Sau khi về nhà, cả hai rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh.
Nói đúng ra, là sếp nhỏ vừa nhìn thấy bóng người bay tới bay lui liền phiền, không biết là vì tức giận hay vì ngượng ngùng, nói chung chỉ muốn không thèm phản ứng.
Nếu như có thể trách cứ đối phương, bây giờ hắn đã không khổ não như vậy.
Hôm đó, hắn cố hết sức bước ra từ phòng rửa tay trong tư thế bình tĩnh, sếp nhỏ không có tâm trạng tiếp tục dùng bữa cơm xem mắt này, trong lòng rối bời, đành phải lén lút đi tính tiền liền trốn về, sau đó mới gửi một tin nhắn xin lỗi.
Còn tên nhóc ác chướng mắt nào đó thì không dám quay lại trong túi, bộ dáng ủy ủy khuất khuất, đôi cánh vỗ phanh phách mà bay theo phía sau.
Không biết xấu hổ.
Vốn dĩ muốn giáo huấn đối phương, sếp nhỏ liền khô cằn mà trách cứ: “Sau này mi không được phép làm loại chuyện này nữa!” Nói xong, hắn trước tiên đỏ mặt, âm cuối mềm xuống giống như làm nũng.
Kết quả là, tiểu ác ma đến gần nhìn thẳng vào hắn, tỏ vẻ mặt hồ đồ không biết gì, lên tiếng ngay thẳng chính trực như đúng rồi: “Trái cây của người hầu nên cho chủ nhân ăn!”Lần này ngay cả mang tai cũng đỏ bừng, nóng rực như bị lửa đốt qua, sếp nhỏ lùi về phía sau vài bước theo bản năng, nghiêng đầu qua chỗ khác phản bác: “Dù sao cũng không thể đụng vào ta.
” Quá mức xấu hổ cho nên không hỏi ra đến cùng đối phương có biết mình đã làm ra hành vi kia là có ý gì hay không, hơn nữa, nghe nó nói như vậy hình như đã nhận định ngực hắn là, khụ khụ, là nơi có thể ăn sao?Lý giải cái kia thành đồ ăn, sếp nhỏ ngây thơ cũng không nghĩ sau hơn, hơn nữa một đứa trẻ làm sao có thể hiểu được 【 mút—— 】, vì vậy hắn xua tay không cần phải nhiều lời nữa, nghĩ thầm tốt hơn hết là tự mình giữ khoảng cách với nó đi.
Trên thực tế, tiểu ác ma tuy không hiểu nhưng thắng ở bản năng, đã nhận định là bạn đời của mình thì sẽ không bỏ qua cơ hội ăn đậu hũ, cho dù vẫn mạnh miệng gọi là người hầu.
So với đối phương cũng là một con chim non, nó rõ ràng là táo bạo hơn rất nhiều, ờ thì, không biết xấu hổ hơn nhiều.
Có lẽ sức mạnh bị phong ấn và ký ức truyền thừa sắp tới…Dù sao thì sếp nhỏ cũng hạ quyết tâm muốn tránh xa, còn tiểu ác ma thì phát huy hết khả năng di chuyển cơ động của nó, quấn lấy không tha.
Lúc đi tắm, nếu sếp nhỏ không chịu ngâm chung, tiểu ác ma liền bẻ đầu vòi hoa sen làm nước nóng phun thẳng vào người sếp nhỏ, quần áo ướt sũng dính vào da thịt, tiểu ác ma ngồi yên trên người vịt nhỏ mà nâng quai hàm xem xét đánh giá.
Chậc, dính sát, phong cảnh đẹp vô cùng.
Mà lúc ngủ, sếp nhỏ nhiều lần muốn đuổi nó đi nên đã đặc biệt mua một chiếc ổ mèo mềm mại cho nó, nhân cơ hội dạy nó ngủ riêng.
Giống như vô số đứa trẻ giận dỗi khác, tiểu ác ma tự nhiên không chịu, nhưng thay vì một khóc hai nháo ba thắt cổ, nó nằm im trong ổ mèo ở phòng khách.
Kết quả là vào ngày hôm sau, khi sếp nhỏ ra ngoài, hắn phát hiện tiểu ác ma bị ốm, có lẽ vì nó không đủ sức đề kháng với một số loại vi rút ở loài người, vô cùng đáng thương mà co rúc ở trong ổ mèo, đầu run lẩy bẩy.
Lần này đun nước, mớm thuốc cũng không giúp gì được, đối phương làm nũng hắn liền váng đầu đồng ý dọn ổ mèo đi.
Tạch, kế hoạch ngủ riêng thất bại.
Quay về bên người bạn đời của mình, tiểu ác ma cười híp mắt nằm dưới chiếc chăn bông, ngủ thiếp đi với vài lọn tóc của sếp nhỏ trong tay.
Thật đúng là một đứa trẻ hư.
.