Sinh nhật mười bảy tuổi, vẫn là vị thành niên.
Bạch Tiểu Cốc ôm Vấn Đạo, một hai muốn ở lại chỗ Tần Cửu Khinh.
Hứa Nặc cười tủm tỉm, vậy mà lại nói: “Ở lại đi.
”
Tần Cửu Khinh: “…”
Tần Vịnh uống quá chén dõng dạc: “Ok! Đêm nay tiểu cốt đầu ngủ ở đây đi! Ba chuẩn, duyệt, đồng ý!”
Bạch Tiểu Cốc nhìn về phía Tần Cửu Khinh, đôi mắt nhạt màu chớp chớp.
Tần Cửu Khinh không lên tiếng.
Bạch Tiểu Cốc nhỏ giọng: “Anh Cửu Khinh.
”
Tần Cửu Khinh: “………”
Bạch Tiểu Cốc cuối cùng cũng như nguyện, vui vẻ vô cùng.
Y ôm Vấn Đạo, lăn qua lăn lại trên giường Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh tắm nước lạnh xong, nhìn thấy quần áo Bạch Tiểu Cốc bị lăn tới nỗi nhăn dúm dó, lộ nửa bả vai trắng ngần.
Lọn tóc trắng trên đầu Bạch Tiểu Cốc đong đưa: “Anh Cửu Khinh!” Y có ý kéo dài chữ cuối, vừa giòn vừa mềm.
Tần Cửu Khinh hơi khàn khàn: “Đi tắm rửa.
”
Bạch Tiểu Cốc nhảy xuống giường: “Được!” Đi một bước, y lại lùi về hỏi: “Em có thể mang Vấn Đạo đi chung không?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc cẩn thận hỏi: “Hay nó không thể dính nước?”
Tần Cửu Khinh: “… Có thể.
”
Bạch Tiểu Cốc vui ra mặt: “Em đi đây!”
Giống như khi Tần Cửu Khinh vuốt ve bộ xương khô, Bạch Tiểu Cốc sẽ có cảm giác.
Y dính Vấn Đạo như vậy cũng khiến Tần Cửu Khinh ngứa ngáy tâm can.
Không lâu sau, Bạch Tiểu Cốc tắm rửa xong, y thay bộ đồ ngủ của Tần Cửu Khinh.
Bạch Tiểu Cốc không lùn, chẳng qua Tần Cửu Khinh quá cao.
Hơn nữa Bạch Tiểu Cốc quá mảnh khảnh, nên khi mặc bộ đồ ngủ Tần Cửu Khinh vào, trông có vẻ rộng thùng thình.
Ác hơn là bộ đồ ngủ màu đen, tôn lên làn da trắng hơn tuyết của Bạch Tiểu Cốc.
Tần Cửu Khinh chỉ nhìn thoáng qua mà hầu kết đã rục rịch.
Bạch Tiểu Cốc ngày thường lớn mật, lúc này lại thẹn thùng.
“Bộ đồ ngủ hơi lớn…”
“Có phải anh thích màu trắng hơn không?”
“Ừm… Nhưng bộ đồ ngủ của anh toàn là màu đen.
”
Y mặc màu trắng sẽ càng trắng hơn.
Tần Cửu Khinh kéo y qua, hôn lên xương quai xanh lộ ra ngoài: “Em thật…”
Áo ngủ bị mở toang, nụ hôn càng mạnh mẽ, chất giọng khàn khàn như dòng điện xẹt qua, làm Bạch Tiểu Cốc không biết làm sao.
Tần Cửu Khinh nói hết câu: “…Trắng quá.
”
So với sữa bò, so với tuyết đầu mùa, so với noãn ngọc, so với hoa hải đường nở rộ đều trắng hơn ba phần.
Mạnh mẽ ánh vào tim hắn.
Bạch Tiểu Cốc bị hôn đến choáng váng.
Vị thành niên không vượt rào, nhưng…
Ngày hôm sau, tay Bạch Tiểu Cốc mỏi đến mức gần như không thể cầm bút!
Bạch Tiểu Cốc: “Cửu Đại Tịch!” Đây là xưng hô thân mật y tự nghĩ ra, kết hợp tên và ID ngốc nghếch trên WeChat của hắn.
Tần Cửu Khinh: “Hửm?”
Bạch Tiểu Cốc: “Em bị tai nạn lao động!”
Tần Cửu Khinh cong môi: “Ừm, tai nạn lao động.
”e
Bạch Tiểu Cốc: “Anh giúp em…” Không thể làm bài tập hộ, nhưng… Bạch Tiểu Cốc nảy ra một kế, “Anh phải mở cửa phòng cửa xe, xách cặp cầm sách, đút em ăn uống, còn…”
Tần Cửu Khinh cố ý hỏi: “Giúp em tắm rửa?”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Khinh: “Và đi vệ sinh…”
Bạch Tiểu Cốc đỏ mặt: “Không cần!”
Y hối hận, y không nên ở lại trong phòng Tần Cửu Khinh.
Chưa thật sự làm gì mà tay phải đã muốn phế, vậy nếu…
Ai chịu nổi!?
Quả nhiên mộng đều là giả.
Y không tin sẽ thoải mái như trong mộng!
Chắc chắn đau chết luôn!
Cũng may nửa năm này Bạch Tiểu Cốc ngừng nghỉ, không đi quậy Tần Cửu Khinh nữa.
Vả lại sắp đến kỳ thi đại học, Bạch Tiểu Cốc vắt giò lên cổ còn không kịp, nào còn có tâm tư kia.
Ngày thi đại học, Bạch Tiểu Cốc cực kỳ lo lắng.
Tần Vịnh đau lòng: “Không sao hết, hai đứa học chung một thành phố là được rồi.
” Gã biết Bạch Tiểu Cốc muốn học chung đại học với Tần Cửu Khinh.
Nhưng vấn đề là thành tích của Tần Cửu Khinh đỉnh cỡ đó… Sao tiểu cốt đầu nhà gã đuổi kịp?!
Bạch Tiểu Cốc chưa từng kiên quyết như bây giờ: “Không, con nhất định sẽ làm được.
”
Dứt lời y nhìn về phía Tần Cửu Khinh, dặn dò: “Nếu anh dám thả cửa, em… em…” Năm chữ “không để ý anh nữa” nói sao cũng không nên lời.
Tần Cửu Khinh cười nói: “Không đâu.
”
Bạch Tiểu Cốc vẫn lo: “Nếu em, em nói là nếu…”
Tần Cửu Khinh tránh mọi người, chạm vào chóp mũi y, ôn nhu hỏi: “Sợ cái gì?”
Bạch Tiểu Cốc mạnh miệng: “Em không sợ.
”
Tần Cửu Khinh: “Nếu không thi đậu, anh sẽ cùng em học lại một năm.
”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Khinh: “Cho nên, đừng sợ, anh sẽ không rời bỏ em.
”
Bạch Tiểu Cốc bỗng nhiên tràn trề sức mạnh: “Không cần học lại, em có thể.
”
Y nhất định có thể.
Y liều mạng ba trăm ngày đêm, vì để ở bên Tần Cửu Khinh, làm biết bao nhiêu đề thi các năm qua, vì để không tách khỏi hắn, y đã dùng biết bao nhiêu sức.
Sao y có thể không được!
Y tuyệt đối sẽ làm được.
Trong chớp mắt, dường như y nhìn thấy cảnh tượng xa xôi trong mơ, nhìn thấy ngàn năm không ngừng cố gắng để tới gần hắn.
Ngày tháng như vậy y không sợ, thi đại học có gì phải sợ.
Bạch Tiểu Cốc dùng sức hôn Tần Cửu Khinh, nói: “Em có thể.
”
Một lần hay nhiều lần.
Y đều làm được.
Y tuyệt đối sẽ không——
Để Tần Cửu Khinh có bất cứ cơ hội nào bỏ mình lại.
Y, không muốn bị bỏ lại.