“Ngô Thụ Nghĩa.”
“Có!”
“Giang Đào!”
“Có!”
“Vệ Nhất Minh.”
“Có!”
Lúc gọi lên cái tên này, Phùng Đông Nguyên nhịn không được mà liếc mắt nhìn cậu tân binh kêu Vệ Nhất Minh kia nhiều hơn một chút, dáng dấp đứa trẻ này thực sự rất đẹp, cậu cũng không biết miêu tả thế nào, chẳng qua chỉ cảm thấy rất rất là đẹp.
Vệ Nhất Minh cũng nhìn cậu một cái, ánh mắt có một tia lạnh lùng.
Phùng Đông Nguyên điểm danh xong, bắt đầu dẫn đám lính mới đi tập luyện. Một năm trước, cậu cũng đang đứng ở vị trí của những tân binh này. Lúc đó cậu mới vừa nhập ngũ, ngây ngây ngô ngô, chẳng nghĩ một năm sau sẽ có ngày này, trở thành huấn luyện viên, nếu không phải do Tiểu đội trưởng, Phong Thành cùng Tân Vũ đã tham gia tuyển chọn của Báo Tuyết đại đội, cơ hội đặc biệt này cũng không đến phiên cậu hưởng. Cậu nhìn qua một lượt những tân binh này, cảm thấy được ánh mắt pha chút lo lắng và kỳ vọng của bọn họ, trong lòng cậu tràn đầy ý thức trách nhiệm cùng xúc cảm sứ mệnh.
Lúc huấn luyện chạy vượt chướng ngại vật, một tân binh bu lại, “Huấn luyện viên à, huấn luyện viên Trần của chúng ta đi đâu rồi?”
“À, anh ấy phải tham gia một cuộc tuyển chọn rất quan trọng, cho nên tôi tạm thời nhận đội.”
“Nghe nói là tuyển chọn của Báo Tuyết đại đội, có thật vậy không ạ?”
Phùng Đông Nguyên cười cười, “Sao các cậu biết?”
“Nghe người khác bàn tán mà.”
Phùng Đông Nguyên giả vờ nghiêm túc mà rằng: “Không nên đi hóng mấy cái tin kiểu này nghe chưa, nhiệm vụ của các cậu là phải tập luyện cho thật tốt.”
Cậu lính đó cười hì hì đáp: “Rõ ạ. Ai dà, nghe nói tuyển chọn của Báo Tuyết đại đội kinh dị lắm á….”
Phùng Đông Nguyên có hơi bất đắc dĩ, cậu cảm thấy, bản thân cậu đã rất cố gắng biểu hiện uy nghiêm một chút, nhưng tính cách vẫn vậy, rất nhanh đã bị bọn họ phát hiện ra rằng cậu chẳng thể nghiêm khắc cho được, đám lính mới này chẳng e sợ cậu chút xíu nào. Trong lòng cậu có hơi thất vọng, song cậu nghĩ thông rất nhanh, cậu cũng không cần đám tân binh này phải rén mình làm gì, trách nhiệm của cậu là huấn luyện từng người họ thật tốt, không phải hù chết từng người một.
Một ngày sau khi huấn luyện kết thúc, Phùng Đông Nguyên giặt quần áo xong đang định đi ngủ.
Nghe tiếng đám lính mới ỉ ôi trong ký túc xá, vô cùng khôi hài, cậu đột nhiên nhớ lại chính bản thân mình lúc đó cũng vì cường độ huấn luyện mà mệt đến chết đi sống lại, Tân Vũ lại càng kêu ác, ngay cả khóc lóc ăn vạ cũng không chịu tập tành, những ngày đó dường như vẫn chỉ là hôm qua, bây giờ hồi tưởng lại, thật sự khiến cậu cứ cười trộm mãi.
Trước khi đi ngủ cậu muốn đi vệ sinh, lúc lướt qua cửa, vừa đúng lúc đi ngang qua giường của tân binh kêu Vệ Nhất Minh kia, chỉ thấy Vệ Nhất Minh đang vò quần lót cùng bít tất thành một cục, đoạn quăng vào thùng rác.
