Bất kể trong lòng Diệp Niệm Ninh nghĩ thế nào, cậu vẫn bước nhanh lên lầu, sau đó giơ tay gõ cửa phòng Diệp Thanh Lâm.
"Anh à, em có thể vào không?"
Diệp Niệm Ninh vô cùng cẩn thận hỏi.
"Vào đi."
Ngay lúc Diệp Niệm Ninh đang gõ thì ở phía sau cánh cửa Diệp Thanh Lâm cũng đã đứng dậy bước tới, anh mở cửa ra, lạnh lùng trả lời lại sau đó nghiêng người để Diệp Niệm Ninh tiến vào.
Diệp Niệm Ninh nhanh chóng đánh giá Diệp Thanh Lâm một chút, hai mắt đều sưng lên cả rồi, xem ra đã khóc rất lâu.
Cả căn phòng tràn ngập mùi thuốc và mùi rượu, Diệp Niệm Ninh ho khan mấy tiếng tiếp đó khom lưng nhặt vỏ chai rượu lên.
"Tại sao tối hôm qua em không về?" Diệp Thanh Lâm vừa hỏi Diệp Niệm Ninh, vừa cầm cây chổi quét mấy đầu thuốc lá và rác vào ki hốt rác.
"Hôm qua uống rượu cùng Thẩm Ý Phong xong trời cũng đã khuya rồi, em sợ trở về sẽ quấy rầy đến giấc ngủ của mọi người nên mới ngủ luôn ở đó."
Diệp Niệm Ninh đi tới trước cửa sổ, nhón chân đẩy cửa ra.
"Thời Yến An đưa em về?"
Diệp Thanh Lâm đổ ki hốt rác vào thùng, rồi cầm ly nước trên bàn trà lên uống một ngụm.
Diệp Niệm Ninh nghi ngờ nhìn Diệp Thanh Lâm, "Sao anh biết?"
"Lâm Nguyệt Mạn nói cho anh hay."
"Chậc, sao chút chuyện nhỏ này mà Nguyệt Mạn cũng nói với anh cơ chứ?" Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng nói thầm.
"Hai đứa ở bên nhau rồi chưa?"
Diệp Thanh Lâm bỏ ngoài tai câu nói của Diệp Niệm Ninh, hỏi thẳng tiến triển tình cảm giữa cậu và Thời Yến An.
"Vẫn chưa." Diệp Niệm Ninh liếc nhìn hộp nhẫn trên bàn trà, ngoan ngoãn trả lời.
"Em cũng rất khó theo đuổi nhỉ.
Cậu ta theo đuổi em lâu như vậy rồi mà em vẫn chưa đồng ý, không tồi, quả nhiên là em trai của anh.
Em nên kéo dài thêm chút nữa đi, đợi sau khi gia chủ mới của nhà họ Thời ổn định cục diện rồi anh sẽ không xen vào chuyện giữa em và cậu ta đâu."
"Gia chủ mới? Gia chủ hiện tại của Thời gia không phải vẫn còn chưa..."
Diệp Niệm Ninh vừa định nói từ "chết" thì lại nghĩ tới hôm nay là mùng 2 Tết âm lịch, nhắc tới chữ này có vẻ không được may mắn lắm bèn vội vàng ngậm miệng lại.
"Sắp rồi.
Vài ngày trước đó ông ấy nhập viện, lúc ăn tết người nhà họ Thời cũng chưa đón ông ấy về, có vẻ như không còn nhiều ngày nữa."
Diệp Niệm Ninh hơi ngạc nhiên chút, há miệng muốn nói nhưng lại không biết nên nói cái gì.
"Chuyện Thời gia em nghe một chút thôi là được, đừng nói với Thời Yến An em biết chuyện này."
"Dạ."
Diệp Niệm Ninh không hỏi tại sao, nghe lời đồng ý.
"Em có chuyện gì thì mau nói đi, đừng lề mề." Diệp Thanh Lâm liếc liếc Diệp Niệm Ninh mấy cái, tức giận hỏi.
Diệp Niệm Ninh nghe thấy vậy thì lập tức ngồi thẳng lên, câu nuốt nước miếng xuống nhỏ giọng hỏi: "Anh, anh và Tử Khiêm sẽ không chia tay chứ?"
Diệp Thanh Lâm thoáng sững sờ, cầm hộp nhẫn vào trong tay mở ra rồi đóng lại, lặp đi lặp lại động tác như thế mấy lần sau đó anh mới chậm rãi mở miệng: "Không biết.
Sáng nay anh mới vừa nói muốn chia tay với cậu ta thì cậu ấy liền khóc, còn quăng cho anh một cái tát.
Cho nên, bây giờ cũng không biết là chia hay vẫn chưa chia."
"Anh, sao anh có thể làm như vậy chứ? Nếu anh không thích Tử Khiêm vậy tại sao còn muốn ở cạnh anh ấy? Dù cho anh chơi trò bao dưỡng cũng tốt hơn rất nhiều so với thế thân!
Ít nhất bao dưỡng là thẳng thắn thể hiện anh không có tình cảm gì với anh ấy.
Nhưng thế thân, là anh đang đặt tình cảm của anh với người khác lên trên người anh ấy, như vậy rất dễ khiến anh ấy sinh ra ảo giác là anh đang yêu anh ấy!"
Diệp Niệm Ninh nghe thấy Diệp Thanh Lâm đưa ra đề nghị chia tay với Tống Tử Khiêm, ngay tức khắc cảm xúc của cậu liền dâng trào lên.
Thế nhưng, sau khi nhanh chóng nói hết những lời muốn nói ra cậu lại lúng túng nhìn về phía Diệp Thanh Lâm.
Mình nói anh mình như vậy, liệu mình có đánh không ta?
Diệp Niệm Ninh có hơi lo lắng, nhưng mà Diệp Thanh Lâm lại chỉ thở dài và cũng không đánh cậu.
"Anh thừa nhận ngay từ đầu anh đồng ý ở bên Tử Khiêm quả thật là bởi vì cậu ấy có chút giống với Kiều Dư Phồn.
Nhưng Diệp Niệm Ninh, em thử động não của mình khẽ ngẫm lại xem, nếu anh không thích Tử Khiêm vậy thì tại sao anh còn ở bên cậu ấy lâu như vậy?
Em cảm thấy chỉ bằng vào chút tình cảm này của anh với Kiều Dư Phồn, là thật sự có thể chống đỡ được cuộc tình giữa anh và Tử Khiêm?"
Diệp Niệm Ninh bị câu hỏi của Diệp Thanh Lâm hỏi tới không kịp trở tay, nhưng quả thật cũng để cho Diệp Niệm Ninh hiểu rõ một điều rằng anh cậu có tình cảm với Tống Tử Khiêm.
"Chiếc nhẫn này, là nhẫn cầu hôn vào năm thứ tư đại học anh đưa cho Kiều Dư Phồn, hắn đồng ý lời cầu hôn của anh rồi.
Vốn dĩ anh còn đang ra sức tưởng tượng cuộc sống kết hôn sau khi tốt nghiệp đại học, kết quả hắn đột nhiên không từ mà biệt.
Anh hỏi rất nhiều nhân tài mới biết hắn xuất ngoại đi đào tạo chuyên sâu, bây giờ nhớ lại chuyện này anh vẫn cảm thấy rất tức giận.
Khi đó anh nghĩ không ra, tại sao anh ưu tứ như vậy mà vẫn bị vứt bỏ.
Nhưng bây giờ anh đã nghĩ thông suốt cái gì nên từ bỏ và không từ bỏ, người thực tế chút đều biết giữa tiền và tình yêu cái nào quan trọng hơn."
Diệp Thanh Lâm nói tới đây bỗng cười nhạo một tiếng, "Anh thật sự vẫn còn tình cảm với Kiều Dư Phồn, chẳng qua tình cảm anh đối với hắn không phải là thích, mà là không cam lòng.
Là anh tự vây khốn chính bản thân mình, giam mình trong những hồi ức ấy.
Tử Khiêm cậu ấy biết, cho nên cậu ấy muốn kéo anh ra.
Mấy ngày nay cậu ấy thật sự rất nỗ lực, anh nhìn ra được, nhưng cậu ấy lại thất bại.
Cậu ấy không thể làm được, kéo anh ra chính là Kiều Dư Phồn và chiếc nhẫn này."
Diệp Niệm Ninh không ngắt lời Diệp Thanh Lâm mà chỉ là lẳng lặng nghe anh mình nói, cậu cảm thấy, anh mình thật sự rất cần một ai đó để giãi bày.
Nếu như không nói hết ra thì một ngày nào đó sẽ nghẹn chết mất.
"Thật ra em không cần phải lo lắng cho anh đâu, tự anh có thể nghĩ kỹ.
Đời người dài như vậy, chung quy vẫn có lúc yêu sai người, nhưng không quan trọng, tất cả rồi sẽ trở thành dĩ vãng thôi."
Diệp Thanh Lâm nói rồi liền ném hộp nhẫn vào thùng rác, "Anh muốn đi tắm rồi ngủ bù, em đi ra ngoài đi."
Diệp Niệm Ninh gật gật đầu, trước lúc đi vẫn không yên tâm mà ngoảnh đầu nhìn Diệp Thanh Lâm.
Cậu mới vừa bước ra khỏi phòng, ở dưới lầu Dương Thục Dĩnh và Diệp Hoài lập tức dùng khẩu hình hỏi cậu, "Sao rồi?"
Cậu gật gật đầu, "Dường như đã tự nghĩ thông suốt rồi."
Dương Thục Dĩnh vui mừng cười cười, "Nghĩ thông suốt là tốt, nghĩ thông suốt là tốt."
Diệp Niệm Ninh mím môi, đứng cầu thang hô một câu với Kẹo Sữa đang chơi với đồ chơi của mình: "Kẹo Sữa, lên đây!"
Kẹo Sữa rất nghe lời cậu, gọi một tiếng thì lập tức buông món đồ chơi ra chạy về phía cậu, cậu mỉm cười vuốt vuốt Kẹo Sữa, sau đó chào Dương Thục Dĩnh và Diệp Hoài: "Chú hai dì hai, con về phòng trước."
"Ừm được." Dương Thục Dĩnh trả lời.
Còn Diệp Hoài thì lại hỏi cậu lát nữa muốn ăn món gì, cậu tùy tiện nói đại vài cái tên sau đó liền dẫn theo Kẹo Sữa về phòng mình.
"Cũng không biết ở thế giới song song, kết cục của anh mình và Kiều Dư Phồn là thế nào."
Diệp Niệm Ninh nằm trên giường, nhỏ giọng thì thầm.
"Tinh tinh!"
Âm thanh thông báo của điện thoại chợt vang, Diệp Niệm Ninh một tay cầm di động, một tay vuốt Kẹo Sữa bị thức giấc.
( Yến An ): Thanh Lâm thế nào rồi?
Thời Yến An vẫn rất lo lắng cho trạng thái của Diệp Thanh Lâm, dù sao cũng là anh em tốt và anh vợ tương lai của mình, muốn không quan tâm cũng không được!
( Niệm Niệm ): Dường như anh ấy đã nghĩ thông suốt...
( Yến An ): Nghĩ thông là tốt.
( Yến An ): Vậy cậu ta và Tử Khiêm...
( Niệm Niệm ): Hôm nay anh tôi đã đề nghị chi tay với Tử Khiêm, nhưng Tử Khiêm chưa nói gì cả, cũng chỉ đánh anh tôi một tát thôi.
( Niệm Niệm ): Chắc là muốn chiến tranh lạnh.
( Yến An ): Nếu không hay là ngày mai chúng ta cùng đi chơi bóng rổ đi? Hẹn Tử Khiêm và Thanh Lâm, sau đó chúng ta tạo cơ hội cho hai người họ, để xem liệu bọn họ có hòa giải hay không.
Diệp Niệm Ninh ngẫm nghĩ trong lòng tính khả thi của kế hoạch này, cuối cùng hạ lời đồng ý.
Tất nhiên là cậu rất muốn để Tử Khiêm và anh cậu hòa giải với nhau, nói cho cùng trông Tử Khiêm có vẻ thật sự rất thích anh cậu, vả lại cũng đã gọi chị dâu nhiều vậy rồi....
Nhưng nếu như Tử Khiêm không muốn làm lành với anh cậu, vậy cũng không thể cưỡng cầu được.
Suy cho cùng dù nói thế nào đi nữa, lần này cũng là do anh cậu không kìm nén được cảm xúc mà khiến Tử Khiêm tổn thương.
( Niệm Niệm ): Nhưng tôi không chắc bọn họ sẽ đồng ý hay không...
( Yến An ): Gắng sức là được.
Anh đi khuyên Thanh Lâm, còn em thì khuyên Tử Khiêm đi.
Nếu bọn họ đều nói không muốn vậy cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể xem duyên phận của chính bọn họ thôi.
( Niệm Niệm ): Ừm ok.