Tiểu Bạch Cốt


Edit: Phong Nguyệt
Người xung quanh ồ lên, vốn dĩ chỉ có ba năm người tò mò do dự muốn thử túi phúc, không ngờ tiểu thiếu niên lại rút được đan dược tử phẩm ngay lần đầu tiên.

Đan dược tử phẩm đó!
Dẫu chỉ là hàng tồn kho của Đỗ gia thì cũng là bảo bối trăm vạn linh thạch.

Nhất là Đan Phù Thịnh Hội sắp mở, không có nhu cầu sử dụng thì vứt vào hội đấu giá cũng kiếm bộn!
Hoá ra năm mươi chín linh thạch đổi trăm vạn linh thạch là có thật, hoá ra họ có thể nhìn thấy bỏ một vốn nhỏ lời trăm triệu trong truyền thuyết.

Điều đáng buồn là chuyện này không có tí xíu quan hệ nào với họ!
Quần chúng vây xem xanh mắt.

Đương nhiên trong túi không có bảo bối, một túi chỉ năm mươi chín linh thạch, nếu còn làm thành túi trữ vật thì Đỗ gia còn buôn bán gì nữa, làm từ thiện cho Thập Nhị Tiên Sơn luôn cho rồi.

Thế nên tất cả đều viết vào giấy, không có gì thì ghi ‘đa tạ chiếu cố’, có thì sẽ bỏ vầng sáng tương ứng và giấy chi chú vào, chỉ cần cầm tờ giấy đến tổng bộ Phúc Lâm Các đổi là xong.

Chủ quầy bị ánh sáng tím làm ngơ ngác, suy nghĩ đầu tiên của gã là hối hận, hối hận đến xanh ruột, nếu gã biết trong mấy cái túi này có đan dược tử phẩm thì gã đã tự mình mở!
Bày quán cực khổ cả ngày, nhiều lắm cũng chỉ mấy trăm linh thạch.

Một viên đan dược tử phẩm nằm dưới mí mắt gã nhiều ngày như vậy mà gã không biết gì hết trơn!
Có điều hối hận nhanh chóng bị xua tan, chủ quầy bỗng nảy ra một ý, gã nhân cơ hội quảng cáo sản phẩm của mình “Ta đã nói hôm nay quầy của ta có phong thuỷ cực tốt mà, không phải xuất hiện đan dược Tử phẩm rồi sao, ai đi ngang qua đừng bỏ lỡ, năm mươi chín linh thạch mua thần dược tử phẩm đê!”
Gã vừa hét lên, người chung quanh xông tới, vốn chỉ có ba năm người bỗng chốc đông như trẩy hội, ai nấy cũng tò mò không biết người nào may mắn mua được thẩn dược tử phẩm ở quầy nhỏ như thế này.

Chủ quầy nhìn người trung niên đang đờ người ra, nói: “Lão ca, quầy của ta có tử phẩm, ngài có ăn hết túi phúc ở đây không?”
Người trung niên: “…………”
Ban nãy ông ta muốn nhắc nhở tiểu phu thê… À không, có lẽ là tiểu phu phu đừng sập bẫy nên mới nói những lời dã man đó, kết quả…
Đừng có vả mặt sớm như vậy chứ!
Không đúng, ông ta làm chuyện tốt mà, sao lại bị vả mặt!
Người trung niên rối như tơ vò, vừa ghen tỵ vừa ấm ức vừa hối hận vừa—— Chỉ thiếu chút nữa thôi, chỉ thiếu chút nữa là ông ta đã cầm túi phúc chứa đan dược tử phẩm kia rồi! Tức quá, chỉ chậm một chút mà mất trăm vạn linh thạch, đêm nay, không, năm nay ông ta sẽ thức trắng!
“Được.

” Người trung niên phát hoả với chủ quầy, “Nếu miễn phí thì ta ăn hết!”
Chủ quầy chỉ định cà khịa ông ta, nghe ông ta nói vậy bèn cười cười: “Chuyện này khó lắm, đều là túi ‘phúc’, túi phúc có thể xuất hiện đan dược tử phẩm!”
Gã nhấn mạnh trọng điểm.

Chủ quầy nhìn về phía thiếu niên, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu đạo hữu, có muốn mua thêm một cái không?”
Bấy giờ tiểu bạch cốt đã tỉnh táo lại, y không thiệt giò heo hầm đậu tương, y kiếm lời.

Đan dược tử phẩm…
Mấy chục vạn giò heo hầm đậu tương.

Bạch Tiểu Cốc:!!!
Núi giò heo trong mộng!
Tần Cửu Khinh cũng rất bất ngờ, hắn định dạy trẻ nhỏ thế gian hiểm ác, sao lại lộn xộn rồi?
Thế gian hiểm ác không chỉ buông tha nhóc xương khô mà còn chắp tay tặng một phần đại lễ?
Ừm…
Tâm trạng của cha Cửu Khinh có chút phức tạp.

Nghe chủ quầy hỏi, tất cả mọi người nhìn chằm chằm về phía tiểu thiếu niên.

Đây chắc chắn là tiểu phúc tinh, lỡ cái tay nhỏ này lại mở được bảo vật thì sao!
Tiểu bạch cốt chưa từng bị nhiều người chằm chằm như vậy, lập tức căng cứng: “Nơi này nơi này nơi này…”
Ba chữ ‘nơi này’ thốt ra, có người kích động nói: “Ta mua cái này!”
Có người phản ứng lại: “Ta muốn cái này!”
Mọi người đều là người trưởng thành, làm sao không hiểu suy nghĩ đê tiện của nhau: “Cái này của ta cái này của ta.


Chủ quầy vui vẻ ra mặt, nhanh chóng gom hết linh thạch trên gian hàng.

Đúng là là tiểu phúc tinh.

Hôm nay gã gặp phải tiểu phúc tinh.

Chờ mọi người mua xong rồi, tiểu phúc tinh mới nói hết lời: “Nơi này không có cái ta thích.


Mọi người: “????”
Chủ quầy liều mạng nắm chặt túi linh thạch mới không cười ra tiếng!
Người giật túi phúc nhanh chóng mở ra, moá, một tờ giấy trắng, chỉ mỗi câu ‘đa tạ chiếu cố’, ngay cả lục phẩm cũng không có ai rút trúng.

Quay đầu lần nữa nào còn thiếu niên, ha, ngay cả chủ quầy cũng dọn sạp đi về.

Nếu không phải là môn hạ Đỗ gia Dung Thủy thì họ đã nghĩ đây là phường lừa gạt!
Nhưng đây là Dung Thủy Thành, cách đó không xa chính là đệ nhất thần lò của Đỗ gia, trên túi phúc cũng có trận pháp chống hàng giả.

Bọn họ không bị lừa, chỉ là quá xui…
Mẹ, còn không bằng bị lừa!
Ầm ĩ như vậy, tất nhiên Tần Cửu Khinh sẽ không ở lâu.

Tuy đây là thành trấn Thập Nhị Tiên Sơn, các tu sĩ đã quen với tình huống này, nhưng Tần Cửu Khinh không muốn tiểu bạch cốt xuất đầu lộ diện.

Nhóc xương khô độc nhất vô nhị, tiểu bạch cốt mang thần lực, cẩn thận che chở không có gì quá đáng.

Đúng vậy.

Chín năm qua Tần Cửu Khinh đã biết khí lực trong cốt liên phát từ đâu ra.

Có hôm hắn thử bày trận pháp phòng ngự cho thôn Thanh Đường, Thiết Thiên đã lỡ miệng nói: “Lãng phí thời gian, nhóc xương khô có thần lực, cha nương ngươi có thể giục thần lực…” Đệt, lỡ nói ra rồi.

Tần Cửu Khinh làm sao bỏ qua: “Thần lực?”
Thiết Thiên: “………”
Tần Cửu Khinh im lặng nhìn ma kiếm màu tím trong thức hải.

Thiết Thiên thỏa hiệp: “Rồi rồi rồi, ngài đừng quất, ta sẽ nói…”
Luyện Khí là hấp thu linh khí, Trúc Cơ là cô đọng chân khí, Kết Đan là túy hóa đan khí, chỉ có sau khi Kết Anh mới có thể luyện mệnh khí.

Ở Thập Nhị Tiên Sơn mệnh khí là cường hãn nhất, đối nghịch với nó là sát khí của ma tu.

Dưới Hóa Thần đều là khí, chỉ có sau Hóa Thần mới bắt đầu ngưng tụ thần lực.

Chân chính có được thần lực phải trải qua khoảnh khắc từ Độ Kiếp tới Đại Thừa.

Thiết Thiên nói: “Ta chỉ suy đoán thôi, sức mạnh của tiểu bạch cốt quá bá đạo.


Tần Cửu Khinh từng xem không ít sách cổ: “Thần lực không nên tồn tại ở hiện thế.


Có được thần lực đã là phi thăng, tại sao lại tiếp tục ở hiện thế?
Theo lý thuyết, hiện thế sẽ không có thần lực, bởi vì thần không nên ở đây.

Thiết Thiên: “Vậy nên ta cũng chỉ suy đoán…”
Tần Cửu Khinh cực kỳ nhạy bén: “Ngươi từng gặp thần lực?”
Thiết Thiên: “!”
Má, hèn gì tiểu tử này bị rút linh căn, đa trí như vậy, nếu nó là Quân Thượng Minh nó cũng không yên tâm.

Tần Cửu Khinh không cần hỏi tiếp đã có đáp án.

Thiết Thiên từng gặp thần lực, cũng chỉ gặp một lần.

Ngàn năm trước Tiên Ma đại chiến, Nguyệt Tri Tử dùng thần lực thôi thúc Vấn Đạo, bày ra đại trận phong giới.

Nguyệt Tri Tử biến mất một ngàn năm trước.

Giáng Sương Cốc xuất hiện tiểu bạch cốt.

Thiết Thiên: “…” Rất khó không nghĩ nhiều!
Có điều Thiết Thiên từng gặp Nguyệt Tri Tử, vị tiên quân tính cách lạnh lẽo kia làm gì có nửa phần non nớt vô tri của tiểu bạch cốt.

Nếu cùng một linh hồn, dù không có ký ức cũng không thể thay đổi tính cách lớn như vậy.

Rời khỏi đám đông, tiểu bạch cốt cực kỳ hạnh phúc: “Ta rút được đan dược tử phẩm.

” Bốn bỏ năm lên tương đương giò heo hầm đậu tương ăn mãi không hết!
Tần Cửu Khinh thu hồi suy nghĩ, nói: “Ngày mai dẫn ngươi tới Phúc Lâm Các.


Bạch Tiểu Cốc: “Được!”
Tuy không biết đan dược tử phẩm có ích lợi gì nhưng y rất vui vẻ, lại nói: “Nhận rồi về đưa cho phụ mẫu.


Tần Cửu Khinh cong môi: “Khó khăn lắm mới rút trúng, không giữ cho mình?”
Bạch Tiểu Cốc: “Đã nói phải mang lễ vật cho phụ mẫu, à… còn có tiểu thảo và đào hoa phu nhân…” Y cẩn thận đếm đếm, phát hiện một đan dược tử phẩm không đủ, lại nói, “Có thời gian chúng ta đi mua túi phúc nữa đi!”
Tần Cửu Khinh định nói: Không có khả năng trúng nhiều lần.

Sau đó lại nghĩ không trúng cũng được, vừa khéo có thể khiến tiểu bạch cốt hiểu thế nào là thế gian hiểm ác.

Tuy Tần Cửu Khinh có chút mất niềm tin với ‘thế gian hiểm ác’ không có tiền đồ này…
Tần Cửu Khinh: “Phúc Lâm Các có nhiều túi phúc hơn, lúc đi đổi ngươi có thể mua một ít.


Tiểu bạch cốt đếm số thôn dân, nói: “Có thể… mua mười hai cái không?”
Mấy năm nay thôn dân thôn Thanh Đường đối xử rất tốt với nhà tiên nhân, chẳng qua tiểu bạch cốt sợ người lạ, chỉ nói chuyện chừng mười hai người.

Mười hai người cũng không ít, Bạch Tiểu Cốc rất thỏa mãn.

Tần Cửu Khinh: “Được.


Chắc chắn mười hai túi phúc đó không có thứ tốt, mà không sao, lúc đó hắn chọn lễ vật khác cho tiểu gia hỏa mang về thôn tặng là được.

Họ tính tìm khách điếm nghỉ chân, ai ngờ trên đường nhìn thấy một cửa tiệm.

Bạch Tiểu Cốc đọc biển hiệu trước tiệm: “Tiệm truyền thụ thuật pháp cho hậu nhân?”
Tần Cửu Khinh hỏi Bạch Tiểu Cốc: “Mệt không?”
Bạch Tiểu Cốc: “Còn chịu được.


Tần Cửu Khinh: “Ta đi mua vài thứ, lát nữa đến khách điếm.


Bạch Tiểu Cốc liên tục gật đầu.

Tiệm truyền thụ thuật pháp cho hậu nhân, nghe thì phô trương đấy, thực tế chỉ là cửa tiệm bán thuật pháp căn bản thường thấy trong tiên thành Thập Nhị Tiên Sơn.

Tần Cửu Khinh thiếu thuật pháp căn bản, khi hắn ở Thiên Ngu Sơn vẫn luôn được bồi dưỡng như người chấp kiếm, thuật pháp tu tập là kiếm tu đứng đầu.

Đáng tiếc hiện giờ hắn không có Vấn Đạo, lại không thể thả Thiết Thiên ra, kiếm thuật đứng đầu không thể dùng pháp khí lam phẩm tầm thường thúc giục.

Hắn cần thuật pháp căn bản để thích ứng pháp khí cấp thấp hiện giờ.

Trên đường tu hành, công pháp là nội tu, thuật pháp là ngoại tu.

Nội tu mạnh mới có thể sử dụng thuật pháp tương ứng, mà chỉ có thuật pháp mới phát huy sức mạnh.

Tần Cửu Khinh có nội tu công pháp, chỉ thiếu thuật pháp ngoại tu.

Hắn vào cửa tiệm, tùy tiện cầm mấy quyển, tiểu bạch cốt yên tĩnh, không có hứng thú với thứ ở đây.

Tần Cửu Khinh chuẩn bị tính tiền, một lão giả có gương mặt hiền từ bỗng lên tiếng: “Những thuật pháp ngoại tu đều gạt người, không luyện ra gì đâu, tiểu đạo hữu muốn tu hành thì hãy đến bái nhập tông môn, chớ nhầm đường lạc lối.


Thô nhưng thật, nếu Tần Cửu Khinh thật sự là tiểu tán tu không có nội tu công pháp, lão giả đã nhắc nhở đúng chỗ.

Chỉ là Tần Cửu Khinh đã có tính toán.

Hắn không muốn nhiều lời, chỉ hơi hơi gật đầu, tính tiền rồi cầm thuật pháp ra cửa.

Lão giả sờ sờ râu, nhìn về phía tiểu nhị: “Hắn mua cái gì?”
Tiểu nhị tất cung tất kính nói: “Hồi tam gia, hắn mua một quyển sổ tay thân pháp vô địch, một quyển nhập môn kiếm thuật vô địch, một quyển phù chú vô địch, một quyển pháp thuật vô địch cơ bản…”
Lão giả không phải người khác mà là chủ nhân dãy tiệm này, trưởng lão Đỗ tam gia Đỗ Uy Đạt, thường được gọi là Đỗ tam gia.

Tiệm của mình mình rõ, mở đầu là bí tịch, tất cả đều là cơ bản, chỉ dụ được tiểu hài tử chưa nhập môn.

Lão thấy tiểu thiếu niên quá đẹp, y phục mộc mạc, dẫn theo tiểu hài tử, có lẽ sinh hoạt khó khăn nên mới mở miệng nhắc nhở.

Ai ngờ lại không ngăn được.

Thôi…
Đỗ Uy Đạt lắc đầu: Đẹp có ích gì, chỉ thấy cái trước mắt sao có thể được việc? Vẫn là Bân Bân nhà chúng ta tốt hơn, xấu một tí nhưng có năng lực.

Lại nói tiếp, Bân Bân cũng về tới Dung Thủy Thành rồi… nhỉ?
Hết chương 61.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui