Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

“Ngươi dám làm gì ta, ta liền giết ngươi, sau đó tự sát”.

Không phải Đoàn Dự và Mộc Uyển Thanh cố sự đi. Hẳn là sau đó mình kéo khăn che mặt, cô gái này liền thành vợ mình rồi, dù sao cũng là thề độc đúng không?

Chính Nam tranh thủ hỏi: “Cô có phải lập lời thề độc gì đó, đại khái là ai kéo xuống khăn che mặt của cô, cô liền gả cho người đó, đúng không?” - Đúng đi mà!

Vệ Đại mặt đen như nhọ nồi: “Cái gì chó má thề độc, cậu đọc truyện đọc nhiều đi, tôi mới không lập cái gì vớ vẩn thề độc. Được rồi, cậu về trước đi, tôi tự giải huyệt.”

Chính Nam một mặt tiếc nuối, lắc đầu nói: “Tôi cũng không phải người tùy tiện, chính là muốn kéo khăn che mặt của cô mà thôi. Được rồi, chờ lát nữa cô khôi phục rồi tự kéo, tôi cũng không cưỡng ép.”

Vệ Đại muốn điên rồi, “Cậu không phải người tùy tiện. Ý Cậu muốn nói tôi là người tùy tiện hay sao? Không nói nữa, cậu biến đi cho khuất mắt tôi. Tôi sẽ không lộ mặt của mình cho 1 người xa lạ như cậu.” - Tính, tự giải liền tự giải, khỏi mất công hắn mượn cớ sờ loạn.

Thói đời ghét cái gì trời trao cái ấy.

“Tôi là nhìn cô một cái cô gái nằm im trên đất cũng không tốt, nên giúp cô giải huyệt đi, hắc hắc.” - Chính Nam cười hèn mọn, xoa xoa 2 tay, lại chuẩn bị tới trước một cái *Beep* *Beep* Long Trảo Thủ.

“Cút, tôi tự mình giải huyệt. Lại nói, điểm huyệt thủ pháp này cậu học ở đâu a, vừa rồi nếu tôi để cậu đánh hết 64 chưởng, kết quả cũng không khác hiện tại chứ?” - Vệ Đại tranh thủ dời chủ đề, nếu không hôm nay mình liền ngộ hại.

“Hmmm, nếu tôi đánh hết 64 chưởng, nguyên khí của cô phải toàn bộ tắc nghẽn, khí huyết ngưng trệ, dẫn đến nội tạng thiếu dưỡng khí mà suy yếu, cũng chính là bộ dáng hiện tại.” - Chính Nam vuốt cằm, sau đó thở dài nói: “Aiz, chỉ trách mình quá yếu a. Nếu đủ mạnh đánh 128 chưởng, hẳn là có thể trực tiếp mua quan tài.”

“Ê, cậu ở đây nói muốn đánh tôi 128 chưởng, sau đó giúp tôi mua quan tài, quan trọng là nói ngay trước mặt tôi, có chút không tốt đâu!” - Vệ Đại trong lòng chửi má nó: “Cậu không thể chờ tôi đi rồi hãy nói? Lại nói, chiêu này có bản cao cấp hơn 128 chưởng? Nếu không cậu phát triển bản 256 chưởng, 512 chưởng luôn?”

“Được rồi, khôi phục không sai biệt lắm, tôi giúp cô giải huyệt, lần sau nên áp chế tại Linh Hư Kỳ tầng 7 thử.” - Chính Nam đứng dậy xoa mông, tiến về phía Vệ Đại.

Vệ Đại khuôn mặt sau lớp khăn che mặt đỏ hồng. Vừa rồi bị hắn sờ toàn thân một lần, bây giờ lại bị. Làm một nữ tu luyện giả, cô có thể không để ý, nhưng vừa rồi khác, hiện tại khác a. Mình nằm im không thể cử động, hắn thừa dịp đụng loạn, khóc cũng không biết khóc cùng ai.

Vệ Đại lại tìm chủ đề tránh ngại ngùng: “Vừa rồi cậu còn dùng ảo thuật chứ, chưa mở Nguyên Anh mà cậu cũng có thể sử dụng ảo thuật?” - Cái này Vệ Đại đã nghi ngờ lâu.

Chính Nam gật đầu, tay vẫn không ngừng sờ: “Một loại ảo thuật có thể kéo ra trong tâm nạn nhân nỗi sợ hãi, sau đó cụ hiện và cường hóa. Đáng tiếc đối với cô vô dụng.”

Vệ Đại im lặng không nói, bởi vì cô tự mình biết rõ, ảo thuật này không hề giống Chính Nam nói đơn giản như vậy. Nếu như không phải năm đó chính mắt nhìn thấy cha mẹ mình bị người giết, Vệ Đại mới không tỉnh lại nhanh như vậy. Lại nói lúc đó cô rõ ràng đã sững sờ, nếu Chính Nam tu vi cao hơn, một khắc sững sờ đó mọi chuyện đã kết thúc.

Chính Nam lại sờ 5 phút đành phải luyến tiếc không rời thu tay về, còn đưa tay lên mũi hít một hơi, làm Vệ Đại tức giận thẳng dậm chân.

“Được rồi, hiện tại nên thực hiện cá cược chứ.” - Chính Nam cười tủm tỉm, thả thính time.

Vệ Đại run rẩy, hiện tại muốn chạy Chính Nam cũng không thể làm gì cô, nhưng cá cược thua không nổi chạy, cô làm không được. Vệ Đại dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn Chính Nam: “Không… không kéo có được hay không? Nếu không đổi lại một cái khác?”

“Không kéo?" - Chính Nam khó hiểu, không phải kéo cái khăn che mặt nha, cùng lắm liền là không xinh đẹp, làm gì tới mức như vậy a: "Không kéo vậy bỏ đi, dù sao sau này tôi đánh thắng cô, tôi cũng sẽ tự kéo, hắc hắc”.

Vệ Đại lắc đầu, “Không phải như vậy, tôi cũng không phải người chơi thua không nổi, chỉ là khuôn mặt này…”

“Cô nàng này rõ ràng là có tâm sự, đặc biệt liên quan tới khuôn mặt.” - Chính Nam thầm nghĩ. Hắn tỏ vẻ không sao cả, nhún nhún vai: “Được, không muốn thì không muốn, khi nào muốn thì làm, không sao.”

Chính Nam đứng lên muốn đi về.

Vệ Đại ấp úng nói: “Cảm… cảm ơn cậu, tôi… tôi không phải tên Vệ Đại, đây chỉ là danh hiệu, tôi tên là Ngọc Ngân, Khương Ngọc Ngân.” - Khương Ngọc Ngân khuôn mặt sau khăn che đã hồng thấu, cái trên này từ 15 năm trước cô đã không cùng người khác nói qua, hiện tại nói ra rồi.

“Ồ, tên đẹp a. Được rồi, sau này chỉ có 2 người, tôi sẽ gọi cô là Ngọc Ngân.” - Chính Nam tranh thủ chiếm tiện nghi.

Ngọc Ngân lật cái bạch nhãn, cái gì gọi là sau này chỉ có hai người chúng ta, tôi mới không ở cùng cậu.

“Lúc nào chuẩn bị tốt tôi sẽ kéo xuống cho cậu xem. Tôi cũng không phải loại người thua không nổi.” - Ngọc Ngân rất kiên quyết, cũng rất kiên cường.

“Ai u, còn rất cứng rắn. Tôi mỏi mắt chờ mong a.” - Chính Nam quay lưng về phía Ngọc Ngân, một tay đút túi quần một tay vẫy vẫy, tuỳ ý 10 phần.

Ngọc Ngân nhìn về phía hắn, nhỏ giọng lầu bầu: “Chờ tôi báo thù xong, tôi mới có thể cho cậu xem” - Nói, cô đưa tay lên sờ khuôn mặt mình, đôi mắt u sầu bắt đầu cháy lên ngọn lửa thù hận.

...

Chính Nam trở về liền đi luyện đan, hắn còn cần cùng Tú Anh phú bà tiếp tục giao dịch đan dược. Chỉ là có 1 vấn đề hắn phải hỏi rõ: “Trang, tôi mới lên cấp Linh Hư Kỳ, chân khí của tôi làm sao chịu được Nguyên Anh Kỳ nguyên khí trùng kích mà khóa được huyệt của Khương Ngọc Ngân?”

“Hỏi rất hay.” - Trang phú bà hiếm thấy một lần khen Chính Nam: “Chân khí, nguyên khí, chân nguyên rồi sau này lên nữa thì bản chất của nó cũng là thiên địa linh khí được tu luyện giả hấp thu rồi tinh luyện, tích trữ, khi đạt đến 1 trình độ nhất định sẽ xảy ra chất biến theo mức độ thấu hiểu “Đạo” của tu luyện giả mà thôi. Nhưng ký chủ không có tu luyện a, không hấp thu linh khí, không tinh luyện cũng không tích trữ gì cả, tất cả đều được Trang và hệ thống làm dùm. Như vậy thì chính xác mà nói, mana của ký chủ ở đẳng cấp hiện tại có số lượng của Linh Hư Kỳ, nhưng chất lượng là của Độ Kiếp Kỳ. Mặc dù khi sử dụng sẽ bị lãng phí rất nhiều nhưng ai bảo ký chủ là chủ của hệ thống a, chính là “Nhà không có gì ngoài điều kiện”, haha.”

Chính Nam gật gù tỏ vẻ hiểu rõ: “Như vậy thì nói thông rồi, đúng là nhà không có gì ngoài điều kiện, haha.” - Hắn lại chú tâm vào luyện đan dược của mình.

Chính Nam luyện chủ yếu là Thối Thể Đan và Hư Linh Đan. Lần trước hắn đã cùng Tú Anh phú bà thỏa thuận là sau 10 ngày sẽ bắt đầu bán ra cấp 2 hoàn mỹ đan dược và sau 20 ngày sẽ tiến hành bán đấu giá lần đầu. Đi Vạn Tượng Sâm Lâm và đột phá đã tiêu hao hết không ít thời gian, hiện tại hắn cần phải chuẩn bị cho kịp.

Sau 3 giờ luyện đan, Chính Nam quyết định tắm rửa rồi ghé qua Phúc Đạt 1 chuyến.

Vừa tắm Chính Nam vừa cùng Trang nói chuyện: “Trang, có cách nào tăng cường độ thân thể của tôi không? Hôm nay đánh một chút đã muốn mệt thành chó chết.”

“Như trước đây Trang đã từng nói, tu vi đan dược và tu luyện đan dược đối với ký chủ hoàn toàn vô dụng nhưng các loại đan dược phụ trợ khác vẫn có chút ít tác dụng. Nếu ký chủ không thỏa mãn với tố chất thân thể hiện tại thì có thể tăng cường luyện tập, kết hợp với sử dụng dược thủy, dược thiện để tăng lên.”

Chính Nam không hiểu hỏi: “Không có một phương pháp trực tiếp hơn được sao?”

“Ký ức và linh hồn ký chủ bản chất không thuộc thế giới này nên Trang còn có thể can thiệp chứ thân thể thì không.”

“Thì ra là thế.” - Chính Nam gật gù: “Xem ra phải thêm chương trình luyện thể và ngâm dược liệu vào thời gian biểu hàng ngày mới được.”

Tắm xong Chính Nam mang theo toàn bộ đan dược tới Phúc Đạt, lần này hắn không cần ai dẫn đường mà tự mình đi thẳng tới phòng làm việc của Lê Nhân Doanh, nhưng gõ cửa mãi không có ai trả lời.

“Anh Nam, anh tới tìm ông chủ sao?” - Giọng của Lan vang lên phía sau Chính Nam làm hắn khẽ giật mình.

Chính Nam quay đầu lại nhìn kỹ Lan một lượt, từ đầu tới chân lại từ chân lên đầu. Hắn xoa cằm, gật gù nói: “Mới mấy ngày không gặp đã có tiến bộ rồi, thiên phú không sai nha.”

Lan bị hắn nhìn toàn thân đều nhột, lại nghe hắn khen mình, trong lòng vui vẻ a. Cô bé cười nói: “Đều nhờ phúc của anh, hiện tại em ngoài có đan dược tu luyện ra còn được thăng chức và tăng lương, hì hì.”

Chính Nam cười gật đầu: “Đều là em xứng đáng được, không liên quan tới anh. Đúng, anh gõ cửa này giờ mà không có ai trả lời, anh Doanh không ở trong cửa hàng hả em?”

“Em không thấy ông chủ ra ngoài, nếu không ở trong phòng vậy hẳn là ở tầng trên.” - Lan áy náy trả lời: “Tầng trên có trận pháp ngăn cách, không có phận sự không thể đi vào, chỉ có thể để anh đợi rồi.”

Chính Nam cũng không tỏ ra khó chịu, hắn cười nói: “Không sao, vậy em dẫn anh đi tham quan cửa hàng 1 vòng, anh tới đây mấy lần cũng chưa có nhìn kỹ cửa hàng lần nào.”

Lan tươi cười gật đầu, cô bé rất cảm kích ân tình của Chính Nam nhưng luôn tự trách là mình quá vô dụng không làm được gì trả ơn cho hắn. Hiện tại có cơ hội, cô bé gật đầu không chút chần chừ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui