Tiểu Anh Đào

cavien6666

Lạc Anh tắt điện thoại, qua cái bóng phản chiếu từ kính màn hình, phát hiện bản thân gần như đã khóc vì những lời nói đơn giản của anh.

Lòng tự trọng cùng nội tâm thiếu nữ nảy sinh sự kiêu ngạo khiến cô chỉ đơn giản là kìm nén nước mắt và lặng lẽ gõ.

Trả lời Thẩm Chi Châu: [Làm gì có. Em ở trường rất tốt 】

+ 132xxxxxxxxx: [Thật sao? Không lừa anh trai? 】

+ 132xxxxxxxxx: [ Bé con,có chuyện gì đừng giấu được không? 】

Lạc Anh mơ hồ cảm thấy anh biết một điều gì đó, trong đầu có một tia ý niệm thoáng qua, nhưng rất nhanh bị cô xóa sạch.

Nhìn chằm chằm vào ngữ khí trong tin nhắn này, Lạc Anh luôn cảm thấy Thẩm Chi Châu đang cười nhạo cô: [ Anh thật nhàm chán! Ngày mai không có trận đấu à? Còn chơi di động! Em nói không ai bắt nạt em liền không ai bắt nạt em, ai dám bắt nạt em! 】

+ 132xxxxxxxxx: [OK, em nói không có thì không có. Ăn uống tốt ở trường. 】

"..." Bệnh thần kinh!

Lạc Anh không để ý anh, ngã xuống liền ngủ.

•••••••

Sáng sớm hôm sau, trước tám giờ cần phải đến lớp học ở nhà A để họp.

Lạc Anh thức dậy sớm, sau khi đánh răng, ngồi lặng lẽ ở bàn học trang điểm. Cô chỉ đơn giản là vẽ lông mày và thoa son.

Sau đó, đứng trước bàn học, nhét những thứ cần thiết cho cuộc họp vào túi.

Phó Y Đồng tóc dài nhuộm màu uốn lượn, kéo khóa túi đi tới.

Cô ta trông xinh đẹp, có eo thon, mũi cao và mặc áo phông ngắn có thắt lưng. Cô ta mỉm cười với Lâm Duyệt và đưa ra lời mời: "Lâm Duyệt, cùng đi ăn sáng đi? Còn có Chu Hân..."

Lâm Duyệt đẩy kính và gật đầu, không nói có hay không, liếc nhìn Lạc Anh: "Lạc Anh, cậu có đi không?"

Lạc Anh mỉm cười và chỉ vào mình: "Tôi?"

Lâm Duyệt gật đầu.

Lạc Anh ngập ngừng một lúc, nghĩ đến cuộc trò chuyện mà cô vô tình nghe thấy vào ban đêm, cô bình tĩnh lắc đầu và nói: "Không, các cậu đi đi."


Sự từ chối của Lạc Anh thành công khiến Phó Y Đồng quay lại nghiêm túc nhìn cô.

Cô ta nhìn chằm chằm, sự thù địch trong mắt làm sao Lạc Anh có thể không nhìn ra, nhưng cô cũng không hề kém cạnh, trong mắt lạnh như băng hình thành một sự tương phản mạnh mẽ với vẻ ngoài của chính cô.

Chu Hân một lúc nhìn Lạc Anh một lúc lại nhìn Phó Y Đồng. Thành thật mà nói, trong phòng này hai người đều là đại mỹ nữ.

Phó Y Đồng một đầu tóc uốn nhuộm màu sô cô la, trời cho mặt trái xoan, mũi cao, đôi mắt sâu, bông tai,dây chuyền,móng tay của cô ấy hầu hết đều là nhãn hiệu nổi tiếng. Vừa thấy đã biết là đại tiểu thư sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Lạc Anh là một cô gái trẻ xinh đẹp, khuôn mặt trẻ con, làn da trắng nõn, phấn nộn như thể có thể véo ra nước. Các đặc điểm trên khuôn mặt trông thanh tú hơn nhiều so với Phó Y Đồng, cũng càng tự nhiên và linh động hơn. Đặc biệt là đôi chân gầy, trắng và thẳng, gần như trong suốt.

Thành thật mà nói, Chu Hân thực sự cảm thấy Lạc Anh xinh đẹp hơn.

