Tiểu Bạch Kiểm Liệp Diễm

Bên ngoài thành trì, có mười bóng người nhanh chóng chạy tới rồi hòa vào dòng người đông đúc. Mười người này vừa bước gần tới cổng thành đã thu hút rất nhiều ánh mắt nhìn. Mười người này toàn bộ đều là những mỹ nữ xinh đẹp, quần áo rách nát vài chỗ, không ít mảng da thịt trắng bóc hiện ra. Nhưng toàn bộ bọn họ ánh mắt đều lạnh băng, chắc do vừa trải qua chiến đấu kịch liệt lên vẫn còn có sát khí đọng lại khiến người khác không dám nhìn thẳng. Xung quanh đã có không ít nam nhân dùng tay bịt mũi mình lại ngăn chặn máu mũi chảy ra, nhưng cũng không ai dám lại gần.

Mười người này chính là đám đệ tử Dương Tuyết, Tô Phương, Thiên Nhã, Băng Lam, Ngọc Phượng, Uyển Dung, Thanh Tuyết, Cổ Nguyệt, Uyển Phượng, Uyển Phương. Những đệ tử này trải qua nhiều ngày chém giết khiến cho tu vi tăng lên rất nhiều, đồng thời cũng trưởng thành hơn.

- Dương Tuyết sư tỷ, có phải trưởng lão đợi chúng ta trong thành trì này không?

- Đúng vậy, lần trước tách ra Thiên Tà trưởng lão đã nói như vậy mà, ta nhớ không nhầm đâu.

- Được, vậy chúng ta nhanh vào thôi, người muội bẩn quá rồi.

Lúc này dị biến phát sinh, một đám người khác chặn trước mặt, nói:

- Giao ra toàn bộ nhẫn chứa đồ.

Dương Tuyết thấy có người chặn đường mình, nghe đối phương mở miệng là muốn nhẫn chứa đồ của mình, nàng nổi giận nhưng cũng rất nhanh kiềm chế lại được. Đám người kia cảnh giới Trúc cơ như bên mình, nhưng nhiều người hơn, một khi đánh nhau bên mình chỉ có chịu thiệt. Vì vậy tiến lên, nói:

- Các người là ai, chúng ta là đệ tử Băng Nguyệt cung mà các đệ cũng dám cướp.

Phía trước đám người số lượng gần hai mươi người, toàn bộ mặc trang phục màu xanh lá. Một tên nói:

- Không cần biết các người là ai, muốn sống sót thì giao ra toàn bộ nhẫn chứa đồ. Nếu không, hắc hắc...

Nói xong ánh mắt còn không ngừng quét qua thân thể các nàng.


- Các người là đệ tử Thiên Ma điện, các người đừng quá mức, nếu không Băng Nguyệt cung chúng ta sẽ không bỏ qua cho Thiên Ma điện các người.

Bị bọn họ ánh mắt dâm tà nhìn chằm chằm, mọi người đã cực kỳ nổi giận, Tô Phương không nhịn nổi nữa đứng ra nói.

Đám đệ tử Thiên Ma điện nghe nàng nói vậy, sắc mặt trầm xuống, sát khí không ngừng trào ra.

- Cho các người một cơ hội cuối cùng, giao ra nhẫn chứa đồ, nếu không đừng trách chúng ta.

Một đệ tử tên là Uyển Phương lúc này rút kiếm ra chỉ thẳng vào đám người Thiên Ma điện, nói:

- Hừ... Muốn nhẫn chứa đồ thì xông tới đây mà lấy, đệ tử Băng Nguyệt cung chúng ta cũng không sợ chết.

- Các người đã muốn chết thì chết hết đi cho ta. Giết.

Đám người Thiên Ma điện nghe xong lập tức rút kiếm lao vào. Chiến đấu nhanh chóng bộc phát.Thực lực mỗi người là ngang nhau nhưng bên kia đông người hơn. Đám đệ tử Băng Nguyệt cung bắt đầu co lại phòng ngự, một số người đã có vài vết thương nhẹ.

Đúng lúc này, ở phía xa có ba bóng người xuất hiện, một nam hai nữ. Ba người không phải ai khác chính là đám người Thiên Tà, Huyền Nguyệt và Lãnh Dao. Lãnh Dao rút kiếm chém xuống, ánh kiếm lóe lên lao tới tên đệ tử đang đánh nhau với Dương Tuyết. Tên đệ tử này phát hiện có người đánh lén lên lập tức giơ tay đón đỡ.

- A

Tên đệ tử Thiên Ma điện trong miệng truyền ra một tiếng kêu thảm thiết. Một cánh tay của hắn bị ánh kiếm chém rơi xuống, máu me phun ra bay đầy vào mặt Dương Tuyết. Tên đệ tử này nhanh chóng ôm cánh tay đã đứt rồi lùi lại. Dị biến phát sinh khiến cả đám người đang đánh nhau cũng dừng lại. Đám đệ tử Thiên Ma điện ngây người nhìn vào vị sư huynh đồng môn của mình.


Dương Tuyết lau đi vết máu trên mặt, nhìn về phía ánh kiếm phát ra. Ba người áo trắng xuất hiện trước mắt nàng lập tức kích động vui mừng:

- Thiên Tà trưởng lão.

- Đệ tử bái kiến Thiên Tà trưởng lão.

Thiên Tà nhìn qua đám mỹ nữ, gật đầu.

- Truyện gì xảy ra ở đây vậy?

Đám đệ tử Băng Nguyệt cung đi tới bên cạnh hắn, nói:

- Trưởng lão, đám đệ tử vừa ra khỏi Đầm Lầy Tử Vong đến đây thì đám người kia xuất hiện đòi cướp đi nhẫn chứa đồ. Đám đệ tử không đồng ý nên hai bên đánh nhau.

Thiên Tà nhìn đám người kia, nói:

- Người của Thiên Ma điện.

- Đúng vậy, chúng ta là đệ tử Thiên Ma điện, các người chém đứt tay của đại sư huynh của chúng ta. Các người không phải là lên bồi thường chúng ta sao.


Một tên đệ tử Thiên Ma điện đứng ra nói. Thiên Ma điện những năm gần đây tốc độ phát triển cực nhanh, đã vượt qua rất nhiều môn phái lớn khác.

Thiên Tà gật đầu nhìn hắn, sau đó nhìn bên cạnh Huyền Nguyệt và Lãnh Dao nhẹ nhàng nói:

- Giết.

- Dạ, Công tử.

Hai nàng nói một tiếng, sau đó không một chút do dự lao vào đám đệ tử Thiên Ma điện, bộc phát ra Kết đan kỳ tu vi. Đám đệ tử Thiên Ma điện thấy vậy, kêu lên

- Các người dám, chúng ta là đệ tử Thiên Ma điện...

Chưa nói hết lời, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên. Liên tiếp từng người từng người ngã xuống đất.

Xử lý xong xuôi, Thiên Tà nhìn đám đệ tử nói:

- Các người bị thương rồi, vào thành đi, nghỉ ngơi một hôm, sáng mai lên đường về Băng Nguyệt cung.

Sáng hôm sau, một đoàn hơn mười người cưỡi yêu thú cấp thấp rời khỏi thành trì. Thấy sắc mặt đám mỹ nữ đệ tử không tốt, hai mắt thâm đen, vẻ mặt buồn ngủ, Thiên Tà quan tâm hỏi:

- Hôm qua ngủ không đủ sao, có cần nghỉ thêm một hôm nữa không. Mọi người sắc mặt kém quá.

Nghe hắn nói vậy, một vị đệ tử ngập ngừng một chút, nói:

- Thiên Tà trưởng lão, lần sau làm việc thì nhẹ nhàng một chút.


Sau đó liếc nhìn Huyền Nguyệt và Lãnh Dao một chút. Thiên Tà nghe vậy đã hiểu sao họ lại mất ngủ, chắc do đêm qua âm thanh của ba người quá lớn lên bọn họ nghe thấy, ho khan một tiếng rồi nói:

- Khục khục... lần sau sẽ chú ý... Mọi người lên đường.

Lãnh Dao đỏ bừng mặt bỏ lại một câu rồi điều khiển Yêu thú phóng đi. Huyền Nguyệt vì ngồi chung yêu thú với hắn mà không làm gì được ngoài việc cúi đầu rúc trong ngực hắn.

Hơn nửa ngày sau Lãnh Dao quay đầu lại, nói:

- Phía trước là Mê Huyễn Cốc, mọi người cẩn thận một chút.

Đoàn người gật gật đầu, rồi từ từ tiến vào.

Mê Huyễn Cốc, quanh năm sương mù bao vây, giống như Đầm Lầy Tử Vong, nơi đây ánh mặt trời không thể xuyên qua được đám sương mù để chiếu sáng. Nơi đây là nơi vô cùng Thần bí, diện tích nhỏ hơn nhưng độ nguy hiểm không kém hơn quá nhiều so với Đầm Lầy Tử Vong. Trong lịch sử, đã có vài người cảnh giới Đại Thừa tiến vào trong chỗ sâu tìm hiểu nhưng ra đi không trở lại.

Vài giờ đi vào trong Mê Huyễn Cốc, không gặp trở ngại nào khiến đám đệ tử đã bắt đầu bàn luận về việc trong Cốc này không nguy hiểm như lời đồn. Mọi người cười nói vui vẻ thì dị biến phát sinh, một loạt dây leo quấn lấy đám thú cưỡi rồi kéo đi, đám người vội vàng nhảy xuống khỏi lưng đám yêu thú. Đuổi theo thì thấy đám yêu thú đã bị treo lên không trung, một đệ tử hoảng sợ, nói:

- Mê Huyễn thú.

Mê Huyễn thú là Yêu thú cấp hai, lực công kích không mạnh nhưng bù lại mắt của nó có thể tạo cho người nhìn vào một loại ảo giác. Khiến người khác không cách nào thoát khỏi loại ảo giác đó.

Mê Huyễn thú đi tới gần một con yêu thú đang bị treo trên không trung, ánh mắt nó lóe sáng một chút, con yêu thú kia như bị mê hoặc vậy, hoảng sợ không ngừng dãy dụa, miệng không ngừng gầm thét. Nhưng nó càng dãy thì dây leo quấn quanh người nó càng thêm thắt chặt. Không lâu sau, con yêu thú dừng lại dãy dụa, nó đã chết. Nhưng khuôn mặt của con yêu thú kia cực kỳ hoảng sợ, như gặp truyện gì vô cùng kinh khủng.

Mê Huyễn thú tiến lại gần nó, há miệng cắn xuống ""Rắc "" đầu con yêu thú xấu số đã bị nó ngậm trong miệng nhai xoạt xoạt. Sau đó lại tiếp tục cắn xé thân hình con mồi. Không lâu sau, nó ăn hết tất cả số Yêu thú bị bắt được.

Phía xa, các cô gái đã che mắt, miệng không ngừng nôn mửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận