Tiểu Anh Đào

cavien6666

Cùng Lạc Anh chơi đùa trong căn hộ hơn một tháng, đến lúc muốn gây dựng sự nghiệp, Lạc Anh cũng chuẩn bị khai giảng.

Chương trình học năm hai đặc biệt nhiều, lúc thời khóa biểu được đăng lên, Lạc Anh oán giận với Thẩm Chi Châu, thứ hai đến thứ sáu kín lịch, thứ tư buổi tối còn có tiết học.

Cô học ngoại trú, ngay cả buổi tối đều phải lên lớp, học kỳ này nhiều khổ sở a.

Thẩm Chi Châu cũng nhăn mày lại, học buổi tối quả thật rất khó làm, từ trường học về căn hộ là cả một đoạn đường, trong đó có con đường nhỏ chạng vạng người đi rất thưa thớt, đèn đường cũng chỉ có vài cái, mờ mờ ám ám, đặc biệt dễ dàng xảy ra chuyện.

Anh cân nhắc một lúc, nói: "Về sau, anh đưa đón em đi học."

"..." Lạc Anh không thể tin được, cũng sợ gây phiền toái cho anh, nhưng vẫn là kinh hỉ hỏi, "Thật sao? Như vậy anh có phải rất mệt không?"

"Sẽ không." Thẩm Chi Châu nói không thành vấn đề, giống như chỉ là một cái nhấc tay, "Thời gian đi làm của anh cùng với em không khác nhau lắm. Còn thứ tư, anh có thể buổi tối lại đi đón em."

"Cùng đi làm?" Lạc Anh đến nay không biết Thẩm Chi Châu sau khi rời đội cuối cùng muốn làm gì, "Anh làm công việc gì? Anh còn chưa có nói với em đâu, nói một chút."

"Công việc?" Thẩm Chi Châu nở nụ cười, "Bàn hợp đồng, ký văn kiện, nghĩ phương án, xã giao, quản lý..."

"Không phải là... Không phải là, v.v..." Lạc Anh càng nghe càng kỳ quái, tuy rằng cô có nghĩ tới Thẩm Chi Châu sau khi rời đội, có phải về Thẩm gia kế thừa gia sản làm đại thiếu gia không, nhưng cô biết Thẩm Chi Châu không có hứng thú với chuyện đó, hiện tại ngay cả cô cũng bối rối, "Anh muốn vào Tập Đoàn Thịnh Kinh sao?"

"Ừ." Người đàn ông đáp rất kiên quyết, "Đã chuẩn bị thật lâu."

"Tại sao vậy?" Lạc Anh sợ anh làm việc này ủy khuất bản thân, ngoan ngoãn ngồi trước mặt anh, nghiêm cẩn hỏi, "Là vì lúc trước bán đi cổ phần công ty sao?"

Anh không phủ nhận.

Thì phải là.

"Đừng nhìn anh như vậy." Thẩm Chi Châu nắm lấy lỗ tai cô, "Làm gì đều được, dù sao sớm hay muộn đều phải vào Thịnh Kinh, còn không bằng sớm một chút đi vào. Huống hồ, anh ở Thịnh Kinh muốn nghỉ thì nghỉ, muốn làm thì làm..."

Nói trắng ra là, chính là công ty nhà mình, tất cả mọi người phải kính hắn ba phần.

"Được rồi." Lạc Anh hướng anh cười cười, ôm anh hoạt bát hỏi, "Vậy anh làm chức vị gì?"

"Đi vào học làm những thứ linh tinh, chờ học xong, sau khi kết hôn, lại về nhà làm những thứ linh tinh cho vợ." Người đàn ông nghiêng nghiêng đầu, cười xấu xa.

Vợ? Làm linh tinh?

Lạc Anh kinh ngạc, gò má hồng hồng lên siết chặt mặt anh, thở phì phò, nói: "Sao lại thế này? Anh đang nói gì thế? Còn học cái gì, với ai?"

"..."

Cô không để ý hình tượng nằm sấp ở trên người anh, đánh anh như một đứa trẻ, cho đến lăn xuống sofa, may mắn Thẩm Chi Châu tay mắt lanh lẹ nhanh chóng ôm lấy cô, để lưng cô chạm đất trước, mới tránh cho bị thương.

"Em không sao chứ?"

Lạc Anh thất kinh, muốn đứng dậy, lại bị người đàn ông một phen giữ chặt, rải rác nho nhỏ hôn dừng ở má cô, tiếng nói khàn khàn đến gợi cảm mê hoặc, "Anh Đào, ở chỗ này..... (Không thể kìm nén)?"

Không thể tin được!

"..." Lạc Anh trừng anh một cái, "Không."

Con mèo to béo vẫn còn ghé vào sofa mở to đôi mắt xem bọn họ, liếm móng vuốt, một mặt mê mang kêu meo meo.

"Anh Đào, anh ôm em." Người đàn ông khăng khăng.

Cuối cùng, Lạc Anh cũng không biết là thế nào bị anh dụ dỗ, thành công bị anh thuyết phục đi vào khuôn khổ.