Phùng Đông Nguyên nghĩ thầm, mặc một ngày đã hỏng rồi sao? Đôi chân của cậu ta có lẽ nào cũng bị mài đến thương tích rồi. Cậu bước tới, “Vệ Nhất Minh.”
Vệ Nhất Minh ngẩng đầu nhìn cậu, không mặn không nhạt đáp: “Có.”
“Chân của cậu bị thương à?”
“Không.”
Phùng Đông Nguyên thở phào nhẹ nhõm, cười bảo: “Vậy là ổn rồi, nếu bị thương thì nói với tôi, tôi có cồn i-ốt.”
Vệ Nhất Minh ngơ ngẩn gật đầu.
Phùng Đông Nguyên cũng chẳng để chuyện này ở trong lòng, nhưng hai ngày nữa qua đi, lúc cậu vô tình phát hiện Vệ Nhất Minh lại quăng đồ lót và tất vào thùng rác, đã bắt đầu cảm thấy có hơi quái quái: “Vệ Nhất Minh, quần lót và tất của cậu lại hỏng à?”
Vệ Nhất Minh nhíu mày, “Không.”
“Vậy sao cậu lại vứt đi?”
Hắn đáp rất thản nhiên: “Bẩn rồi.”
Phùng Đông Nguyên ngẩn người, tức thời cậu chưa thể tiêu hóa nổi câu này. Quần áo bẩn chẳng lẽ không phải nên đem đi giặt à, sao lại vứt đi chứ? Cậu ngồi xổm xuống, trực tiếp lôi đống quần lót và tất ra.
Sắc mặt Vệ Nhất Minh cứng đờ, một tay đoạt lấy, “Anh làm cái gì vậy?”
Phùng Đông Nguyên cũng ý thức được hành động của mình có hơi quái gở, cậu lúng túng đáp: “Đồ bẩn thì phải giặt đi chứ, còn chưa hỏng mà cậu đã vứt đi như thế quả thật rất lãng phí.”
Cậu lính mới ở giường bên cạnh trào phúng chen vào: “Huấn luyện viên, anh không biết nhà cậu ta gửi lên bao nhiêu đồ lót với tất chân đâu á, cậu ta chưa bao giờ biết giặt quần áo là gì.”
Phùng Đông Nguyên kinh ngạc hỏi: “Cậu chưa bao giờ giặt quần áo? Cứ bẩn là vứt?”
Vệ Nhất Minh gật đầu, hắn nhìn huấn luyện viên tạm thời của mình, ánh mắt có hơi lạnh lùng, hiển nhiên là đang thấy phiền vì cậu chõ mũi vào việc của hắn.
Phùng Đông Nguyên không nỡ vứt đi, trong lòng tự nhủ tại sao lại có người lãng phí công khai đến thế, đồ tốt như thế mặc bẩn là quăng, đứa trẻ này sao lại bị nuông chiều thành như vậy. Cậu ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: “Mao chủ tịch đã nói, lãng phí là trọng tội lớn nhất, ở trong bộ đội, không đúng, dù ở đâu, cần cù tiết kiệm đều là phẩm chất tốt, hiện tượng lãng phí như thế này cần được kiên quyết ngăn chặn, cậu làm như thế không chỉ trái với tinh thần tiết kiệm của bộ đội, cũng sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến chiến hữu, về sau không được vứt đồ nữa, bẩn thì phải giặt.”
Sắc mặt Vệ Nhất Minh không hề thay đổi gì nhìn cậu, cuối cùng “Dạ” một tiếng.
Phùng Đông Nguyên cảm thấy hắn đang miễn cưỡng, nhất thời không biết làm thế nào, cậu nghĩ ngợi một lát, đoạn hô: “Đồng chí Vệ Nhất Minh, nghiêm!”
Vệ Nhất Minh đứng lên từ trên giường, sống lưng thẳng tắp, vóc dáng của hắn ước chừng còn nhỉnh hơn Phùng Đông Nguyên nửa cái đầu.
Phùng Đông Nguyên đời này chưa từng lên lớp ai, cũng chưa từng quát mắng ai, lúc này toàn bộ ký túc xá đều đang nhìn bọn họ, cậu chỉ có thể tiếp tục nói: “Mang theo quần áo bẩn của cậu đi theo tôi.”
Ánh mắt Vệ Nhất Minh lóe lên một tia không kiên nhẫn, nhưng cũng chẳng phát tác, chỉ im lặng bưng chậu quần áo bẩn cùng Phùng Đông Nguyên đi đến phòng giặt.
Phùng Đông Nguyên xả nước lên quần áo, mở vòi hoa sen, kiên nhẫn hướng dẫn Vệ Nhất Minh giặt quần áo y như lúc trước khi cậu dạy Bạch Tân Vũ cách giặt quần áo vậy.
Lúc này đã sắp đến giờ tắt đèn, trong phòng giặt không một bóng người, Vệ Nhất Minh tựa trên tường, nhìn Phùng Đông Nguyên vừa giặt quần áo vừa giảng giải các bước, biểu cảm rất chăm chú, có thể tỏ ra chuyên chú với loại chuyện nhỏ nhặt này đến như thế, khiến Vệ Nhất Minh vừa kinh ngạc, vừa có một cái nhìn mới đối với vị huấn luyện viên tính cách như bà như mẹ người ta này.
Ngọn đèn trong phòng giặt mờ tối, khuôn mặt vốn đã thanh tú của Phùng Đông Nguyên được phủ lên một tầng ánh sáng dìu dịu, khiến người ta có xúc cảm không tự chủ được muốn hôn lên một cái, hắn nhìn bộ dạng cẩn thận tỉ mỉ của Phùng Đông Nguyên, không khỏi có chút ngơ ngẩn.
Phùng Đông Nguyên giũ áo khoác của Vệ Nhất Minh, cười bảo: “Nhìn thấy không, vò xong, cho bột giặt vào là được, rất đơn giản, mấy đồ nhỏ như quần lót hay tất chân thì lại càng dễ, vò vò hai cái là xong.”
Biểu cảm trên mặt Vệ Nhất Minh có chút không được tự nhiên, “Đã hiểu.”
“Tôi biết điều kiện nhà cậu tương đối khá giả, trước đây chưa giặt quần áo bao giờ, nhưng đã tới bộ đội, phải sống chung, làm việc và nghỉ ngơi với mọi người, nếu có tật xấu thì nhất định phải sửa.” Phùng Đông Nguyên đột nhiên nghĩ đến Bạch Tân Vũ, nhịn không được mà lộ ra một nụ cười ôn hòa, “Tôi cũng có một chiến hữu giống cậu, nhưng thành tích của cậu tốt hơn anh ấy, cậu cũng không yếu ớt như vậy.”
Vệ Nhất Minh thấp giọng hỏi: “Anh cũng giúp hắn ta giặt quần áo hả?”
Phùng Đông Nguyên cười ha ha: “Thực sự tôi đã giúp anh ấy giặt quần áo nhiều lần, nhưng sau đó anh ấy cũng tự học được cách giặt, cậu cũng có thể học được.”
Sắc mặt Vệ Nhất Minh trầm xuống, không thèm đáp lại.
Từ đó về sau, Phùng Đông Nguyên có quan tâm cậu lính mới này nhiều thêm chút đỉnh, cậu luôn cảm thấy Vệ Nhất Minh có gì đó rất giống Bạch Tân Vũ, cho nên không tự chủ muốn giúp đỡ hắn.
Sau vài ngày giúp Vệ Nhất Minh giặt quần áo, Phùng Đông Nguyên hỏi đi hỏi lại: “Cậu thực sự giặt sạch được đấy chứ?”
Vệ Nhất Minh gật đầu, “Được.” Hắn dừng lại một chút, “Nhưng sau này anh có thể cùng giặt quần áo với tôi được không?”
“Buổi tối tôi còn phải soạn giáo án, rồi ôn tập cho kỳ sát hạch, thời gian của tôi với cậu không chắc là sẽ trùng nhau đâu.”
Mày kiếm của Vệ Nhất Minh cau lại, “Hừm?”
Phùng Đông Nguyên tự cho là mình đã uốn nắn được thói hư tật xấu của một tân binh, trong lòng thư thả được độ vài ngày. Mà hầu như từ lúc đó cái tên Vệ Nhất Minh thường chẳng thèm để ai vào mắt kia cũng đã thân thiết với cậu hơn, lúc ăn cơm khi nào cũng ngồi cùng bàn, ngày nào cũng cố gắng chờ đến lúc cậu đi giặt quần áo mới mang quần áo đến giặt. Chờ cậu nhận ra, Vệ Nhất Minh đã gần như trở thành hình với bóng cùng cậu trong trại tân binh, còn hay biếu cậu mấy thứ đồ linh tinh, quả táo rồi hộp sữa chua, hay mấy mảnh gỗ tự hắn khắc các loại các loại, lúc tặng đồ, biểu cảm Vệ Nhất Minh vô cùng thong dong, khiến Phùng Đông Nguyên ngại vô cùng, không nhận thì lại ra cái vẻ mình chảnh, cậu rất chi xấu hổ, song Vệ Nhất Minh trước giờ lại chưa từng để ý ánh mắt của người khác.
Phùng Đông Nguyên có cái gì cũng kể cho Tiền Lượng, ngày nọ cậu trở về liên đội lấy tài liệu, liền lôi chuyện này ra nói. Tiền Lượng nói cậu làm như thế là không đúng, thân là huấn luyện viên, sao có thể thân thiết quan tâm đến một người được, những tân binh khác sẽ có dị nghị.
Phùng Đông Nguyên cảm thấy Tiền Lượng nói rất đúng, chính mình quả thật đang suy nghĩ không chu toàn, vì vậy cậu quyết định sẽ giữ khoảng cách với Vệ Nhất Minh.
Có hôm cậu đang giặt quần áo một mình ở phòng giặt, một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau, “Huấn luyện viên.”
Phùng Đông Nguyên đang ngâm nga một bài hát, kinh ngạc, quay đầu: “Nhất Minh à, đến giặt quần áo sao.”
Vệ Nhất Minh chẳng mang theo cái gì, hắn bước tới, quan sát từ trên xuống dưới Phùng Đông Nguyên một phen, “Huấn luyện viên, anh đang tránh tôi đấy à?”
Phùng Đông Nguyên cười nói: “Sao cậu biết? Chỉ là tôi cảm thấy…. nhiều tân binh như thế, nếu tôi đặc biệt quan tâm đến cậu, những người khác sẽ có thành kiến.”
“Ai thành kiến?” Giọng nói của Vệ Nhất Minh không tự chủ mà vụt cao lên một chút.
“Không phải, tôi chỉ sợ sẽ có ảnh hưởng không tốt đến cậu.”
Vệ Nhất Minh bình tĩnh nhìn Phùng Đông Nguyên một lát, thất vọng xông lên trong ánh mắt, hắn rũ mắt xuống, “Anh là người đầu tiên mà tôi đặc biệt quan tâm.”
Phùng Đông Nguyên ngẩn người, “Hả?”
Vệ Nhất Minh đạm mạc nói: “Không có gì, anh cứ giặt tiếp đi….” Nói xong hắn quay người rời đi.
Phùng Đông Nguyên nhất thời giật mình, không hiểu tại sao, đột nhiên cảm thấy hơi áy náy….
Phùng Đông Nguyên giặt quần áo xong trở lại ký túc, lúc đi qua giường Vệ Nhất Minh, bỗng nhiên phát hiện trong thùng rác lại có hai mảnh quần áo quen thuộc- quần lót và bít tất. Cậu theo phản xạ ngồi xổm xuống, “Nhất Minh?”
Vệ Nhất Minh rũ mắt, vô lý ầm ầm mà rằng: “Hỏng rồi.”
“Thật à?” Phùng Đông Nguyên nhặt lên nhìn, quả nhiên quần lót và tất chân đều đã rách, nhưng thế này không phải tự nhiên rách, nếu như nói chạy hỏng tất thì còn chưa tính, ai có thể mặc hỏng cả quần lót chứ!
Vệ Nhất Minh không nói lời nào, trở mình, đưa lưng về phía Phùng Đông Nguyên.
Phùng Đông Nguyên ngồi vào bên giường hắn, lờ mờ hỏi: “Không phải cậu cố ý đó chứ?”
“Không phải.” Vệ Nhất Minh chẳng thèm quay đầu lại.
Phùng Đông Nguyên ló đầu ra bên kia người hắn mà nhìn, không khỏi bật cười, “Cậu đang dỗi đấy à?”
Vệ Nhất Minh mở mắt nhìn cậu một cái, nói mà không có biểu cảm gì: “Không.”
Phùng Đông Nguyên xoa xoa đầu hắn, “Nếu thật sự hỏng thì coi như cho qua, nếu cố ý thì tôi phải phạt cậu.”
Vệ Nhất Minh hừ nhẹ ra từ lỗ mũi, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Hai ngày sau, Phùng Đông Nguyên lại nhặt được quần lót và bít tất trong thùng rác một lần nữa….Cậu thật sự không còn gì để nói, bây giờ có thẳng thắn giáo dục cũng không uốn nắn được Vệ Nhất Minh nữa, bèn trực tiếp nhặt lên, giặt giũ rồi vá lại để ở đầu giường Vệ Nhất Minh.
Lúc Tiền Lượng biết cậu làm thế, bèn cười vào mặt cậu, nhưng cậu chịu không nổi cảnh đồ đạc còn tốt mà bị lãng phí như thế.
Liên tục vài ngày, Vệ Nhất Minh phát hiện ra hành động của cậu, cầm đồ lót sạch sẽ đã được vá lại đi tìm Phùng Đông Nguyên, khóe miệng cong lên một nụ cười, “Anh giặt à?”
Phùng Đông Nguyên thở dài, “Nhất Minh, tôi định tìm chỉ đạo viên đến nói chuyện với cậu, hành vi của cậu khiến tôi…”
“Về sau sẽ không như thế nữa.” Vệ Nhất Minh nhét đồ lót vào trong túi, khóe miệng không nhịn được giương lên, “Nhưng anh không được tránh tôi.”
Phùng Đông Nguyên bất đắc dĩ đáp: “Tôi không tránh cậu.”
“Tôi không thích giặt quần áo, nhưng nếu huấn luyện viên đi giặt quần áo cùng tôi, tôi cũng sẽ giặt, nhưng nếu anh không đi cùng tôi, tôi đành vứt đi thôi.”
Phùng Đông Nguyên ảo não đáp: “Đứa trẻ này thực là….tôi phải nói chuyện với cậu một chút!”
Vệ Nhất Minh ngồi đối diện cậu, mắt không hề chớp mà nhìn cậu, “Tốt, có chuyện gì.”
“Nói về tác hại của việc lãng phí.”
“Tốt, anh nói đi, tôi nghe.”
“Không được, cậu phải phát biểu ý kiến.”
Vệ Nhất Minh cười mỉm chi nhìn Phùng Đông Nguyên.
“Đừng chỉ cười mãi, cậu nói trước đi.”
Vệ Nhất Minh không nói lời nào, trên khuôn mặt hiếm có biểu tình lúc này lại tràn ngập ý cười ấm áp….
Sau khi kết thúc huấn luyện tân binh, đã đến khâu chia đội, có không ít tân binh được phân đến đại đội 3.
Tuy có thể cùng đội với những tân binh mình dạy dỗ là chuyện tốt, nhưng gần đây Phùng Đông Nguyên không sao vui vẻ nổi, vì Trần Tĩnh cùng Bạch Tân Vũ đều đi đến Báo Tuyết đại đội cả, trong bộ đội cậu thân nhất với hai người bọn họ, lần này họ đi, khiến cậu có chút mất mát.
Tiền Lượng cũng khó chịu như cậu, nhưng vẫn giở giọng trêu đùa: “Tiểu đội trưởng cùng Tân Vũ nhất định sẽ thăng quan tiến chức rất nhanh, chuyện tốt.”
“Cái gì mà thăng với chả tiến, nhiệm vụ của Báo Tuyết rất nguy hiểm, Tân Vũ yếu ớt như vậy….Aish, tôi thật sự lo cho bọn họ.” Phùng Đông Nguyên viết được hai dòng thơ, đoạn ngừng lại, chần chờ hỏi: “Tiền Lượng, tôi….tôi nghĩ, nếu Tân Vũ không thông qua vòng tuyển chọn thứ hai thì tốt quá, tôi nghĩ như thế có xấu xa quá không?”
“Thực ra tôi cũng nghĩ vậy nè.” Tiền Lượng chà xát cái đầu ngắn ngủn như gốc rạ, “Tôi không lo cho tiểu đội trưởng lắm, tiểu đội trưởng thông minh lại đáng tin cậy, Tân Vũ….tôi cảm thấy cậu ta quá non, vậy mà cũng đến được Báo Tuyết.”
“Người tên Bạch Tân Vũ kia rốt cuộc là ai vậy?” Một giọng nói lạnh nhạt truyền đến từ phía cửa.
Hai người quay đầu, chỉ thấy Vệ Nhất Minh đứng tựa trên khung cửa, mồ hôi chảy đầy mặt, áo may ô bị thấm ướt dính chặt vào cơ ngực phập phồng, hắn vai rộng chân dài, đứng ở cửa như thế làm người ta có cảm giác vạn người không thể vượt qua.
“Nhất Minh à, không phải cậu đang tập luyện sao?” Phùng Đông Nguyên bỏ bút xuống.
“Đi vệ sinh.” Vệ Nhất Minh hất cằm, “Anh viết thơ cho ai thế?”
“Tân Vũ, Tân Vũ là chiến hữu của tôi, trước đây cũng trong đại đội 3, là tiền bối của cậu, anh ấy vừa mới….”
“Thông qua tuyển chọn vô cùng hung hiểm gian khổ, bước vào Báo Tuyết đại đội, tuy trước kia chỉ là cái tên chạy đằng sau đít người ta nhưng chỉ dựa vào cố gắng nỗ lực đã khắc phục được yếu điểm…..” Vệ Nhất Minh tuôn ra một đoạn như học thuộc lòng từ trong sách vở, “Mấy cái này tôi nghe cả tỉ lần rồi.”
“Vậy mà cậu còn hỏi “Bạch Tân Vũ là ai” à, không thấy vô nghĩa chắc.” Tiền Lượng tức giận nói. Hắn vẫn luôn có chút chướng mắt với thằng nhóc này, đúng là cái thứ được chiều hư! Cũng không phải là bị nuông chiều quá độ, chỉ là có hơi phiền phức, lại còn đặc biệt thích dính lấy Phùng Đông Nguyên. Phùng Đông Nguyên quả thật chịu khó, nhân duyên tốt, ai cũng thích ở cạnh cậu ta, nhưng thằng nhóc này không thể độc chiếm người ta như thế được!
“Ý tôi là, anh với hắn ta thân nhau lắm à? Sao cứ nhắc hắn ta suốt.” Vệ Nhất Minh chẳng thèm liếc Tiền Lượng một cái, cứ chăm chăm vào Phùng Đông Nguyên.
“Đương nhiên là thân rồi.” Phùng Đông Nguyên vỗ vỗ vai Tiền Lượng, cười nói, “Tôi, Tiền Lượng và Tân Vũ là 3 cạnh trong 1 tam giác sắt, có đúng thế hay không Tiền Lượng?”
“Cái gì mà tam giác sắt, quê chết.” Tiền Lượng cười đáp, “Tốt xấu gì cũng phải gọi là H3, Handsome boys 3.”
“Cậu lại càng quê!” Phùng Đông Nguyên đập cho hắn một cái thật kêu, sau đó cười lên ha hả.
Vệ Nhất Minh bĩu môi, chẳng vui vẻ gì quay đầu đi.
Tiền Lượng ngóng cổ nhìn phía ngoài cửa sổ, thấy Vệ Nhất Minh đi thật rồi, hừ một tiếng: “Thằng nhóc này bị cái bệnh gì zạ, chưa dứt sữa chắc, suốt ngày kè kè lấy cậu.”
“Lính mới đều bị như thế hết, trước đây Tân Vũ chẳng phải cũng thế sao.” Phùng Đông Nguyên không để ý, tiếp tục cúi đầu viết thơ, một bài cho Bạch Tân Vũ, một bài cho Trần Tĩnh.
“Hắn không giống với Tân vũ, cậu đề phòng hắn một chút.”
“Đề phòng cái gì?”
“Ây da….” Tiền Lượng nhất thời nghẹn lời, hắn cũng chẳng biết nên đề phòng cái gì, chỉ cảm thấy thằng nhóc kia chẳng phải dạng vừa, “Đề phòng nó làm hại cậu á.”
Phùng Đông Nguyên cười nhún nhún vai: “Chiến hữu với nhau mà làm hại gì chứ, nếu cậu ta không tốt, bây giờ tôi thay mặt tiểu đội trưởng, tôi sẽ rèn giũa cậu ta.”
“Ha.” Tiền Lượng dùng ngón tay chọt cậu một cái, “Thánh mẫu.”
“Cái gì?”
“Đi, đi ăn cơm.”
“Còn chưa đến giờ mà.”
“Chưa đến giờ mới còn đồ ngon, giờ chúng ta là vợ trẻ cũng hóa bà già, dù gì cũng nên hưởng thụ “phúc lợi” của tiền bối chứ.”
“Cái này không hợp quy củ….”
“Quy củ cái rắm, mấy đứa nhóc lính mới kia đứa nào đứa nấy đều là quỷ chết đói, ngồi ăn chung với bọn nó có mà giành mệt nghỉ, đi!”
Tiền Lượng kéo tay Phùng Đông Nguyên lôi ra khỏi ký túc xá.
Hai người xới cơm, mới ăn được 2 miếng, một hồi tiếng bước chân chỉnh tề ùng ùng kéo đến, đất dưới chân cũng rung động theo.
Tiền Lượng giơ đũa lên phẩy phẩy, “Ba, hai, một…”
Bỗng, một đám tân mình tràn vào phòng ăn từ 6 cái cửa lớn, tuy nói vẫn bước đi chỉnh tề, nhưng nhác thấy cơm nước là mắt cả đám đã lóe lên ánh sáng như lang như hổ.
Chỉ nghe huấn luyện viên ra lệnh một tiếng: “Giải tán!”
Một bầy sói đói nhào về phía bàn lấy cơm.
Tiền Lượng cười khặc khặc: “Thấy không, cả lũ chỉ chăm chăm vào đống thịt.” Hắn gắp một miếng thịt kho tàu, hạnh phúc mà nhét vào miệng.
Phùng Đông Nguyên ngó đám tân binh tinh thần phấn chấn đang tràn đến, nhịn không được nở một nụ cười, mỗi lần nhìn bọn họ, cậu đều nhớ lại bộ dạng lúc mới vào quân ngũ của mình.
Đột nhiên, một bóng đen vụt tới như gió, không chút do dự ngồi bên cạnh cậu.
Phùng Đông Nguyên có hơi hoảng, quay đầu nhìn lại: “Nhất Minh?”
Vệ Nhất Minh đẩy hộp váng sữa tới trước mặt cậu: “Ăn đi.”
“Tôi có, tôi ăn rồi.” Phùng Đông Nguyên chỉ cái hộp không trước mặt. Bọn họ thiếu đồ ăn vặt, bình thường thì có sữa chua, song váng sữa thì lại là đồ ngon hiếm thấy.
“Anh thích ăn đồ ngọt, tôi không thích, anh ăn đi.” Vệ Nhất Minh kiên trì đẩy hộp váng sữa đến trước mặt cậu.
“Tôi cũng thích ăn, Đông Nguyên nè cậu mà không ăn thì tôi….” Tiền Lượng thò vuốt định bắt lấy.
Vệ Nhất Minh nhanh chóng giật lại, lườm Tiền Lượng một cái.
“Nè, thằng nhóc nhà cậu.” Tiền Lượng cầm đũa quất lên tay hắn, “Không có quy củ.”
Vệ Nhất Minh không để ý hắn, đem hộp váng sữa nhét vào tay Phùng Đông Nguyên, “Anh mau ăn đi.”
Phùng Đông Nguyên ngại vô cùng: “Nhất Minh, cậu đừng đưa đồ cho tôi nữa được không, như vậy không tốt.”
“Tại sao không tốt? Mấy thứ vặt vãnh này cũng gọi là “đút lót” à?”
“Cũng, cũng không phải vậy.”
“Vậy anh ăn đi.” Vệ Nhất Minh mỉm cười, “Tôi chỉ muốn nhìn anh ăn.”
Tiền Lượng nghiêng đầu qua chỗ khác, làm ra động tác nôn khan vô cùng khoa trương.
Mặt Phùng Đông Nguyên có hơi nóng lên, cậu sợ giọng của Vệ Nhất Minh quá lớn khiến mọi người chú ý, chẳng thể làm gì khác hơn là nhận lấy.
Cơm nước xong, ba người đi về ký túc xá, nhưng Phùng Đông Nguyên lại dừng một chút: “Tiền Lượng, cậu về trước đi, tôi có chuyện cần nói với Nhất Minh.”
“Ah.” Tiền Lượng có hơi hả hê liếc Vệ Nhất Minh, nghĩ thầm tiểu tử này rửa cổ mà chờ bị quạt đi!
Vệ Nhất Minh lại tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Phùng Đông Nguyên lôi Vệ Nhất Minh qua một bên, nghiêm túc nói: “Nhất Minh, sau chuyện lúc ăn cơm hôm nay, tôi đã suy nghĩ cẩn thận, tuy làm vậy không tính là đút lót, nhưng tôi là thượng cấp của cậu, cậu làm như thế, đã gây hiềm nghi, cho dù là tôi, hay người khác, cũng dễ dàng hiểu sai. Chiến hữu với nhau quan tâm nhau là phải đạo, nhưng không thể đối đãi quá đặc biệt, tỷ như hộp váng sữa, cậu không thích ăn, cho tôi hay Tiền Lượng đều giống nhau.”
“Không giống.” Vệ Nhất Minh buồn bực nói.
“Sao không giống?” Phùng Đông Nguyên nhíu mày, “Tôi và Tiền Lượng đều là tiền bối của cậu, cậu hẳn nên tôn trọng và đối xử bình đẳng với cả hai, nếu cậu không nêu ra được lý do chính đáng, vậy chẳng phải cậu đang cố gắng lấy lòng tôi sao, tư tưởng của cậu như vậy là không đứng đắn!”
Vệ Nhất Minh nhịn không được thở dài một hơi: “Đúng, tôi đang cố gắng lấy lòng anh có được chưa.”
“Cậu…” Phùng Đông Nguyên có hơi tức giận, “Sao cậu lại muốn lấy lòng tôi làm gì? Công là công, tư là tư, cho dù quan hệ cá nhân giữa tôi với cậu có tốt đến đâu, lúc sát hạch tôi cũng sẽ không nương tay với cậu, cũng sẽ không ưu ái cậu quá mức bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu.”
“Tôi biết.”
“Vậy cậu lấy lòng tôi làm cái gì? Tôi có cái gì đáng giá để cậu đút lót hay sao? Tôi còn chưa phải tiểu đội trưởng, chỉ là một quyền đội trưởng thôi!”
Vệ Nhất Minh hé mắt, nghiêm túc quan sát Phùng Đông Nguyên: “Anh giả ngốc hay ngốc thật vậy?”
“…hả?” Phùng Đông Nguyên bối rối.
“Tôi hỏi, anh là giả ngốc hay ngốc thật vậy.” Vệ Nhất Minh phiền não dùng chân dậm dậm xuống đất, “Tại sao tôi đối tốt với anh, anh không hiểu chút nào sao?”
Phùng Đông Nguyên nghiêng cổ suy nghĩ một chút:”…Ách, vẫn là do thái độ của cậu có vấn đề, thái độ của cậu không đủ đứng đắn…..”
Vệ Nhất Minh đột nhiên cúi người, vội vàng hôn lên má Phùng Đông Nguyên một cái.
Phùng Đông Nguyên đớ người luôn.
Ánh mắt Vệ Nhất Minh có chút né tránh, thấp giọng bảo: “Tôi chính là không đứng đắn đấy, anh làm gì được tôi chứ.”
Khuôn mặt Phùng Đông Nguyên đỏ lựng lên ngay tắp lự.
Vệ Nhất Minh cũng đỏ mặt theo, hắn cắn môi một cái, uốn người chạy mất.
Chỉ để lại Phùng Đông Nguyên cứ thế mà hóa thành một pho tượng hiên ngang trong gió mùa thu.