Sau cái ngày chơi bóng rổ, Diệp Niệm Ninh ở nhà, chân thật trải qua cuộc sống cá mặn hai ngày.
Mỗi ngày 10 giờ sáng dậy, 12 giờ tối ngủ, một ngày ba bữa còn không ngừng ăn quà vặt.
Rồi chờ đến ngày diễn ra lễ trao giải, cậu vừa đi thảm đỏ xong, một tiêu đề với cái tên "Diệp Niệm Ninh mập lên" ngang nhiên xuất hiện trên hot search Weibo.
Vì toàn bộ quá trình lễ trao giải phát sóng trực tiếp, Tống Tử Khiêm sợ cậu lại làm trò cười lướt điện thoại trước mặt mọi người, nên đã sớm tịch thu điện thoại của cậu trước lúc lên thảm đỏ.
Nên tất nhiên cậu không thể nào biết trước được.
Nhưng cậu không biết thì cuối cùng vẫn có người tới nói với cậu, chẳng hạn như phóng viên bây giờ đang phỏng vấn cậu đây.
"Thầy Diệp, vừa rồi cậu lại lên hot search, cậu nghĩ kỳ này mình lên hot search vì chuyện gì?" Phóng viên đưa microphone tới trước mặt Diệp Niệm Ninh, lễ phép hỏi.
Diệp Niệm Ninh đưa mắt nhìn hai chiếc cúp trong tay, suy đoán nói: "Cúp?"
Phóng viên cười tươi, "Không phải, vì cậu mập."
???
Mặt Diệp Niệm Ninh đầy hoài nghi, "Tôi mập sao? Tôi mập chỗ nào? Tôi mới nằm ở nhà chỉ hai ngày thôi mà!"
"Đây này...!Các fan đã Photoshop ảnh ra so sánh cho cậu, cậu xem đi?" Phóng viên click vào tấm ảnh trong bài đăng, chần chừ đưa cho Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh nhìn thoáng qua, sau đó không đành lòng nhìn tiếp, bởi vì hiện giờ quả thật cậu béo hơn so với khoảng thời gian trước chút xíu, nhưng cũng đâu cần vì chút chuyện bé tẹo này mà lại lên hot search chứ! Mất mặt quá!
"Được rồi được rồi, mập thì mập." Diệp Niệm Ninh cam chịu.
Sau đó phóng viên lại hỏi cậu một vài câu hỏi không liên quan, ngoại trừ câu hỏi nằm ngoài dự đoán vừa nãy.
Những câu hỏi khác cậu đã sớm nghĩ ra câu trả lời, nên cuộc phỏng vấn rất nhanh đã kết thúc.
Sau khi phỏng vấn rồi lên xe, việc đầu tiên Diệp Niệm Ninh làm chính là selfie đăng Weibo, chứng thực mình chỉ béo lên có chút xíu.
Đừng hỏi bố Ninh có ở đây không V: Tui không có mập, chỉ là tăng thêm mấy ký thịt thôi!!! Mau đẩy hot search xuống cho tui!!!
【 Selfie 】【 Selfie 】【 không còn mặt mũi để nhìn.jpg】
"Ha ha ha ha ha ~ quả nhiên fan lâu năm còn đáng sợ hơn cả anti-fan!"
"Mấy người đừng có nói nữa, nói đến mức Niệm Niệm của tui ngại luôn rồi kìa."
"Đồng ý với lầu trên! Có điều phải nói thật nha, đây là lần đầu tui thấy Niệm Niệm xấu hổ đó, ha ha ha ha ha ~"
"Biến đi biến hết đi! Có gì hay đâu mà nhìn! Chỉ nhiều thêm hai cái cằm thôi!"
"Lầu trên à, câu này của cô...!Ha ha ha ha ha ha ~"
Diệp Niệm Ninh nhìn bình luận của fans, sau đó buồn bực tắt điện thoại, sao ai cũng nói cậu béo vậy? Mịa, thịt không tăng thêm ở đâu, lại cứ nhất thiết phải tăng ở mặt?
Tống Tử Khiêm ở bên cạnh thấy cậu như vậy không khỏi bật cười, "Nào nào, dù cậu có béo nhưng cũng đẹp trai nhất.
Đừng có rầu rĩ nữa, ăn ít lại hai bữa, thịt sẽ biến mất thôi."
Diệp Niệm Ninh bĩu môi gật đầu, không trả lời.
Bây giờ bọn họ phải tới tham gia một lễ trao giải khác, theo như lời Tống Tử Khiêm, buổi lễ lớn này Hứa Độ cũng sẽ tham gia.
Nói thật, Diệp Niệm Ninh vẫn rất muốn gặp lại Hứa Độ.
Chủ yếu là sau ngày hôm đó, Hứa Độ luôn tập trung huấn luyện, vừa không đăng Weibo cũng không phản hồi WeChat, cậu cũng không biết tình hình hiện giờ Hứa Độ ra sao.
Tuy 88 có nói, một khi người bị nó tiêm mất trí nhớ, rất khó khôi phục lại ký ức, nhưng cậu vẫn có chút lo lắng.
Dù sao cũng do cậu, Hứa Độ mới mất trí nhớ, nếu Hứa Độ khôi phục lại ký ức rồi nhận ra đầu mối, thì sẽ rất phiền phức.
"Lát nữa, sau khi lễ trao giải này kết thúc, còn phải phỏng vấn một bài, chủ yếu là hỏi kế hoạch năm nay của cậu.
Cậu cứ trả lời thẳng là năm nay cậu sẽ ra mắt một album và mở concert.
Sau đó còn có vài câu hỏi ngẫu nhiên, không khó trả lời, cậu chỉ cần dựa theo phong cách của mình là được, nhưng nhất định phải nắm rõ điểm dừng" Tống Tử Khiêm cầm notebook, vừa xem vừa nói với Diệp Niệm Ninh.
"Ừm ừm."
Diệp Niệm Ninh lơ đễnh gật đầu đồng ý, sau đó mở điện thoại ra, gửi tấm ảnh vừa mới chụp cho Thời Yến An, hỏi: Tôi béo à?
"Sáng mai, khoảng 12 giờ tới thành phố H, tham gia yến hội của Đại Nhạc Hội, cậu nhớ rõ phải đặt báo thức lúc 10 giờ.
Sau khi kết thúc, chúng ta lập tức bay về thành phố Y tham gia lễ trao giải, kết thúc buổi lễ có lẽ còn có buổi tụ họp, cái này cậu tự quyết định đi.
Nhưng nếu tiền bối mời cậu, nhất định cậu phải gật đầu đồng ý, nghe chưa?"
"Ha ~ sao có nhiều hoạt động thế?" Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng oán giận.
Tuy đúng là cậu rất thích nhận cúp, nhưng lễ trao giải cứ tổ chức hết giải này đến giải khác, cho dù cậu thích cũng không chịu nổi tình yêu cao cả như vậy!
Cũng không biết mấy ban tổ chức nghĩ gì, thời gian tổ chức lại sát nhau như thế, cứ bắt cư dân mạng phải bình chọn một hai ba bốn giải khác nhau!
"Hết hôm nay và ngày mai, công việc sẽ giảm đi rất nhiều.
Sau đó chờ những hoạt động này trôi qua, cậu còn phải tới thành phố H ghi hình《 Young Idol 》, dự kiến sẽ quay trong vòng ba tuần, vì sắp gần tới trận chung kết, tất nhiên phải ghi hình nhiều một chút, làm thêm hậu trường hay nội dung VIP gì đó."
Tống Tử Khiêm duỗi tay sờ đầu Diệp Niệm Ninh, xem như động viên.
"Vậy em lại hơn ba tuần không thể về thủ đô à?"
"Ừ.
Nếu cậu nhớ Thời Yến An thì cứ gọi video với cậu ta, đừng có làm giống như lần trước, con tim này của anh không thể chịu được cậu lăn lộn thế đâu."
Diệp Niệm Ninh cười gượng hai tiếng, "Em sẽ không làm vậy, anh yên tâm."
"Hy vọng cậu nói lời phải giữ lấy lời."
Tống Tử Khiêm chớp chớp mắt với cậu, sau khi nói xong, dời sự chú ý sang notebook.
Diệp Niệm Ninh mím môi, chăm chú liếc nhìn điện thoại một cái, Thời Yến An chưa trả lời tin nhắn, chắc đang bận.
Cậu thầm cảm thán trong lòng một câu, công việc của Thời Yến An thật bận rộn, sau đó tắt máy, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Khoảng nửa tiếng sau, xe đã tới nơi diễn ra lễ trao giải.
Diệp Niệm Ninh bị Tống Tử Khiêm đánh thức, vội vã sửa sang lại trang phục của mình một lượt.
Tới khi nhân viên công tác đi đến trước xe bọn họ, nói đã có thể xuống xe, cậu mới bước xuống.
Còn mấy người Tống Tử Khiêm thì đã đi thẳng vào hậu trường.
"Đó là ai thế?"
"Niệm Niệm đó! Cô là fan giả à!"
"Vậy hả? Nhưng sao cảm thấy không giống lắm?"
"Do mập lên chút thôi! Nè, có phải cô là anti-fan núp lùm trong fan đúng không?"
"Không phải không phải! Tui chỉ bị cận thị, đột ngột quá nên chưa nhận ra mà thôi!"
Diệp Niệm Ninh cảm thấy lỗ tai mình hư quá trời, không nghe thấy gì, chỉ lọt tai đúng đoạn đối thoại này.
Cậu ký tên lên tường chữ ký xong, rồi quay đầu nhìn về phía fans của mình, hòng muốn tìm ra hai người vừa nói mấy câu này, kết quả người không tìm thấy, trái lại bị một fan ma ma làm cho kinh hãi.
"Diệp Niệm Ninh!!! Mama yêu con!!!"
Mấy lời kiểu này Diệp Niệm Ninh đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng sở dĩ lần này có thể dọa cậu giật mình, là bởi vì giọng nói của thím này quá cuồng loạn.
Nếu không nghe rõ lời cô, suýt chút nữa Diệp Niệm Ninh đã cho rằng thím này là kẻ thù của mình rồi.
Những người còn lại nghe thấy vậy đều sôi nổi nở nụ cười, hình như thím kia cảm thấy có chút xấu hổ, vội vàng cúi đầu che mặt.
Diệp Niệm Ninh mím môi cười, duỗi tay nhận lấy microphone MC bên cạnh đưa sang, nói với thím ấy: "Xin chào cô, cảm ơn cô đã thích cháu, hy vọng chồng cô sẽ không ghen vì chuyện này.
Chúc gia đình cô hạnh phúc, vạn sự như ý."
Nói xong câu này, cậu trả microphone lại cho MC, sau đó cúi người lịch sự chào các fans và nhóm staff, rồi đi thẳng vào sau hậu trường.
"Em ngồi chỗ nào vậy?" Diệp Niệm Ninh hỏi Tống Tử Khiêm.
"Để anh nhìn xem."
Tống Tử Khiêm cầm sơ đồ chỗ ngồi vừa lấy được xem cẩn thận, "Ồ, chỗ của cậu trùng hợp ghê, vậy mà lại ngồi giữa Đường Giai Nhiễm và Hứa Độ."
"Thế bây giờ bọn họ tới chưa?"
"Rồi, cậu qua đó đi.
Anh và Ngư Nhi đi ăn một bữa trước."
"Ok, lát gặp."
Diệp Niệm Ninh bất đắc dĩ nhún vai, đi ra hậu trường, sau đó một đường mỉm cười bước tới vị trí của mình, ngồi xuống.
"Thầy Diệp, đã lâu không gặp."
Đường Giai Nhiễm vươn tay, nhoẻn miệng cười với Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh nhẹ nhàng bắt tay với cô, đáp lại một câu "Đã lâu không gặp" rồi sau đó vội vàng chào hỏi Hứa Độ.
Đường Giai Nhiễm bị hắt hủi cũng không cảm thấy khó chịu, ngược lại còn cảm thấy rất bình thường.
Cô liếc nhìn Diệp Niệm Ninh và Hứa Độ một cái, cảm thán một câu quan hệ của bọn họ thật tốt, sau đó đứng lên đi chào hỏi các tiền bối.
"Niệm Niệm, cậu mập lên này!"
Diệp Niệm Ninh còn chưa kịp mở miệng, đã bị câu nói này của Hứa Độ làm cho nghẹn họng, cậu trợn mắt, "Có thể đừng nhắc tới chuyện này không?"
"Ồ" Hứa Độ trầm giọng đáp lại.
"Cậu thế nào?"
"Tôi khá tốt.
Người trong giới tôi đều nhớ kỹ, còn về phương diện ca hát, giáo viên cũng nói tôi tiến bộ rất nhanh.
Chỉ có điều..."
Hứa Độ nói đến đây thì dừng lại, trong mắt tràn ngập bối rối và do dự, tựa như không biết có nên nói hay không.
"Sao vậy?" Diệp Niệm Ninh nhíu mày, nghi ngờ hỏi.
Hứa Độ mím môi, trầm tư một lát rồi nói: "Dường như tôi càng thích làm diễn viên hơn."