Phó Y Đồng nghiêng đầu, tự tin tươi đẹp cười: "Chúng ta... dường như chưa chào hỏi qua? Tôi tên là Phó Y Đồng."

Rõ ràng, cô ta không có ý nói câu tiếp theo "Còn bạn thì sao?"

Lạc Anh liếc nhìn cô, bình tĩnh gật đầu, tiếp tục chỉnh lý cặp sách của mình: "Ồ, Lạc Anh."

Giọng điệu này một chút cũng không giống trả lời cô ta.

Phó Y Đồng nắm chặt đầu ngón tay. Cô không ngờ một cô gái có vẻ ngoài mềm mại, thế nhưng lại làm cho người ta chán ghét như vậy.

Lạc Anh thu thập xong cặp sách của mình và đeo nó lên vai. Không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí nghẹt thở trong phòng ngủ,trong tay cầm lấy một hộp sữa,dùng ống hút hút một ngụm.

Cô vui vẻ bước ra khỏi phòng ngủ mà không quên vẫy tay và nói: "Tạm biệt".

Phó Y Đồng tức giận đến nỗi mặt tái nhợt, Chu Hân có lòng tốt khuyên nhủ: "Quên đi. Mọi người đều ở trong phòng. Ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp, có lẽ có cái gì hiểu lầm?"

Phó Y Đồng tức giận nói: " Có thể hiểu lầm gì? Tôi đối với cô ta thế nào? Cô ta lờ tôi đi? Cô ta dựa vào gì phớt lờ tôi?"

"..." Chu Hân nghẹn họng.

Kỳ thực, cô rất hoài nghi cuộc trò chuyện quá mức về Lạc Anh mà cô và Phó Y Đồng nói đêm qua đã bị nghe thấy.

Nhưng thấy Phó Y Đồng tức giận sắc mặt không tốt, nửa chữ cũng không dám nói.

Cuối cùng, ba người họ đi đến phòng ăn để ăn sáng. Khi họ đến cầu thang phòng học, tình cờ thấy Lạc Anh ngồi trong hàng ghế áp chót của lớp học, cúi đầu nhìn di động, giống như đang chơi cái gì.

Lạc Anh không chú ý nhiều đến họ. Vào đầu cuộc họp, cô lấy ra cuốn sổ tay của mình và ghi lại những điểm chính của cuộc họp.


Sau đó, đi theo lớp để lấy đồng phục quân đội, đặt túi sách và đồng phục quân đội trên bàn trong phòng ngủ, và đi ăn.

Cơm chiều xong, Lạc Anh vừa nói chuyện với Uyển Vưu vừa đi vào ký túc, ngạc nhiên phát hiện khóa kéo túi sách bị kéo ra một chút.

Cô ngồi xuống và kiểm tra.

Uyển Vưu hỏi, "Có chuyện gì vậy? Thế nào không nói chuyện?"

Lạc Anh không tìm thấy bất cứ thứ gì bị mất, nhưng nó hơi lộn xộn, nó rõ ràng đã bị lật qua. Cô không yên lòng nói, "Không có gì."

"A, đúng rồi, có một chuyện muốn nói với mày" Uyển Vưu nhớ tới trận đấu hôm nay, sau đó nói, "Hôm nay ông chủ Thẩm nhà mày, thi đấu đứng thứ hai."

Lạc Anh: "Ồ."

"..." Uyển Vưu nhất thời nghẹn lời, "Ôi, mày không thấy hào hứng sao? Thứ hai... Anh ấy lần đầu tiên chơi PUBG trận cao cấp đứng thứ hai."

Lạc Anh cau mày, "Không phải mày luôn nói anh ta rất mạnh sao? Tao còn tưởng anh ta có thể chiếm vị trí đầu tiên."

Uyển Vưu: "Này, mày không đúng rồi. Anh ấy trước kia chơi là CF, địa hình trận đấu PUBG đó là lần đầu tiên anh ấy đánh. Đối thủ là người dẫn đầu trong những năm gần đây có kết quả như vậy đã rất tốt rồi. "

Buổi tối, đám người Phó Y Đồng không thấy trở lại.

Lạc Anh tắm xong, giặt quần áo chuẩn bị phơi đồ, Phó Y Đồng đột nhiên lao vào từ cửa.