Lúc này đã là đêm khuya, trong phòng có ánh sáng mờ nhạt, trên tường trắng phác thảo ra hình bóng lười nhác.

Ngoài phòng cảnh sắc rải rác nho nhỏ, che giấu ánh sao, vầng sáng trắng ngà giống như là viên kẹo đường ngọt ngấy.

•••••••

Ngày thứ hai, Lạc Anh sớm rời giường, nhanh chóng chạy vào phòng tắm đánh răng rửa mặt, sau đó, thu thập túi sách, đi giày.

Chờ cô làm xong tất cả, Thẩm Chi Châu cũng mặc xong quần áo.

Anh hôm nay mặc một thân tây trang thuần màu đen, không có mặc áo khoác, vạt áo sơmi trắng sạch sẽ bị anh nhét vào cạp quần tây, nhìn chân có vẻ dài ra, cả người có vẻ đẹp trai hơn.

Anh một bên hững hờ cài nút trên tay áo sơmi, một bên đã đi tới, đứng ở cửa vào hỏi: " Rất vội?"

Lạc Anh gật gật đầu: "Có chút." Tầm mắt luôn luôn ngưng ở trên người anh, tổng cảm giác anh hôm nay đẹp trai hơn, lạnh lùng và buông thả, thiếu sự dịu dàng lúc ở nhà, hơn vài phần kiêu ngạo, giống như Pluto đứng trên bục thể thao điện tử lĩnh thưởng đã trở lại.

Quả nhiên,đàn ông phải làm một số chuyện, có sự nghiệp mới có mị lực.

Thẩm Chi Châu chống lại đôi mắt háo sắc của cô, như là nhìn thấu cô, nâng nâng chân, trêu đùa nói: "Kia giúp anh đi giày."

Chỉ cần đi giày có thể ra cửa.

Lạc Anh "A... A?" Hai tiếng, "Ừ" một tiếng, ma xui quỷ khiến, đặc biệt ngoan ngồi xổm xuống, thật sự từ tủ giày tìm ra đôi giày da nam, muốn giúp anh đi vào.

Thẩm Chi Châu nhăn lại mày, đem chân thả về, ngữ khí mang theo điểm giận giữ mở miệng: "Anh Đào."

Cô gái nhỏ không để ý, còn tại nghi hoặc, không phải là muốn đi giày sao? Thế nào đem chân lui trở về, như vậy cô giúp anh đi thế nào?

"Anh Đào?" Người đàn ông lại hô cô lần nữa.

Cô rốt cục có phản ứng, ngẩng đầu, bàng hoàng hỏi: "Anh nâng chân lên."

"Nâng cái gì chân." Thẩm Chi Châu cúi xuống thắt lưng, bản thân lấy giày xỏ vào, một bên dẫn cô ra ngoài, một bên giáo dục nói, "Anh bảo em làm cái gì em liền làm cái đó?"

"Không phải đi giày sao? Anh cũng thường xuyên xỏ cho em, em giúp anh xỏ một cái như thế nào?"

"Anh nói không được là không được." Thẩm Chi Châu ngữ khí lãnh đạm, lộ ra cứng rắn, "Nghe lời."

Lạc Anh ngoan ngoãn bĩu môi: "Ồ."

Thẩm Chi Châu lấy túi sách của Lạc Anh cầm trên tay, ấn thang máy, xuống lầu.

Dưới lầu ngừng một chiếc Rolls-Royce Gus xám trắng, Thẩm Chi Châu đi qua, mở cửa ghế sau, để Lạc Anh ngồi vào, bản thân cũng đi vào theo.

Hướng lái xe trước mặt nói: "Đi đại học A trước."

"Đại học A?" Lái xe giật mình, thấy cô gái nhỏ đằng sau nháy mắt sáng tỏ, nhịn không được nhắc nhở, "Thiếu gia, Thịnh Kinh bên kia tất cả cổ đông biết chuyện đã ở phòng họp chờ, tôi sợ ngài không kịp."

Thẩm Chi Châu cười nhạo, chạm vào đồng hồ bạc trên tay, giọng điệu hờ hững đến cực hạn: "Vậy để bọn họ chờ."

"..." Lái xe cung kính hướng đại học A đi, thuận tiện lại nhắc nhở câu, "Đằng sau có tư liệu, là chú Trương đêm qua sửa sang lại, thiếu gia có thể nhìn xem."

Thẩm Chi Châu hững hờ lật xem, xoay ngón tay qua lại trên góc của tờ giấy...

Lạc Anh tất cả lực chú ý đặt trên ngón tay anh, khớp xương sạch sẽ, thon dài, còn rất lưu loát, bất kể là ở trên bàn phím hay là lật trang sách, đều rất hấp dẫn.

Nhìn đến Lạc Anh nuốt nước miếng.

