Cuối thu, mặt trời lặn rất sớm, gió hơi se lạnh.
Sếp nhỏ tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại đứng dậy lắc lắc đầu bước thẳng vào phòng tắm.
Nhóc ác bên kia gối đầu ngủ ngon lành không phát giác gì, vừa xoay người vừa nói vài câu mộng mị khó hiểu.
Nước chảy ra từng chút một, mãi cho đến khi sắp tràn ra khỏi bồn, sếp nhỏ mới đưa tay đóng lại rồi cởi sạch quần áo, ngâm mình trong đó.
Rất ấm.
Thật ra, hắn muốn được như trong phim ảnh, đem cả người ngâm trong làn nước lạnh để tỉnh táo lại một chút, nhưng mà thời tiết không cho phép, không thể làm gì khác hơn là phải tăng nhiệt độ lên.
Cảm giác nhớp nháp không còn nữa, nhưng cơ thể vẫn còn nóng.
Hắn nhắm mắt lại, loạt cảnh trong mơ kiều diễm ướt át đã từng lặng lẽ đến vào lúc nửa đêm lại trào dâng, những cảnh tượng lặp đi lặp lại trong tâm trí hắn.
Dù là sự hòa quyện của hơi thở hay sự quấn quít của cơ thể, thì sự sung sướng ấy cũng khiến hắn run lên.
Mà đằng sau sự sung sướng, là hoảng sợ.
Kể từ sau khi trải qua chuyện vô cùng xấu hổ kia, hành động của đối phương đã giảm bớt phóng túng phần nào, nhưng hắn lại dường như trở nên không bình thường, những ý nghĩ mỹ miều nóng bỏng như không thể kiểm soát bắt đầu lởn vởn trong đầu hắn.
Trong ngày thường, một nụ hôn như có như không, một cái đụng chạm da thịt, hoặc là ánh nhìn chăm chú, thâm thúy từ đôi mắt đôi mắt xám sâu thẳm, tất cả đều khiến da đầu của sếp nhỏ tê dại.
Hắn đã cảnh báo bản thân mình không biết bao nhiêu lần rằng mặc dù người kia có trưởng thành về ngoại hình, nhưng thể chất và tinh thần của nó vẫn như trẻ con, tất cả những gì nó làm là vì tò mò và thiếu hiểu biết mà thôi.
Không ngờ là, hắn liên tục bị tiểu ác ma đụng chạm, chạm đến trái tim run lên, hoặc là nói, là trong nội tâm hắn có một ác ma giương nanh múa vuốt mà thoát ra khỏi cơ thể, ảo tưởng cùng đối phương càng ngày càng thân mật, đến mức không thể tưởng tượng nổi.
“A…”Chán nản mà thả lỏng thân thể trượt vào trong làn nước, trong đầu sếp nhỏ đều tràn đầy những suy nghĩ là mình sắp có hành vi tội lỗi như vậy, liền cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình.
Lần đầu tiên động tâm, lại thích sai đối tượng rồi.
Nhưng mà, lời tuyên bố vô tâm vô phế* của tiểu ác ma lại vang lên bên tai hắn: “Ta trưởng thành rồi thì ngươi sẽ là cô dâu của ta!” Hắn rên rỉ một tiếng, không thể không thừa nhận rằng có lẽ hắn đã cũng đã sớm chấp nhận, đã sớm chôn chặt những suy nghĩ chân thật và bẩn thỉu nhất trong lòng từ lâu.
*Vô tâm vô phế [没心没肺] ~ Một tâm một phế : Tạm hiểu là “Không tim, không phổi”, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… ngu đần.
Không tự chủ được vuốt ve ngực của mình, nhưng lại không có loại cảm giác kích thích kia, chỉ có cảm giác khó hiểu không biết phải làm sao.
Hắn kẹp chặt chân mình, nhìn chằm chằm vào những gợn sóng trên mặt nước, thừa nhận có chút tuyệt vọng khi gặp khó khăn——“Ừm … không đủ…”.