Lạc Anh không kịp phòng bị bị đụng phải. Toàn bộ người ngã vào hành lang ban công, bị ngã đau, chiếc áo khoác vừa chuẩn bị treo lên dây, bởi vì xô đẩy, rơi xuống dưới.

Tòa nhà ba tầng, dưới lầu là con đường trường học có nhiều người đến và đi qua căng tin.

Phó Y Đồng " a " một tiếng, nhướn mày, xin lỗi nói: "Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý."

Lạc Anh phớt lờ cô, đi xuống cầu thang lấy quần áo,giặt lại.

Thật ra, Lạc Anh rất chán nản, cô luôn cảm thấy việc hòa hợp với nhau rất đơn giản, người không phạm ta ta không phạm người.

Nhưng vài ngày sau khóa huấn luyện quân sự, cách cư xử của Phó Y Đồng khiến cô không nói nên lời.

Ví dụ.


Nước thường được chuẩn bị vào ban đêm, khi thức dậy vào ngày hôm sau, luôn phát hiện không có giọt nước nào trong cốc.

Hoặc, khi các cô gái trong lớp đi ngang qua cô, họ sẽ luôn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ, như thể họ đang nhìn một người dơ bẩn trong ngoài không đồng nhất.

Càng quá đáng hơn là quần áo sắp khô trên ban công đột nhiên có thể vắt nước,còn kèm theo mùi hôi.

•••••••••

Lạc Anh không phải là một con búp bê mặc người vuốt ve. Sau khi lại thấy chiếc áo khoác treo trên ban công bị ướt sũng, cô nghiến răng và đổ đầy một chậu nước lạnh. Khi Phó Y Đồng tắm rửa xong bước ra, không nói hai lời liền hắt qua.

Phó Y Đồng bị hắt nước làm cho chật vật không chịu nổi, giơ tay đã nghĩ đánh Lạc Anh, nhưng bị Lạc Anh nắm lấy cổ tay.

"Lạc Anh, cô điên rồi?"

"Phó Y Đồng, cô có bệnh không? Cô rảnh quá à? Từ khai giảng đến giờ, suốt ngày gây sự với tôi, cô có mệt không? Đây là ký túc xá, đừng tưởng còn ở nhà cô là thiên kim đại tiểu thư! "

Lâm Duyệt và Chu Hân không dám bước tới khi nhìn thấy tình huống này, nhưng họ nghĩ sẽ không tốt nếu cứ tiếp tục như vậy. Rốt cuộc, họ vẫn còn bốn năm để sống cùng nhau.

Vào một ngày sau khi khóa huấn luyện quân sự kết thúc, Lạc Anh trở lại phòng ngủ để tắm, chuẩn bị nằm xuống nghỉ ngơi hai ngày hai đêm,không hiểu sao bị Lâm Duyệt nhõng nhẽo cứng rắn kéo đến quán nước bên cạnh cổng chính của trường.

Trong quán người qua lại không tính là nhiều. Lạc Anh mắt sắc,chân chưa tiến thêm một bước nữa, đã thấy Phó Y Đồng và Chu Hân ngồi ở bên trong, xoay người liền đi.

Lâm Duyệt kiên trì kéo lại: " Mọi người dù sao cũng là bạn cùng phòng. Có gì hiểu lầm giáp mặt nói chuyện."

Lạc Anh cảm thấy cô và Phó Y Đồng không có gì để nói, nhưng khi nhìn thấy Lâm Duyệt khó xử, cô cũng biết rằng cô và Phó Y Đồng trong phòng ngủ đối chọi gay gắt, chắc chắn ảnh hưởng đến người khác.

Cắn răng một cái, bước vào.

Lâm Duyệt và Chu Hân đã gọi trước đồ uống đặt trên bàn.

Lâm Duyệt chuyển ly sữa chua trong đó cho Lạc Anh, ho hai lần, cố gắng phá vỡ sự bối rối và nói: " Là như vậy. Lần này, kéo hai người tới đây..."

Lời nói của Lâm Duyệt chưa được nói xong. Ngay sau đó, có một cuộc hỗn loạn ở cửa quán nước. Một số cô gái trong cửa hàng che miệng, thì thầm, trên mặt đều là hưng phấn.

"Aaaaaaaaaaaaaaa! Pluto a!!! Mau nhìn cửa!!!!"

"Thực sự là Pluto, tôi có thể gặp Pluto ở đây!!!"

" Pluto là ai? Bạn đang làm gì vậy?"

" Người rất cao và gầy kia, ở giữa bốn người đang đeo khẩu trang. Bạn thậm chí không biết Pluto? Nam thần thể thao điện tử!"

Cô gái cũng vụng trộm nhìn, liếm môi dưới: "Chơi game? Còn rất đẹp trai, tay đẹp quá."

Lạc Anh nghe thấy âm thanh, vô thức nhìn qua phía cửa, chỉ nhìn thấy anh cúi đầu xuống và ấn điện thoại di động, bị chặn bởi Thú Thú có lợi thế về chiều cao.


Lâm Duyệt là một cô gái nghiện game. Khi nhìn thấy thần tượng thể thao điện tử của mình đến đây, cô quên mất những gì định nói.

Nắm lấy cổ tay của Lạc Anh, ngập ngừng hỏi, "Ôi, Lạc Anh, cậu có biết Pluto không?"

"..."

Lạc Anh " a " một tiếng chớp mắt, chưa nói biết cũng chưa nói không biết.

Lâm Duyệt bĩu môi, tâm tình hơi phấn khích vào lúc này: "Cậu không phải là người nổi tiếng à? Cậu và Thỏ xám vẫn là bạn tốt, Thỏ xám là bình luận viên thể thao điện tử PUBG, trận đấu Pluto All-Star cuối cùng vẫn là cô ấy bình luận, cho nên, cậu chắc phải biết? Tôi nghĩ... "

Phó Y Đồng nhìn thấy thế,khịt mũi, ngắt lời: "Lâm Duyệt cậu đang mơ mộng hão huyền đấy à?"

"Cái gì? Tôi chỉ hỏi một chút, không biết thì thôi." Lâm Duyệt cau mày, cảm thấy hơi xấu hổ.

Phó Y Đồng: "cô ta không phải ở tuyến mười tám không biết nổi từ kênh vô danh nào thành người nổi tiếng sao? Mặc dù tôi không chơi game nhiều, tôi cũng biết Pluto, nói thế nào Pluto cũng là thần tượng thể thao điện tử đầu tiên trong giới thể thao điện tử của Trung Quốc dựa vào kỹ thuật và ngoại hình, cô ta cũng xứng? "

Những gì Phó Y Đồng nói ngày càng trở nên quá đáng, Chu Hân cười ngượng nghịu,điên cuồng trừng mắt nhìn Lâm Duyệt để đưa cô ấy trở lại chủ đề.

Chu Hân: "Y Đồng, thực ra, tôi nghĩ cậu là một người thẳng thắn. Khi cậu nói chuyện, nghĩ cái gì nói cái đó. Nhưng, dù sao, chúng ta là bạn cùng phòng, vì vậy..."

Phó Y Đồng: " Cùng phòng thì thế nào? Cô ta hắt tôi bằng nước lạnh sau khi tắm trong thời gian sinh lý của tôi. Tại sao cô ta không nghĩ mình là bạn cùng phòng?"

Chu Hân "A" một tiếng, không thể tin được: " Cậu đang trong kỳ kinh nguyệt? Tại sao tôi không..."

Phó Y Đồng vội vàng ngắt lời cô: "Trừ khi cô ta xin lỗi tôi, không có thương lượng."

Lạc Anh không để ý những gì Phó Y Đồng và Chu Hân nói.

Thẩm Chi Châu gọi một tách cà phê đá, anh không hề cố kị ngồi xuống bên kia bàn, một bên trò chuyện với đồng đội một bên vụng trộm nhìn cô.

Ánh sáng trên đỉnh của quán nước là màu trắng mềm mại.

Không chói, kết hợp ánh sáng ngoài cửa sổ, còn đẹp hơn nữa.

Cô thấy anh chớp mắt hai lần, rất chậm.

Những ngôi sao rải rác.

Cô chưa đọc được ý nghĩa trong mắt anh.

Điện thoại trong tay cô đã kêu hai tiếng.

Mở ra nhìn thấy, ý tứ ngắn gọn, hai từ sau có ý không được phép từ chối

+ 132xxxxxxxxx: [Bé con, đến đây. 】


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận