Edit: Phong Nguyệt
Bởi vì câu này, Bạch Tiểu Cốc phải khóc mấy bận.
Tần Cửu Tịch vừa thấy xót vừa thấy may: May mà tiểu gia hỏa không phải chân ma, nếu không khóc như vậy sẽ quy thiên mất.
Tần Cửu Tịch dỗ dành: “Được rồi, đừng khóc nữa.
”
Bạch Tiểu Cốc vừa thút thít vừa nhìn hắn: “Còn chưa được…”
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc: “Rõ ràng chủ nhân vẫn chưa được.
”
Tần Cửu Tịch đã buông tha y, hiện giờ…
Bạch Tiểu Cốc lại khóc, Tần Cửu Tịch hôn mắt cá chân mảnh khảnh của y, Bạch Tiểu Cốc rụt lại, run rẩy nói: “Đừng…”
Tần Cửu Tịch đành phải dừng lại.
Bạch Tiểu Cốc lại ầm ĩ.
Tần Cửu Tịch: “……”
Chưa thấy tiểu cốt đầu nào khó hầu như vậy, nhưng…
Thật đáng yêu.
Tần Cửu Tịch hôn giữa mày y, Bạch Tiểu Cốc ôm cổ hắn không buông, sau đó…
Sau đó trời sáng.
Gây chuyện là Bạch Tiểu Cốc, đầu hàng là Bạch Tiểu Cốc, chơi xấu là Bạch Tiểu Cốc, không nhận cũng là Bạch Tiểu Cốc.
Sắc trời sáng choang, Thiên Ngu Sơn vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người bận bịu từ sớm, lẽ ra Bạch Tiểu Cốc phải ra ngoài giả vờ cao lãnh, giờ đây…
Bạch Tiểu Cốc ăn vạ trên giường: “Cốt không được!”
“Cốt quá mệt!”
“Hôm nay cốt không đi đâu hết!”
“Cốt đã bị phong ấn trên giường!”
Y quấn chăn lụa đen, mái tóc màu trăng bung xoã, như ngân hà lấp lánh trong đêm; trên da thịt non mềm có vệt đỏ ái muội, khuôn mặt tinh xảo nhăn nhó, trông ấm ức vô cùng.
Không biết đến tột cùng là người nào đêm qua một lát thì kêu chậm, một lát thì kêu nhẹ, một lát lại rầm rì muốn lần nữa.
Tần Cửu Tịch cầm y phục đến: “Ta giúp ngươi mặc y phục.
”
Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn: “Không, dù chủ nhân có mặc y phục cho cốt, cốt cũng không đi ra ngoài.
” Cốt không chịu, quá mệt, eo đau mông đau chân mỏi, cảnh giới không tăng lên bao nhiêu, tâm cũng mệt!
Tần Cửu Tịch túm chăn, Bạch Tiểu Cốc “ai da” một tiếng, nhào thẳng vào lòng hắn, y không mặc gì cả, vừa lúc đè trúng…
Bạch Tiểu Cốc kinh ngạc: “Cửu Đại Tịch… nó nó… sao nó còn sinh long hoạt hổ?!”
Tần Cửu Tịch: “… Câm miệng.
”
Bạch Tiểu Cốc muốn chạy, lại bị Tần Cửu Tịch kéo lại: “Được rồi.
”
Bạch Tiểu Cốc vốn đánh chết cũng không mặc quần áo, hiện giờ không dám nhúc nhích.
Tần Cửu Tịch có phản ứng, nhưng thấy y như vậy, không muốn hành hạ y.
Hôm nay là đại điển lập tông của Thiên Ngu Sơn, Bạch Tiểu Cốc nhất định phải đến tham dự, không có Nguyệt Tri tiên nhân, đại điển làm sao cử hành?
Bạch Tiểu Cốc không muốn đi chút nào, nghĩ đến sau này còn rất nhiều trường hợp như vậy, y phải ngậm chặt miệng, ít khi nói cười, đứng dưới cái nhìn chăm chú của vạn chúng.
Trời ạ, không cười không nói, thật quá khó!
Hơn nữa…
Bạch Tiểu Cốc nhỏ giọng nói: “Nhiều người quá… cốt sợ…”
Trước giờ y sợ người lạ, huống chi nhiều người như vậy, hơn ba mươi năm ở Chiêu Diêu Sơn, số người và tinh quái mà y gặp có thể đếm trên đầu ngón tay.
Còn số người gặp hôm qua đã có thể sánh ngang với hơn ba mươi năm đó.
Tưởng tượng tháng ngày sau phải thấy nhiều người như vậy, Bạch Tiểu Cốc càng không có sức rời giường.
Y chỉ là bộ xương ngốc tầng 3 Trúc Cơ, đối diện với nhiều tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên, y rất sợ hãi: Sợ lộ, sợ hỏng, sợ nhất là mất mặt chủ nhân.
Bạch Tiểu Cốc không nói ra miệng, nhưng lời trong lòng y không thể gạt được Tần Cửu Tịch.
Tần Cửu Tịch nghe hết, sao không đau lòng cho được.
Nói đến cùng, thân phận Nguyệt Tri không thích hợp Bạch Tiểu Cốc, bắt y làm chuyện này thật sự làm khó y.
Chỉ là việc đã đến nước này, Nguyệt Tri đã trở thành tín ngưỡng mới của Thập Nhị Tiên Sơn, trước khi thế cục chưa ổn định, Nguyệt Tri cần phải xuất đầu lộ diện.
Có điều… Tần Cửu Tịch bỗng nảy ra một ý.
Nguyệt Tri cần lộ diện, Bạch Tiểu Cốc thì không cần.
Sau khi có ý tưởng này, Tần Cửu Tịch buông lỏng động tác, vốn định mặc y phục cho Bạch Tiểu Cốc, hiện tại…
Bạch Tiểu Cốc không nghĩ nhiều, y không định chơi xấu Tần Cửu Tịch không ra phòng, chỉ cảm thấy Cửu Đại Tịch hơi đáng thương, bèn ngẩng đầu nhìn Tần Cửu Tịch: “Nếu người nhẹ một chút, cốt… ưm…”
Y bị hôn ngã xuống chiếc đệm mềm mại.
Tóc bạc trải đầy giường, Bạch Tiểu Cốc như ngọc trai dưới biển sâu, khiến người không dời mắt được.
Tần Cửu Tịch cắn nhẹ lên cổ y.
Bạch Tiểu Cốc: “Cốt không muốn mặc… ưm… cổ áo cao như vậy… a…” Y không nói được một câu hoàn chỉnh.
Một lát sau, Bạch Tiểu Cốc thút thít nói: “Người như vậy, cốt không đi được!”
“Cốt không xuống giường được!”
“Hôm nay cốt… không đi…”
Tần Cửu Tịch cũng không muốn để y xuống giường.
Bạch Tiểu Cốc chủ động mặc y phục, trông mong nhìn hắn: “Nếu cốt mềm chân té ở đại điển lập tông, nhất định là lỗi của người.
”
Tần Cửu Tịch sửa lại y phục cho y: “Mệt thì ở trong phòng nghỉ ngơi đi.
”
Bạch Tiểu Cốc: “???”
Tần Cửu Tịch vén tóc trắng của y ra sau, tiếp tục nói: “Ta đi thay ngươi.
”
Hai mắt Bạch Tiểu Cốc sáng rực: “Người đi thay ta?”
Làm sao thay được, chủ nhân đi chẳng phải sẽ lộ?
Dẫu y không biết Tần Cửu Tịch muốn thay y như thế nào, nhưng Bạch Tiểu Cốc vô cùng tin tưởng Tần Cửu Tịch, không hề hoài nghi lời hắn nói, tựa như chỉ cần Tần Cửu Tịch nói thì sẽ nhất định sẽ làm được —— Mới đây thôi, Tần Cửu Tịch cũng nói được làm được.
Tần Cửu Tịch đứng thẳng người, búng tay một cái, luồng sương đen từ dưới chân dâng lên, Bạch Tiểu Cốc mở to hai mắt nhìn, bất an nắm chặt chăn.
Không biết vì sao, mỗi lần thấy Tần Cửu Tịch bị một sương đen bao lấy, y lại hoảng hốt không thôi, cứ như nó sẽ cướp chủ nhân đi mất.
Sao có thể? Sương đen là chủ nhân, sao có thể cướp chủ nhân đi?
Bạch Tiểu Cốc thấy sương đen dần dần tan biến từ trên xuống: tóc trắng, hai mắt xanh xám, làn da trắng, và cả…
Bạch Tiểu Cốc trợn mắt há mồm: “Đây… đây là cốt!” Hệt như nhìn thấy “bản thân” trong gương.
Tần Cửu Tịch ngẩng đầu nhìn y: “Yên tâm?”
Bạch Tiểu Cốc hít một hơi: “Yên tâm!”
Chủ nhân quá lợi hại, vậy mà có thể biến thành y.
Cũng đúng… Tu vi chủ nhân cao như vậy, chỉ cần thi triển thuật che mắt, dù là những tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia cũng không thể phân biệt ra.
Tốt quá, y không gần ra ngoài gặp nhiều ngươi như vậy!
Tốt quá, có chủ nhân ở đây, chắc chắn sẽ không có sai sót gì!
Bạch Tiểu Cốc vui đến nỗi hận không thể lăn lộn trên giường!
Tần Cửu Tịch: “Ngoan ngoãn chờ ta.
”
Bạch Tiểu Cốc cười nói: “Thật kỳ quái.
”
Tần Cửu Tịch: “Hửm?”
Bạch Tiểu Cốc: “Chủ nhân biến thành cốt, lại không hề giống cốt.
”
Y không nói rõ, Tần Cửu Tịch lại hiểu.
Đúng vậy, dù không soi gương, hắn cũng biết mình không giống Bạch Tiểu Cốc.
Hắn có thể giả thành Nguyệt Tri chứ không thể giả thành Bạch Tiểu Cốc.
Túi da chỉ là vẻ ngoài, bên trong mới là linh hồn.
Linh hồn Bạch Tiểu Cốc chắc chắn trong suốt sạch sẽ như tuyết đầu mùa.
Bạch Tiểu Cốc hưng phấn nói: “Chủ nhân, người phải mặc y phục của cốt!” Y cởi xiêm y của mình đổi cho Tần Cửu Tịch.
Tần Cửu Tịch vốn định ngăn lại —— Bộ y phục này hắn chuẩn bị rất nhiều —— Nào ngờ Bạch Tiểu Cốc đã cởi sạch.
Tần Cửu Tịch: “…”
Bạch Tiểu Cốc nhận ra: “Chủ nhân, người không…”
Tần Cửu Tịch: “Thời gian không còn sớm, ta đi trước.
” Hắn vớt y phục lên rồi ra khỏi địa cung.
Bạch Tiểu Cốc trần trụi ngồi trong chăn lụa đen, như dạ minh châu mê người, trân quý, hiếm thấy khó tìm.
Không thể trách Tần Cửu Tịch…
Bất cứ ai thấy cảnh tượng này cũng sẽ bị mê hoặc thần hồn điên đảo.
Bạch Tiểu Cốc thật sự mệt, nhưng đa phần là ăn vạ.
Bấy giờ, không cần đến đại điển lập tông, không cần giả vờ giả vịt, y lại cảm thấy nhàm chán.
Chủ nhân thật đẹp, biến thành cốt cũng đẹp như vậy.
Nguyệt Tri Nguyệt Tri.
Chỉ có thanh phong minh nguyệt biết.
Y cảm thấy chủ nhân mới là thanh phong minh nguyệt trên cao.
Lại nói …
Chủ nhân thật sự rất thích màu trắng.
Thân thể nặn cho y cũng toàn là màu trắng, y phục chuẩn bị cũng đa số màu trắng, ngay cả tên…
Ánh trăng là màu ngân bạch.
Bạch Tiểu Cốc nghĩ đến bản thể mình, không khỏi mừng thầm ——May quá, y là một bộ xương trắng cỡ bự!
Bạch Tiểu Cốc ngọt ngào, càng không chịu nổi địa cung nữa.
Y bò dậy mặc y phục, đi thăm sư phụ rồi đi thăm sư huynh.
Thấy bọn họ hô hấp đều đều như đang nằm ngủ, y thở phào.
Ngày nào Bạch Tiểu Cốc cũng trò chuyện với sư phụ và sư huynh, nói về những chuyện phát sinh gần đây, đa số là về Tần Cửu Tịch.
Chủ nhân ngắn chủ nhân dài, ba câu không rời khỏi chủ nhân.
Nói một hồi, Bạch Tiểu Cốc chợt nghĩ: “Á! Cốt không thích đứng trên đó làm tượng, nhưng có thể đứng ở dưới nhìn chủ nhân!”
Chủ nhân mới là tiên nhân chân chính, chủ nhân mới là anh hùng được vạn người kính ngưỡng.
Bạch Tiểu Cốc rất muốn nhìn Tần Cửu Tịch đứng trên cao.
Chẳng qua… Bạch Tiểu Cốc nhìn tóc trắng xoã dài của mình, y cứ vậy ra ngoài sẽ bị phát hiện, đến lúc đó hai Nguyệt Tri xuất hiện ở trước mặt mọi người, chẳng phải sẽ có chuyện!
Tiếc quá, không thể nhìn thấy phong thái tiên nhân của chủ nhân.
Bạch Tiểu Cốc: Tiếc như làm mất mười ngàn quả Xích Đề!
Bạch Tiểu Cốc không còn tâm trạng trò chuyện, chống má thở ngắn than dài, chợt nhớ đối thoại của mình và Tần Cửu Tịch——
Lần trước, ngự hoả thuật mà Bạch Tiểu Cốc gọi ra suýt nữa thiêu trụi địa cung, y từng hỏi Tần Cửu Tịch: “Chủ nhân, cốt chỉ mới Trúc Cơ, sao có thể gọi hoả cầu lớn như vậy?”
Tần Cửu Tịch giải thích: “Tuy cảnh giới không cao, nhưng bởi vì hồn khế và linh căn cộng sinh, chỉ cần chúng ta không cách xa, thuật pháp ngươi thi triển sẽ tương đương như ta.
”
Bạch Tiểu Cốc kinh hỉ hỏi: “Đây là ưu thế của song tu?!”
Tần Cửu Tịch: “… Cũng không sai.
”
Bạch Tiểu Cốc: “Vậy rất xa thì sao?”
Tần Cửu Tịch: “Trong phạm vi Thiên Ngu Sơn đều có thể.
”
Bạch Tiểu Cốc: “Vậy chẳng phải cốt lợi hại lắm sao?!”
Tần Cửu Tịch cười nói: “Ừm, rất lợi hại.
”
Khi đó Bạch Tiểu Cốc không nghĩ quá nhiều, lúc này nghĩ tới thuật che mắt của Tần Cửu Tịch.
Nếu chủ nhân có thể biến thành y, vậy y… không không, y sẽ không biến thành chủ nhân, không thể tiết lộ diện mạo của chủ nhân, sẽ có nguy hiểm.
Nhưng y có thể ——
Bạch Tiểu Cốc nảy ra một ý, y muốn biến thành hồ yêu!
Dung mạo giống giống sư phụ, giống giống sư huynh, ừm… giống giống Hứa Nặc tỷ tỷ nữa…
Tóm lại đều là đại mỹ nhân, chắc chắn sẽ không xấu.
Chỉ cần hóa thành một tiểu hồ yêu không ai biết, y sẽ có thể trà trộn vào đám người nhìn lén chủ nhân!
Hết chương 116.