Sau đó, tiểu ác ma cứ như bị ám ảnh bởi chuyện hôn nhau, mím môi đuổi theo sếp nhỏ cả ngày không tha.
Sự thật là bị từ chối hết mức, bị giáo dục, rồi cũng thu liễm lại một ít, nhưng cũng thường bất thình lình xông ra từ nơi sơ hở rồi tung đòn bất ngờ.
Chẳng hạn như, sếp nhỏ đang phơi quần áo ngoài ban công, tiểu ác ma liền nấp sau lọ hoa, đợi người kia theo thói quen phơi đồ gần bệ cửa sổ, mới liền nhanh chóng linh hoạt bay ra ngoài, nhắm ngay môi hắn “chụt” một cái.
Hoặc đang xem TV, khi cảnh hôn lại xuất hiện, sếp nhỏ luống cuống tay chân tắt nó đi theo bản năng, nó liền rục rà rục rịch, nằm ở khe hở giữa gối dựa và sô pha, chờ đối phương nhìn xuống tìm kiếm điều khiển từ xa bị giấu đi thì hôn một cái nữa thật mạnh.
Càng nhiều chính là bay vào bếp, sếp nhỏ đang nấu cơm thường không chú ý tới nó, chỉ lo xào xào nấu nấu.
Mà tiểu ác ma ngậm ý cười, lơ lửng trên không trung, quan sát một cách thích thú một lúc lâu trước khi dời ánh mắt khỏi món ăn có màu đỏ, chắp tay sau lưng tới gần, trao một nụ hôn bất ngờ khiến hắn không kịp chuẩn bị.
Tuy rằng nó thật sự còn quá nhỏ cho nên nụ hôn của nó chẳng khác nào bị muỗi đốt, thế nhưng tiểu ác ma làm không biết mệt, quấy rầy người hầu của mình cùng chơi trò chơi thú vị này.
“Được rồi.
” Dưới sự phiền muộn không thôi, sếp nhỏ thường đưa tay đẩy nó ra, nhưng bên tai lại ửng đỏ, giống như quả anh đào mọng nước.
Tiểu ác ma tập kích thành công xoa xoa thắt lưng, đuôi cuộn lại thành vòng tròn, kích động lắc lư ở sau lưng, đôi cánh không ngừng vỗ: “Được được được! Lần sau còn muốn nữa!”Sếp nhỏ mệt tâm hết sức, rốt cuộc là sai từ đâu mới dạy ra cái tên hư hỏng này, hắn đã nói nhiều lần là không được phép, nhưng nó vẫn hậm hực đi tới, cắn chặt môi dưới một cái thật mạnh, tỏ vẻ kiêu kỳ không ra gì, nhưng mà trong hốc mắt lại có nước mắt đảo quanh.
Từ lúc nào, cái tên này còn học được khổ nhục kế vậy chứ!Vốn là không có sức đề kháng đối với cái này, so với em gái mình, tiểu ác ma rưng rưng muốn khóc rõ ràng càng có lực sát thương hơn.
Sau khi xua tay thể hiện sự bất lực, sếp nhỏ thở dài, giọng điệu trở nên yếu ớt: “Tùy mi.
” Nửa câu sau nghiêng đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Coi như bị muỗi cắn vậy.
”Dù có nói nhỏ đến đâu cũng không thể thoát khỏi lỗ tai của tiểu ác ma, nó không phục nắm chặt cái nĩa nhỏ trong tay, cổ họng phát ra một tiếng “Hừ”, cánh vỗ phành phạch mấy lần, rõ ràng là không đem lời này để ở trong lòng, nên hôn thì vẫn hôn thôi.
Trong lòng âm thầm làm quyết định: Nếu như trưởng thành….