Thẩm Chi Châu sâu sắc phát hiện không thích hợp, còn tưởng rằng cô đói bụng, phân phó lái xe trước mặt dừng ở cửa hàng bánh ngọt, anh xuống xe chọn vài cái bánh mì Lạc Anh thích ăn, lại quay trở lại.

"Ăn chút gì, thế này làm sao lên lớp?"

"Ồ."

Lạc Anh cầm lấy từ tay anh, xé vỏ của bánh sừng bò, thấy anh như trước nghiêm túc xem văn kiện, liền một bên xé bánh mì, một bên cho anh ăn.

Đưa tới bên môi anh, giống như đút cho vật nhỏ, vẫn là vật nhỏ cao lãnh.

Hình ảnh này, nhìn xem Lạc Anh rất muốn cười, cuối cùng vẫn là nhịn xuống.

Đến trường học, xuống xe, chạy vội đến phòng học.

•••••

Khai giảng tiết 1, trong phòng học kín hết chỗ ngồi, rộn ràng nhốn nháo ngồi đầy bốn năm mươi người, tất cả mọi người đều đến, cơ bản không có vắng mặt.

Đã xong gần hai tháng nghỉ hè, mọi người đều có thay đổi mức độ khác nhau, có đen, có gầy, có mập ra, bụng như phật di lạc, chọc người xung quanh ôm bụng cười to.

Lâm Duyệt giống như chưa tỉnh ngủ, tóc dài tùy ý buông xõa, hai mắt thâm quầng, cứ vậy bước vào.

Dựa theo lệ học kỳ trước, ai đến trước sẽ chiếm vị trí.

Lạc Anh sớm liền chiếm vị trí tốt, khoảnh khắc tầm mắt chạm vào Lâm Duyệt, lập tức phất phất tay, làm cho cô đi lại.

"Cậu làm gì? Tối hôm qua lại thức đêm đánh trò chơi?"

Lâm Duyệt vô hồn ngồi xuống, lục ra sách giáo khoa, kinh ngạc nói: " Cậu làm sao mà biết tôi thức đêm?"

Lạc Anh dang hai tay: "Này rất khó đoán sao?"

"..." Lâm Duyệt ai than một tiếng, "Được rồi, thật dễ đoán, tôi không thức đêm đánh trò chơi, chính là trong lúc vô tình nhìn thấy một cái tiểu thuyết, liền đọc một đêm. Nhưng mà, cậu hôm nay đến sớm như vậy? Không phải nói, xe buýt cậu đi chuyến rất muộn, cho nên cũng muộn theo nó sao?"

"Tôi hôm nay cũng là muộn theo nó." Lạc Anh nở nụ cười, "Hiện tại lên lớp được 5 phút, là cậu đến muộn thôi."

Lâm Duyệt nhún vai, "Giáo viên chưa tới, tính trễ gì?"

Lạc Anh kỳ thực xem như là cô gái nửa văn chương, cô thường xem rất nhiều truyện, cũng đặc biệt tạp, các loại hình xếp bảng hàng đầu cô đều lướt qua.

Gần nhất vừa vặn thiếu truyện, dù sao khai giảng, thời gian nhàn hạ không thể luôn cùng Thẩm Chi Châu, cũng là lúc xem thêm nhiều truyện.

Vì thế, Lạc Anh chống cằm, một bộ thật cảm thấy hứng, hỏi Lâm Duyệt: " Cậu xem là loại truyện gì? Cư nhiên có thể xem một đêm, nói tới nghe một chút."

Lâm Duyệt có chút ngượng ngùng, mặt đỏ hồng ôm di động của mình, không nghĩ nói cho cô.

Lạc Anh thấy cô như thế, thở dài một tiếng, giả bộ cả giận nói: "Không phải là một quyển truyện thôi, nói một chút đều không được?"

" Cậu thật muốn biết?"

"Ừ, tôi cũng muốn xem." Ngữ khí đơn thuần đến Lâm Duyệt có chút không đành lòng.

Cô hướng Lạc Anh ngoắc ngoắc ngón tay, làm cho cô lại gần một chút, ấn mở màn hình di động cho cô xem.

Phốc ——

Lạc Anh uống một ngụm nước, suýt nữa không nhịn được phun ra.

"( nụ hôn của tổng tài)...?"

Lạc Anh cũng không có bởi vì tên sách có chút gợi tình cùng khoa trương mà ghét bỏ nó, nhấp vào trang giới thiệu, nhìn nhìn đại khái nội dung.

Đại khái nói là một cô gái kiếp trước bị chị gái bạch liên hoa hại thảm, dung mạo bị hủy, ung thư, vô cùng thảm, lại không nghĩ ngủ một giấc, trong nháy mắt trùng sinh đến 18 tuổi, như trước là cô bé lọ lem, nhưng dung nhan vẫn đẹp đẽ, đẹp không gì sánh nổi, cô dựa vào trí nhớ kiếp trước, từng bước một ngược cặn bã thượng vị, còn chiếm được niềm vui của tổng tài.

Lạc Anh một lời khó nói hết nhìn cô ấy: "Thật sự... có hay như vậy?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui