Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Ngày hôm sau, trời vừa sáng Chính Nam đã đi gom toàn bộ dược liệu Hư Linh Đan tồn kho của Lý gia, đóng chặt cửa phòng luyện đan rồi bắt đầu dày vò.

Luyện 1 mạch từ sáng sớm cho tới quá trưa, Chính Nam cũng không biết mình đã luyện bao nhiêu lò đan dược, chỉ biết chết lặng luyện và luyện.

Lúc này ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa: “Nam công tử, gia chủ cho mời ngài tới thư phòng.”

Chính Nam cau mày, hắn biết nếu không có chuyện quan trọng Lý Anh Tuấn nhất định sẽ không cho người tìm hắn lúc hắn đang luyện đan. Trầm ngâm 1 lát, Chính Nam lên tiếng trả lời: “Chờ 1 lát, luyện xong lò đan dược này tôi sẽ qua.”

Tâm thần không ổn định khiến Chính Nam luyện thất bại lò đan dược này, nhưng hắn cũng không bực bội. Dọn dẹp sơ qua phòng luyện đan, Chính Nam đóng cửa rồi chạy qua thư phòng Lý Anh Tuấn.

Tới nơi, trên ghế chủ vị Lý Anh Tuấn thấy Chính Nam đến liền muốn đứng lên, nhưng bị Chính Nam dùng mắt ra hiệu cho Lý Anh Tuấn đừng lộ ra, sau đó hắn khom người làm lễ: “Gia chủ, Đại tiểu thư. Không biết gọi tiểu nhân qua có việc gì hay không?”

Từ lúc xuyên qua tới nay, đây là lần đầu tiên Chính Nam nhìn thấy Lý Gia Như, ấn tượng đầu tiên là xinh đẹp, thật mẹ nó xinh đẹp, giống như tiên nữ giáng trần, giống như Lưu Diệc Phi năm 18 tuổi vậy.

Không giống với tính cách nhảy nhót, nghịch phá Lý Gia Nguyệt, Lý Gia Như tính cách trầm ổn, điệu bộ nho nhã, toàn thân tỏa ra một luồng khí tức rất thần thánh, uống một ly trà cũng không hé miệng, thổi lá trà cũng không chu môi.

Chính Nam cảm thấy cô gái này rất… giả, thật sự rất giả, không nói rõ được. Thoạt nhìn Lý Gia Như có vẻ rất văn nhã, 1 bộ hoàng hoa khuê nữ, nhưng trong đôi mắt kia che giấu sự cuồng dã, nhìn hắn giống như dã thú nhìn mồi, cực kỳ khát máu, phối với cô một bộ đồ dài từ trên xuống dưới màu đen, nếu như dùng cái liềm nữa thì cô liền thành tử thần rồi, một cái cực kỳ xinh đẹp nữ tử thần.

Lý Anh Tuấn không nói chuyện, vừa rồi Chính Nam ánh mắt cũng nói rõ là để hắn làm chủ tình hình.

Lý Gia Như lên tiếng trước, giọng nói rất nhẹ nhàng, vào tai như gió thu thổi qua chuông gió: “Nghe cha tôi nói anh gần đây bắt đầu luyện đan, thiên phú rất cao, đã tới cấp 2 luyện dược sư?”

Chính Nam gật đầu, cũng không giấu diếm: “Chính xác mà nói thì đã là cấp 3 luyện dược sư, chỉ là tỉ lệ luyện ra cao cấp có chút thấp, cấp 3 trung phẩm không thành vấn đề”.

Lý Gia Như tỏ ra khá hứng thú: “Nói như vậy anh có tự tin luyện thành công cấp 3 đan dược, còn có thể luyện tới trung phẩm? Theo tôi được biết thì anh hàng ngày đều ở Lý gia, vậy thì anh học luyện đan từ đâu?”

Chính Nam cũng không loạn tiết tấu, lời nói chậm rãi: “Tiểu nhân may mắn được 1 vị luyện dược sư nhận làm đệ tử cách đây không lâu. Sư phụ nói hắn du lịch khắp đại lục mấy chục năm, chưa từng thấy ai có thiên phú luyện đan cao hơn tiểu nhân, cho nên mới dốc túi truyền thụ cho tiểu nhân.” - Mở mắt nói mò, bịa ra người không tồn tại.

Lý Gia Như nhìn kỹ ánh mắt hắn, đang đoán xem mấy phần thật, mấy phần giả, không ai biết vị Đại tiểu thư này đang nghĩ gì.

“Thì ra là như vậy. À, nghe nói anh cùng Gia Nguyệt quan hệ rất tốt, hiện tại thậm chí cùng em ấy ăn, ngủ cùng một chỗ?” - Nói đến Lý Gia Nguyệt, Lý Gia Như liền nghiêm túc, thậm chí trừng mắt Lý Anh Tuấn một cái.

Chính Nam gật đầu: “Quả thật rất tốt, tiểu nhân xem Nhị tiểu thư như em gái mình, ở cùng với em ấy rất vui vẻ. Đại tiểu thư cũng biết tiểu nhân là cô nhi a, ở Lý gia lại cùng chúng hạ nhân không hợp. May mắn Nhị tiểu thư không chê tiểu nhân xuất thân nghèo hèn, làm người thô kệch, hành vi ngốc nghếch mà vẫn cùng tiểu nhân nói chuyện rất thân thiết.” - Chính Nam cứng rắn nghẹn ra 2 giọt nước mắt, vừa lau nước mắt vừa nói tiếp: “Lại nói ăn, ngủ cùng một chỗ cũng không sai, bởi vì ăn chính là do tiểu nhân tự mình nấu cho Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư ngủ lại muốn có người gãi lưng, chính là như thế.”

Lý Gia Như nhìn hắn, cô nở nụ cười “Một hai nghiêng nước nghiêng thành, sắc đành đòi một tài đành họa hai” nhưng giọng lạnh lùng nói: “Anh rất tốt, câu chuyện của anh cũng rất tốt, thực lực của anh… cũng rất tốt. Biết anh sai ở đâu không?”

Chính Nam cũng đến hứng thú nhưng vẫn giả ngu: “Tiểu nhân không hiểu Đại tiểu thư đang muốn nói cái gì?”

“Câu chuyện của anh thoạt nhìn rất kín kẽ, rất hoàn mỹ nhưng cuối cùng cũng chỉ là lời nói dối. Thứ nhất, anh nói anh học luyện đan từ 1 vị thần bí luyện dược sư. Nhưng tôi đã nghe ngóng qua, lần đầu tiên anh luyện đan là cùng Gia Nguyệt trong phòng luyện đan riêng của con bé khoảng 10 ngày trước, khi đó anh mới là cái cấp 1 luyện dược sư mà thôi. 10 ngày sau anh nói với tôi anh là cấp 3 luyện dược sư, cái này nghe giống như người si nói mộng đi.

Thứ 2, anh nói anh nấu ăn tốt khiến Gia Nguyệt muốn cùng anh thân cận, cái này tôi tạm tin anh. Nhưng tôi từ hộ vệ biết được lúc Gia Nguyệt thức tỉnh huyết mạch, anh nhìn một cái liền biết đó là “Tường Quang huyết mạch”. Đây cũng phải là 1 cái 18 năm làm gia đinh như anh có thể biết được.

Thứ 3, tôi cùng Gia Nguyệt lớn lên, ăn chung, ngủ chung, tắm chung đều không biết em ấy cần người gãi lưng mới ngủ được, như vậy rõ ràng là có người trong thời gian ngắn tập cho em ấy thói quen này và người đó chắc chắn là anh. Mục đích của anh là gì?

Cuối cùng, chính là ngày hôm qua, anh vừa đột phá Linh Hư Kỳ lại đánh cho Vệ Đại đội trưởng không có sức đánh trả mặc dù anh ấy áp chế cảnh giới. Ngay cả tôi, thậm chí cha tôi nếu không biết Vệ Đại là ai cũng không thể làm được.

Tổng hợp lại, Chính Nam a, anh ở Lý gia làm gì? Cố ý tiếp cận Gia Nguyệt làm gì? Hay là nói, anh… là… ai?”

Những từ cuối Lý Gia Như đã rít qua kẽ răng, đôi mắt đã có dấu hiệu hắc hóa, dấu hiệu cực kỳ giống lúc Gia Nguyệt phú bà thức tỉnh huyết mạch.

Chính Nam há hốc mồm, cô nàng này IQ Vô Cực a, làm sao nói mấy câu lại nhìn ra nhiều như vậy. Rõ ràng sáng nay mới trở về, như vậy chỉ tốn có nửa ngày để cô nàng này nghe ngóng, điều tra và suy đoán ra từng đó việc. Quả thật là Conan hiện thế.

“Không tệ, không tệ!” - Chính Nam vỗ tay, ánh mắt rất thưởng thức Lý Gia Như, lại nhìn về phía Lý Anh Tuấn: “Đại tiểu thư từ nhỏ đã thông minh như vậy a? Đây là lý do vì sao chú nói cháu chuẩn bị cho tốt sao?”

Lý Anh Tuấn cười khổ gật đầu: “Chính là thông minh như vậy. Người làm cha như chú cũng cảm thấy rất áp lực, nhiều khi cảm giác con gái nhìn mình giống như nhìn ngu ngốc vậy. Hiện tại rất tốt, Thiếu chủ ngài nhìn, con bé ngu ngốc rồi, haha.”

“Cái gì cùng cái gì a!” - Nhìn hai người đàn ông vừa đánh giá mình vừa cười, Lý Gia Như cảm thấy trong gió lộn xộn rồi: “Cha đừng cười, hắn là ai, tại sao lại gọi hắn Thiếu chủ, hắn không phải là 1 tên gia đinh sao?”

Lý Anh Tuấn ngừng cười, ánh mắt hỏi thăm Chính Nam. Chính Nam ra hiệu để tự hắn nói: “Được rồi, không cùng Đại tiểu thư đùa giỡn. Tôi là ai, việc này Đại tiểu thư cũng đừng điều tra, nếu không sẽ ra đại họa. Đại tiểu thư chỉ cần biết tôi đối với Lý gia không có ác ý, đối Gia Nguyệt không có ác ý, ngược lại đối với Đại tiểu thư rất có ý tứ, nếu không chúng ta tìm cái điều kiện giao lưu, tìm hiểu kỹ hơn. Chú nói có được không chú Tuấn?”

“Chuyện của người trẻ tuổi chú không xen vào, nhưng mà có 1 câu phải nói.” - Lý Anh Tuấn mặt đầy nghiêm túc: “Thiếu chủ, ủng hộ nha, cố gắng cầm xuống con bé, đừng để tiện nghi người khác.”

“Cha… cha nói cái gì vậy?” - Lý Gia Như đứng lên, một mặt không thể tin nổi nhìn một lớn một nhỏ hai tên khốn nạn đang một xướng một họa trêu chọc mình. Cô gầm lên: “Cha làm sao không trói con gái lại ném lên giường rồi cho hắn leo lên là được?”

“Ý kiến không sai a, cháu cảm thấy thực hiện được.” - Chính Nam giống như phát hiện đại lục mới, hai mắt tỏa sáng, hứng thú nói: “Tốt, cháu về tắm một cái trước, chú nhớ trói kỹ một chút kẻo lỏng ra em ấy đánh chết cháu, cháu hiện tại cũng không đánh lại em ấy.”

Lý Anh Tuấn cũng cười haha, cực kỳ sảng khoái. Bị trí thông minh của đứa con gái này áp chế hơn 10 năm, cuối cùng hắn cũng lại thấy mắt trời. Nhưng thấy Lý Gia Như mặt đen như đáy nồi, hắn liền dừng lại: “Khục… khục… được rồi, không đùa giỡn. Thiếu chủ, cháu cảm thấy cái gì nói được, cái gì không thể nói liền do cháu quyết định. Hiện tại, Gia Như, có gì muốn nói liền cùng thiếu chủ nói, nhớ kỹ, cung kính một chút, thiếu chủ cũng không phải tại chúng ta Lý gia có thể loạn.”

Chính Nam cũng không chọc ghẹo Lý Gia Như nữa, nghiêm túc nói: “Hiện tại tới giờ tôi tu luyện, Đại tiểu thư có hứng thú so chiêu một chút không? Dĩ nhiên áp chế tại Linh Hư trung kỳ tầng.”

Lý Gia Như nghẹn một bụng ủy khuất, chính mình vừa trở về lại bị cha cùng vị “Thiếu chủ” này mang ra làm trò cười, hiện tại tới cơ hội trả thù, cô liền xinh đẹp nở nụ cười: “Cầu còn không được. “Thiếu chủ”, mời!” - Hai chữ thiếu chủ cố ý ngâm dài, một lời nhiều ý.

Chính Nam cũng đoán được Lý Gia Như đang nghĩ gì nhưng chỉ cười lắc đầu, sau đó 2 người cùng nhau đi tới nơi huấn luyện hộ vệ sau núi.

“Vệ Đại đội trưởng, tôi lại tới tìm “anh” đây.” - Chính Nam hô một cuống họng.

“Khốn kiếp, tới liền tới, hô cái gì hô.” - Ngọc Ngân xém chút không có té sấp mặt xuống, khí tức cũng hỗn loạn.

“Tôi hô để anh biết mà chuẩn bị chứ sao, nếu không đám bỏ đi này lại nhao nhao.” - Chính Nam vừa nói vừa lật cái khinh thường với đám hộ vệ.

“Có cái gì mà chuẩn bị.” - Ngọc Ngân quay về Chính Nam lật cái bạch nhãn, sau đó lại cùng Lý Gia Như nói chuyện: “Đại tiểu thư, mới trở về a.”

“Đúng vậy, vừa trở về, muốn qua nhìn anh cùng mọi người một chút. Mọi người khổ cực a!” - Lý Gia Như khí tràng Đại tiểu thư 10 phần, không chút nào giống lúc nãy ủy khuất bộ dáng.

“Chào Đại tiểu thư, không có gì khổ cực”.

“Xin chào Đại tiểu thư, Đại tiểu thư về nghỉ hè a”.

...

Đám người lộn xộn bắt chuyện, Chính Nam nhìn không nổi nữa liền la to: “Được rồi, được rồi, chào hỏi thế đủ rồi, luyện thêm một chút đi. Đại tiểu thư, Vệ Đại đội trưởng, đi, chúng ta qua rừng cây bên kia”.

3 người song song nhau tiến về phía rừng cây. Chính Nam bỗng nhiên lên tiếng: “Vệ Đại đội trưởng, vết thương hôm qua vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sao, dáng đi rất kỳ quái?”

“Đều tại cậu, ra tay nặng như vậy làm gì.”

“Nếu tôi không ra tay toàn lực sao có thể chịu nổi anh.”

“Cũng không cần đánh toàn thân như vậy, lưng tôi hiện tại còn chưa tốt đâu.”

“Được rồi, lát nữa tôi ra tay nhẹ hơn một chút là được.”

“Cậu dám giả vờ tôi đánh chết cậu, hừ!”

“...”

Lý Gia Như nổi hết cả da gà. Cô cảm thấy mình đi sai chỗ rồi. Hai người này luyện cái gì võ a, rõ ràng là đi hẹn hò, làm chuyện xấu, có luyện cũng chính là trong truyền thuyết “võ 2 người” đi.

Gặp Lý Gia Như đột nhiên chậm lại bước chân, khuôn mặt đỏ bừng, Ngọc Ngân liền hỏi: “Đại tiểu thư, em làm sao mặt đỏ bừng, bị sốt a?”

“Không… không có gì, chúng ta tiếp tục.” - Lý Gia như cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.

Chính Nam dừng lại, nhìn một lớn một nhỏ hai cô gái: “Ở đây được rồi, hôm nay ai tới a?”

“Hôm qua bị cậu đánh còn chưa khỏe, hôm nay Đại tiểu thư tới đi.” - Ngọc Ngân tranh thủ bán cái, thật sự là vì chưa nghĩ ra đối pháp cho chiêu thức của Chính Nam.

“Em… em không được a, em còn nhỏ, lại qua vài năm…” - Lý Gia Như ấp a ấp úng, chẳng lẽ mình hôm nay liền hồ đồ như vậy rơi vào Chính Nam ma trảo, mình còn nhỏ mà.

“Cái gì a, liền áp chế tại Linh Hư trung kỳ, cùng hắn đánh một chút, cái gì còn nhỏ, cái gì qua vài năm, em không phải là nghĩ… Đại tiểu thư, tâm trí em làm sao đen như vậy, thật sự là…” - Ngọc Ngân không còn gì để nói, mới mấy tuổi, làm sao đã hưnhư vậy chứ. Chính Ngọc Ngân cũng không biết lúc nãy mình và Chính Nam nói chuyện là cỡ nào ám chỉ.

“A, đánh nhau a, tốt, tốt, không phải cái kia là được.” - Lý Gia Như gật đầu lia lịa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui