết Lý Đan Ny bưng ly cà phê nhâm nhi, tư thái ưu nhã, nhưng đầu ngón tay khẽ run tiết lộ nội tâm nàng đang cực khẩn trương. Triệu Dần đụng vào người, nàng lo lắng cảnh sát tìm hiểu nguồn gốc tìm ra chứng cứ Tiết gia mua hung giết người, nghĩ đến đêm nay lại muốn mất ngủ, nhưng mà nàng cũng không biết e rằng đêm nay nàng không có cơ hội trở lại căn biệt thự tráng lệ kia.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui