Tiểu Bạch Kiểm Nhẫn Giả Tại Dị Giới

Về tới Hà thành, Chính Nam ngay lập tức trở về Lý gia nghỉ ngơi, ngâm thảo dược và tổng kết thu hoạch: “Còn thiếu 1 điểm cấp là có thể lên cấp 20, nhiệm vụ tu chân cũng có thể cân nhắc nhưng “Thông Linh Hoa” không biết là gì, có yêu thú thủ hộ hay không nên vẫn là chờ thời gian dư dả đi.

Điểm thiện cảm của Gia Như đã sắp đột phá 71, có thể tính toán dùng buổi đấu giá năm ngày sau làm điểm đột phá. Điểm mị lực tiếp theo có lẽ nên dùng lên Tú Anh phú bà, nếu không phải cần kíp thì đúng là không nên dùng điểm mị lực lên cấp S phú bà cho thỏa đáng.”

...

Ba ngày sau đó, Hà thành càng lúc càng trở nên chật chội vì lượng người đổ về tham gia đấu giá ngày một đông hơn. Nhưng điều đó hoàn toàn không quan hệ gì với Chính Nam, người lúc này vẫn quần quật với lịch làm việc của mình, đáng tiếc nhiệm vụ hàng ngày chỉ xuất hiện một nhiệm vụ kỹ năng và hai nhiệm vụ nghề làm hắn thật muốn chửi mẹ.

“Trang, không phải tôi khó tính, nhưng mà nhiệm vụ cấp tỉ lệ xuất hiện so với hai nhiệm vụ còn lại có chút thấp vô lý a. Nhiều khi cả tuần không xuất hiện được một lần, tại sao vậy?” - Chính Nam lại bắt đầu than thở với đại phú bà Trang nương nương.

“Tất nhiên là thấp hơn, sắp xếp như vậy cũng là để ký chủ có thời gian tăng cường tập luyện chiến đấu, luyện kỹ năng và giành thêm thời gian bên phú bà chứ sao.”

“Biết là như vậy, nhưng mà cũng quá thấp đi.” - Chính Nam thở dài: “30 ngày để tăng 10 cấp, tính ra nhiệm vụ hàng ngày chỉ giúp tôi lên được đúng 1 cấp luôn á.”

“Phụ trợ thì chỉ như vậy thôi. Mặc dù hệ thống nhiệm vụ hàng ngày chỉ trực tiếp giúp ký chủ lên 1 cấp nhưng lợi ích mà nó mang lại từ thời gian ký chủ dành cho các phú bà, các kỹ năng, nghề… ký chủ làm sao không kể?”

Chính Nam đuối lý, chỉ có thể im lặng suy tính làm sao để kiếm được 1 điểm cấp cuối cùng đây: “Nhìn đi nhìn lại, vẫn chỉ có Gia Như có thể giúp mình đột phá tình hình hiện tại. Ngày mai là một ngày dài a.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Chính Nam vừa mới thức dậy liền mở bảng nhiệm vụ ra kiểm tra.

“Thông báo: “Chỉ còn 15 tiếng nữa là nhiệm vụ phụ tuyến [ Nam Nhân Đảm Đương - giai đoạn 2 ] sẽ hết hạn, mời ký chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.”

“À ừ, biết. Hối người khác như vậy sao không cho một cái nhiệm vụ cấp đi.” - Chính Nam làu bàu, vừa gấp chăn mền vừa nói: “Không có cách nào khác, chỉ có thể trông chờ vào Gia Như.”

Chuẩn bị mọi thứ xong, Chính Nam thẳng tiến Luyện Dược Sư công hội đón Gia Như phú bà về Lý gia.

Liên Hoa phú bà hậm hực ra mặt nhưng cũng không có cản trở Chính Nam làm việc.

...

Lý gia, trong phòng Gia Như phú bà.

“Chào mừng em trở về nhà.” - Chính Nam cười nói, trong tay đồ ăn thức uống liên tục xuất hiện được hắn đặt lên bàn: “Mở một buổi tiệc chào đón nho nhỏ, mong Đại tiểu thư đừng chê.”

Gia Như phú bà vươn vai, hít sâu một hơi: “Vẫn là ở nhà mình dễ chịu, anh không biết em ở đó chỉ vài ngày mà giống như cả năm rồi á.” - Nói, cô ngồi xuống ghế thưởng thức món ăn Chính Nam làm, mặc dù hắn vẫn thường xuyên mang tới Luyện Dược Sư công hội cho cô ăn nhưng cảm giác hoàn toàn không giống.

Chính Nam cũng ngồi xuống đối diện Gia Như phú bà, vừa ăn vừa nói: “Chuyện ngày mai với Ngô gia em không cần lo lắng, anh đã có chuẩn bị đầy đủ.”

“Em đâu có lo chút nào đâu.” - Gia Như phú bà cười ngọt ngào: “Nếu em có lo em đã không yên yên ổn ổn nghe theo sắp xếp của anh mà đến ở chung với… Diệp tiểu thư... lâu như vậy.” - Ba chữ Diệp tiểu thư được cô cố ý ngân dài đầy ẩn ý.

Chính Nam giả vờ như không nhận ra ẩn ý này mà tiếp tục nói: “Tương lai gần thì là không có gì quan trọng, nhưng tương lai xa hơn thì cũng phải bắt đầu tính toán rồi.”

“Tương lai xa hơn?” - Gia Như phú bà nghiêng đầu: “Xa là bao xa?”

Chính Nam đứng dậy, bước tới phía sau Gia Như phú bà, cúi thấp người thì thầm vào tai cô: “Là rất, rất xa về sau.”

Gia Như phú bà không biết nghĩ tới chuyện gì trong lòng nai con nhảy loạn, hơi thở có chút nóng, ấp a ấp úng: “Ý… ý anh là sao? Tương lai… rất xa là chuyện gì?”

Chính Nam kéo Gia Như phú bà đứng dậy, dùng hai tay giữ lấy hai bả vai, nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng nói: “Gia Như, có 1 số chuyện anh muốn nói với em, nhưng anh phải chắc chắn rằng anh có thể tin được em. Vậy em nói cho anh biết, anh tin em là đúng hay là sai?” - Chính Nam mở ra Bạch Nhãn rồi tăng hết công suất lên quan sát xung quanh phòng Gia Như phú bà, hắn phải đảm bảo không có ai nghe lén hắn nói chuyện.

“Cẩn thận như vậy, sử dụng cả Bạch Nhãn sao?” - Gia Như phú bà không phải lần đầu nhìn thấy Bạch Nhãn nhưng mỗi lần đều cảm thấy hâm mộ không được. Gác qua suy nghĩ trong lòng, cô mỉm cười gật đầu: “Em tin rằng anh đã tự có câu trả lời cho mình, nếu không thì anh chỉ cần im lặng chứ đâu cần phải nói với em làm gì.”

“Không sai, anh cũng tin rằng lựa chọn của mình sẽ không sai lầm.” - Kiểm tra 1 vòng không phát hiện điều gì bất thường, Chính Nam chậm rãi nói: “Gia Như, những gì anh sắp nói với em là một trong những bí mật lớn nhất của anh, quan hệ rất trọng đại. Nếu như em muốn làm một đại tiểu thư không có lo lắng, không có nguy hiểm tính mạng thì em có thể không nên nghe những điều này, khi đó anh vẫn là anh, em vẫn là em. Còn một khi em đã chấp nhận biết những chuyện này, chắc chắn sẽ không có cách quay đầu lại. Em nghĩ thật kỹ đi.”

Gia Như phú bà sững sờ, không giấu được chấn động, nhưng rồi cô mỉm cười, dùng hai tay của mình nắm lấy hai bàn tay Chính Nam rồi trả lời: “Em vẫn là em, anh vẫn là anh, nhưng em biết khoảng cách giữa chúng ta sẽ càng ngày càng xa nếu như em không hiểu và chấp nhận anh. Anh đừng do dự nữa, em biết mình đang làm gì.”

Gia Như phú bà cuối cùng cũng hiểu cảm giác nhớ nhung khi không ở cạnh, lúc bên nhau thì thời gian trôi qua thật nhanh, khi xa nhau một ngày dài như một năm này là gì. Vừa rồi cô đã thử nghĩ tới việc mình nói không, rồi Chính Nam quay đầu bước ra khỏi cánh cửa kia, từ đó về sau không còn quay lại nhìn cô, không nói chuyện, không cười, không còn là gì của nhau nữa, cô cảm thấy mình như phát điên, trái tim bị bóp nghẹt không thể thở nổi, cho nên cô gật đầu.

Vì Chính Nam cũng vì chính bản thân mình mà chấp nhận cùng hắn đi chung một con đường.

Chính Nam thở dài, nắm chặt tay Gia Như phú bà chậm rãi nói: “Lý gia Gia chủ Lý Anh Tuấn, cũng chính là cha của em, trước đây là một trong những tổng quản của Thiên Thánh Cung và Thiên Thánh Cung Cung chủ Chính Thiên, là cha của anh.”

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý rằng những gì Chính Nam sắp nói có thể sẽ cực kỳ chấn động, nhưng tới mức này thì Gia Như phú bà hoàn toàn không nghĩ tới.

Chính Nam tiếp tục nói: “15 năm trước, cha mẹ anh mất tích. Có người nói họ chết rồi, cũng có tin đồn là họ bỏ trốn đi, rất nhiều những đồn đoán về hạ lạc của cha mẹ anh nhưng tất cả đều sai, bởi vì cha mẹ anh chưa chết. Họ chỉ là đang ở một nơi tạm thời không ai biết được và anh lớn lên ở Lý gia cũng là sắp xếp của họ với chú Tuấn.”

Không để ý đã há hốc mồm Gia Như phú bà, Chính Nam vẫn duy trì Bạch Nhãn ở mức công suất tối đa, chậm rãi nói từng chữ: “Cha mẹ anh mất tích, Thiên Thánh Cung sụp đổ, rất nhiều người đã phải chết, trong đó khả năng là cả mẹ của em, đều có liên quan tới anh. Tất cả, đều xuất phát từ một người, một nhóm người nào đó đã bán đứng cha mẹ anh, bán đứng Thiên Thánh Cung.”

Gia Như phú bà lấy cả hai tay bụm lấy miệng, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Cô vừa mới tìm thấy tình yêu của mình, nhưng ngay lập tức phải hay tin nó có thể là nguyên nhân gây nên cái chết của người mẹ cô thậm chí còn không nhớ nổi mặt, chuyện này cô phải chấp nhận như thế nào?

Chính Nam ôm Gia Như phú bà vào lòng, vỗ về an ủi cô: “Anh muốn thành lập một cái tổ chức, một nơi tụ họp những người anh có thể tin tưởng được, một nơi mà những người muốn và dám đứng lên chống lại cái số phận này có thể kề vai sát cánh với nhau để tìm ra sự thật, tìm ra kẻ phản bội năm xưa.”

“Em tham gia, em nhất định phải tham gia.” - Gia Như phú bà lập tức lên tiếng, cực kỳ kiên định.

Cô vòng tay ôm chặt lấy hông Chính Nam, khóc nức nở: “Suốt tuổi thơ em đã sống không có vòng tay của mẹ, bao lần thèm khát được mẹ yêu thương, chăm sóc như những đứa trẻ khác. Những kẻ đã hại chết mẹ em, tất cả đều phải trả giá.”

“Kẻ thù của chúng ta có thể là bất kỳ ai, bất kỳ thế lực nào, kể cả là những người thân nhất, những bạn học, những đồng nghiệp của em. Em phải nghĩ kỹ.” - Chính Nam vẫn cảm thấy mình có trách nhiệm phải nói ra những lời này trước.

Gia Như phú bà lắc đầu, cô lau đi nước mắt, dùng ánh mắt kiên định nhìn thằng vào Bạch Nhãn của Chính Nam nói: “Vì cha, vì Gia Nguyệt, vì chúng ta, em nhất định phải đấu tranh. EM THAM GIA!”

Chính Nam mỉm cười: “Nếu đã như vậy, chào mừng em tới với tổ chức Akatsuki(Bình Minh), hi vọng chúng ta sẽ cùng nhau đánh ra được một mảnh bình minh cho bản thân mình và những người chúng ta yêu thương.”

Gia Như phú bà lẩm bẩm: “Akatsuki... không hoa lệ mỹ diệu, không khí phách hào hùng nhưng rất thật.” - Cô ngẩng đầu lên nhìn Chính Nam: “Như vậy tổ chức chúng ta có bao nhiêu người, phân bố như thế nào, chức vụ ra sao?”

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui