Edit: Phong Nguyệt
Bạch Tiểu Cốc khoe xong lại cảm thấy không thú vị.
Tần Cửu Khinh Thiên Ngu Sơn ngàn tốt vạn tốt cũng không bằng Cửu Đại Tịch trước mắt.
Cốt quá khổ.
Chỉ mới chín năm đã bẻ cong cốt!
Bạch Tiểu Cốc muốn lấy thần thư về, Tần Cửu Khinh bỗng giơ lên cao.
Bạch Tiểu Cốc tức giận: “Đưa ta!” Tên vô lại này không muốn song tu cùng y, còn muốn cướp thần thư, đây là vốn liếng của cốt, là tín niệm của cốt.
Tần Cửu Khinh ngoài mặt bình tĩnh, đáy mắt và trong lòng lại phức tạp đến không thể phức tạp hơn.
Phải hình dung như thế nào?
Một ngàn cốt ngữ cũng không có lực sát thương bằng lúc này.
Nhóc xương khô thật sự hiểu.
Hiểu lung tung.
Đây là cái gì?
Đây là thứ trẻ con nên xem?
Đây là thứ trẻ con nên hiểu?
Dùng cái này vỡ lòng, tôn sùng như thần thư, khó trách nhóc xương khô…
Tần Cửu Khinh không cảm thấy nhóc con nhà mình có vấn đề, người có vấn đề là tác giả.
Sâm Tu chân nhân?
Bạch Tiểu Cốc không hiểu, hắn cũng không hiểu sao?
Thiếu điều viết luôn hai chữ ‘Thận Hư’!
Tần Cửu Khinh trí nhớ siêu phàm, hắn nhớ lại các tu sĩ có danh vọng ở Thập Nhị Tiên Sơn ở ‘kiếp trước’, song không tìm được người nào phù hợp tiêu chuẩn.
Từ nội dung trong sách có thể thấy ông ta vô cùng hiểu biết Thiên Ngu Sơn, hơn nữa tinh thông mỹ thực, biết hắn rõ như lòng bàn tay.
Đặc biệt là phương diện thân thể…
Tần Cửu Khinh khẽ hít một hơi, có loại cảm giác khó chịu vì bị nhìn trộm.
Tần Cửu Khinh hỏi Bạch Tiểu Cốc: “Sách này ngươi kiếm từ đâu ra?”
Bạch Tiểu Cốc nhảy cao cũng không với tới: “Ngươi trả sách cho ta trước.
”
Tần Cửu Khinh rũ mắt nhìn y.
Bạch Tiểu Cốc sợ Cửu Đại Tịch tịch thu thần thư: “Ở Giáng Sương Cốc…”
Tần Cửu Khinh: “Không gặp ai?”
Bạch Tiểu Cốc lắc đầu: “Không có ai, chỉ có thần thư.
”
Y cẩn thận kể quá trình nhìn thấy thần thư cho Tần Cửu Khinh nghe…
Kỳ thật Bạch Tiểu Cốc cũng không nhớ thời gian, khi y ở Giáng Sương Cốc không có quan niệm thời gian.
Chỉ là có một ngày y bỗng nhiên rất khổ sở, khổ sở không thể tả, khổ sở như làm mất… thứ quan trọng nhất…
Y bất tri bất giác rơi nước mắt, sau đó đầu đau muốn nứt ra.
Đến khi không đau nữa, Bạch Tiểu Cốc chậm rãi bò dậy, thấy thần thư được đặt bên người.
Cũng từ khi đó, tiểu bạch cốt ở Giáng Sương Cốc có bạn.
Trong thần thư đều là Tần Cửu Khinh, tràn đầy tình cảm chân thành.
Ngày nào y cũng ngồi đọc trên núi xương, đọc xong thì đọc lại từ đầu, hết lần này đến lần khác…
Mãi đến khi gặp Cửu Đại Tịch.
Tần Cửu Khinh hơi giật mình, hắn định huỷ quyển sách này, nghe xong lại không xuống tay được.
Nhóc xương khô lẻ loi…
Tiểu gia hoả ở Giáng Sương Cốc ngàn năm…
Đau lòng đến rơi nước mắt…
Đau đến té lộn nhào…
Cuối cùng quyển sách này an ủi y.
Dù trong sách toàn là những thứ không nên xem, đối với tiểu bạch cốt lại là niềm vui duy nhất trong những năm tháng tịch mịch dài đăng đẵng.
Sự tức giận của Tần Cửu Khinh đối với Sâm Tu chân nhân tan hơn phân nửa.
Hành động vô tâm của ông ta lại bầu bạn với tiểu bạch cốt.
Tần Cửu Khinh không nghĩ ra—— ai là người thả quyển sách này vào Giáng Sương Cốc.
Đáng tiếc trước nay hắn chưa từng xem thoại bản, không hiểu biết mấy thứ này, thế nên không biết mấy quyển này hay có ở Thập Nhị Tiên Sơn không.
Nhưng…
Luôn cảm thấy khó hiểu.
Có thể vào Giáng Sương Cốc, tuyệt đối không không phải là tu sĩ cấp thấp, nhưng tu sĩ cấp cao nào lại mang theo quyển này?
Còn cố ý vứt ở đó.
Đa số các tu sĩ mang theo túi Càn Khôn, vật riêng tư như thế này không thể tùy ý để trong người, chắc chắn phải bỏ trong túi Càn Khôn, Bạch Tiểu Cốc nhặt được một chiếc túi Càn Khôn bị rơi cũng dễ hiểu, nhưng nhặt được một quyển sách…
Chỉ có thể là có người cố ý.
Người kia là ai?
Bạch Tiểu Cốc nói xong, giành lại quyển sách: “Mau trả cốt, cốt muốn đến Thiên Ngu Sơn tìm Tần Cửu Khinh!”
Tần Cửu Khinh để tay hơi thấp, bị tiểu cốt đầu lấy mất.
Bạch Tiểu Cốc thu hồi thần thư, ngang ngược nói: “Tái kiến!”
Tần Cửu Khinh kéo cổ tay y lại.
Bạch Tiểu Cốc không quay đầu lại, hai mắt cong cong, trong lòng ngọt ngào, nhưng vẫn cứng miệng nói: “Ngươi không được, đừng chậm trễ cốt!”
Cửu Đại Tịch, không được.
Tần Cửu Khinh, được.
Ôi, tuy biết là giả, nhưng hả giận ghê!
Tần Cửu Khinh nắm ngón tay y, kéo người lại.
Bạch Tiểu Cốc quay đầu nhìn hắn: “Làm gì?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc cho hắn bậc thang: “Nếu ngươi đáp ứng cùng cốt song…”
Y nói còn chưa dứt lời, Tần Cửu Khinh nói: “Ta… trước kia là người chấp kiếm Thiên Ngu Sơn.
”
Bạch Tiểu Cốc: “Hả?”
Tần Cửu Khinh: “Thủ tịch Thiên Ngu Sơn không phải người có tu vi tối cao, mà là người có thể chấp chưởng Vấn Đạo.
” Vấn Đạo là biểu tượng của Thiên Ngu Sơn, đệ nhất kiếm của Thập Nhị Tiên Sơn, cũng là Thần Khí giúp Nguyệt Tri vạch ra Quỷ giới.
Có thể được nó tán thành, dù chỉ có Kim Đan cảnh, Tần Cửu Khinh cũng là thủ tịch Thiên Ngu Sơn, thậm chí có hi vọng kế thừa chưởng tòa.
Bạch Tiểu Cốc nghe rõ lại như không rõ: “Có ý gì?”
Tần Cửu Khinh nói thẳng: “Trước khi gặp ngươi ta là thủ tịch Thiên Ngu Sơn, khi đó ta đã tên Tần Cửu Khinh.
”
Bạch Tiểu Cốc: “!!!!!!!”
Đầu óc Bạch Tiểu Cốc trống trơn, thật vất vả có thân thể, có đầu óc, sao còn hồ đồ hơn khi còn là bộ xương nữa?
Cái gì với cái gì?
Sao Cửu Đại Tịch lại là thủ tịch Thiên Ngu Sơn?
Bạch Tiểu Cốc lắc đầu: “Không thể nào, thủ tịch Thiên Ngu Sơn rất mạnh, có thể lấy một địch trăm, khi cốt gặp ngươi, một chút tu vi ngươi cũng không có…”
Tần Cửu Khinh: “Khi đó ta bị rút linh căn, mất hết tu vi.
”
Bạch Tiểu Cốc: “……”
Tần Cửu Khinh không kể về những chuyện gặp phải ở ‘đời trước’ của hắn cho Bạch Tiểu Cốc nghe, những chuyện đó đã qua, thù hay oán gì cũng vậy, hắn chịu một mình là được, không cần thiết nói ra.
Hiện giờ…
Tỉnh Hoằng Văn đã chết, Tùng Dương Tử hồn phi phách tán.
Hắn đã tiêu tan một ít, cũng nguyện nói ra.
Bảy tuổi nhập Thiên Ngu Sơn, bế quan hơn ba năm, về Tần gia chiếu cố phụ mẫu, sau đó gặp nạn diệt môn…
Đồng môn phản bội.
Sư trưởng ác độc.
Nỗi đau tu vi mất hết, linh căn bị rút không bằng hối hận và thù hận gặm cắn hắn.
Bạch Tiểu Cốc nước mắt lưng tròng, bắt lấy vạt áo hắn: “Rất đau đúng không?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc đã quên trọng điểm, chỉ nhớ tao ngộ bi thảm Tần Cửu Khinh, vô cùng đau lòng: “Những người đó quá xấu, sao có thể bắt nạt ngươi như vậy, còn có phụ thân mẫu thân, may mắn… may mắn…” Chúng ta về mười ba năm trước.
Y chưa nói xong đã bị Tần Cửu Khinh ngắt lời: “May mắn gặp ngươi.
”
Bạch Tiểu Cốc: “!”
Tần Cửu Khinh khẽ chạm mũi y, nói: “Là ngươi đã cứu ta.
”
Bạch Tiểu Cốc ngơ ngác.
Tần Cửu Khinh: “Đa tạ.
”
Bạch Tiểu Cốc: “…………”
Y hậu tri hậu giác phản ứng lại, đầu óc bắt đầu chuyển động…
Trời ơi!
Từ đầu tới cuối chỉ có một Tần Cửu Khinh, y đã gặp Tần Cửu Khinh mà mình sớm mong mỏi, y đã sớm ở bên hắn, nhưng …
Dùng dằng suốt chín năm cũng chưa song tu!
Không không không, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Tần Cửu Khinh nhìn thấy bộ dạng xương khô của y, đâu chỉ là bộ dạng xương khô, bộ dạng xấu hổ nào của y đều bị Tần Cửu Khinh thấy.
Xong rồi xong rồi xong rồi.
Bạch Tiểu Cốc rơi vào ma chú thần thư, chạy xuống lò trốn, thề không bao giờ ra.
Xấu hổ chết cốt.
Cốt không mặt mũi gặp người.
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc: “Không thấy ta không thấy ta…”
Tần Cửu Khinh vớt người ra, may mà Bạch Tiểu Cốc không dính bụi, nếu không sẽ thành cục than mất.
Bạch Tiểu Cốc híp mắt nhìn hắn: “Ngươi thật là Tần Cửu Khinh trong sách?”
Tần Cửu Khinh: “Không phải.
”
Bạch Tiểu Cốc: “Hả?!”
Tần Cửu Khinh bổ sung: “Ta chưa từng làm những chuyện trong sách.
”
Bạch Tiểu Cốc phản ứng lại, đã hiểu, giãn mặt: “Không sao, lập tức sẽ được làm!”
Tần Cửu Khinh: “………”
Bạch Tiểu Cốc: “Ê, sao tự dưng buông tay.
” Nếu cốt không linh hoạt đã bị té vào đống củi lửa rồi.
Cảm giác xấu hổ vì được Tần Cửu Khinh ôm biến mất không thấy, Bạch Tiểu Cốc: nghĩ:
Sợ cái gì! Tần Cửu Khinh thích bộ dáng xương cốt của y, khi y là bộ xương, hắn đối xử với y còn tốt hơn, ngược lại là thành người mới cách y càng ngày càng xa.
Không sao, Tần Cửu Khinh không hiểu ưu điểm của người, đợi hắn biết niềm vui song tu thì sẽ không ghét việc y biến thành người nữa.
Bạch Tiểu Cốc tức khắc thần thanh khí sảng.
Một khi thông suốt, hết thảy đều sáng sủa.
Cửu Đại Tịch chính là Tần Cửu Khinh.
Tần Cửu Khinh của y chính là Tần Cửu Khinh Thiên Ngu Sơn.
Từ đầu tới cuối chỉ có một người.
Đối tượng song tu trước nay của cốt chỉ có hắn.
Thật tốt!
Quá hoàn mỹ!
Bạch Tiểu Cốc hưng phấn hỏi: “Ngươi dẫn ta song tu được không?”
Tần Cửu Khinh cứng đờ.
Bạch Tiểu Cốc bám tay hắn, ngửa đầu nhìn hắn: “Cửu Đại Tịch!”
Tần Cửu Khinh không nhìn y.
Bạch Tiểu Cốc nhanh trí nói: “Cửu Khinh ca ca…” Thanh âm trong trẻo cố ý đè thấp, vừa ngọt vừa mềm.
Tần Cửu Khinh khẽ hít một hơi.
Bạch Tiểu Cốc hiểu: “Cha Cửu Khinh …”
Tần Cửu Khinh nhìn chằm chằm y: “Đủ rồi.
”
Bạch Tiểu Cốc không sợ hắn, y đã thông suốt, thông suốt nhất trong ngàn năm qua, y rất vui, vui đến nỗi hận không thể về phòng ngủ ngay, cùng Tần Cửu Khinh…
Khụ.
Hai má Bạch Tiểu Cốc ửng đỏ, nhỏ giọng nói: “Hai mục tiêu song tu cả đời cốt đều là ngươi, ngươi mặc kệ ta, ta sẽ đói chết.
”
Cùng Cửu Đại Tịch song tu tương đương có thể ăn món ngon.
Thiên hạ sao lại có chuyện lưỡng toàn kỳ mỹ như vậy.
Còn để y đụng phải.
Vận khí của y quá tốt!
Tần Cửu Khinh không mở miệng, việc này phải kết thúc gọn gàng, hắn hạ giọng hỏi: “Ngươi có biết song tu là chuyện thế nào không?”
Bạch Tiểu Cốc nhìn hắn: “Biết, là chúng ta cởi sạch, sau đó ngươi làm… ưm…”
Tần Cửu Khinh bưng kín miệng y.
Xem quyển sách lung tung cũng thôi đi, sao có thể nghe tiểu gia hỏa này ‘đọc’ ra.
Tần Cửu Khinh cố gắng bẻ thẳng y: “Song tu cần phải làm cùng người mình thích.
”
Bạch Tiểu Cốc chớp chớp mắt: “Ngươi không thích ta sao?”
Tần Cửu Khinh: “…”
Bạch Tiểu Cốc cười: “Ta cũng rất thích ngươi!”
Thính tai Tần Cửu Khinh ửng đỏ, thanh âm vẫn trầm tĩnh như cũ: “Không giống nhau, chữ thích đó không giống.
”
Bạch Tiểu Cốc hiếu học: “Không giống chỗ nào?”
Tần Cửu Khinh hỏi lại hắn: “Ngươi vừa rồi gọi ta một tiếng cha.
”
Bạch Tiểu Cốc: “Không thể gọi sao?”
Tần Cửu Khinh đang muốn dạy y phân biệt, lại nghe Bạch Tiểu Cốc nói: “Nhưng trong thần thư có ghi, trên giường gọi… À, cốt hiểu rồi, muốn gọi trên giường đúng không!”
Tần Cửu Khinh: “…………”
Quyển sách rách đó đâu, phải thiêu huỷ nó ngay!
Hết chương 82.