Tiểu Bạch Kiếm

Cái gọi là ngoài ý muốn, có thể nói là, sự tình không mong muốn xảy ra, ngoài ý liệu sự kiện vô cùng đặc thù.

Vương Phục Hưng đồng chí đối với lần này dự tiệc coi như thoả mãn. Hắn hiện tại coi như cùng với Hạ Thẩm Vi và Sở Tiền Duyên đi cùng một chỗ. Vương Phục Hưng liền cảm thấy đêm nay thu hoạch một ít danh thiếp có có hữu dụng lớn. hắn tùy ý tìm một chỗ hẻo lánh ngồi xuống đếm, mười bảy tấm danh thiếp. Không phải nạm vàng chạm bạc hay dùng vật liệu quý báu gi tạo nên, cũng chỉ là dùng lọa giấy cao cấp một chút, nhưng nội dung phía trên thì không phải bình thường rồi. Bất động sản, ngành giải trí, ngành an uống, ngành mỹ phẩm, thậm chí còn có cả tổng giám đốc công ty bảo an, thân phận không đồng nhất, quả thật là tam giáo cửu lưu tề tụ. Không nói mấy cái bạch phú bà danh thiếp đưa cho Vương Phục Hưng, những thứ này danh thiếp tùy tiện vất ra một cái, đều là cho hắn một cảm giác có mặt mũi. Vương Phục Hưng yên lặng ngậm lấy điếu thuốc, thô sơ giản lược đem tất cả danh thiếp nhìn qua một lần, Sau đó bỏ lại túi, ý định về nhà tìm Laptop toàn bộ ghi chép lại.

Hắn bưng chén rượu, theo bản năng nhìn toàn bộ đại sảnh một vòng, đột nhiên hai hộ vệ mà Hạ Thẩm Vi mang đến đã biến mất không tung tích, Vương Phục Hưng vội vàng quay người quay người, nhìn về phía Hạ Thẩm Vi phương hướng.

Cách hắn tầm năm mươi mét là những người đang vây lấy Hạ Thẩm Vi cùng Sở Tiền Duyên. Có hai nam nhân ánh mắt bất thiện, gương mặt có thể gọi là xấu xí đang hướng về phía Hạ Thẩm Vi cùng Sở Tiền Duyên rảo bước tới.

Bề ngoài vô cùng không tự nhiên, mang theo một loại khí tức âm lãnh hung hiểm làm cho Vương Phục Hưng cảm giác không thích.

Hai nam nhân đó cuối cùng phân biệt đứng ở phía sau hai người Sở Tiền Duyên cùng Hạ Thẩm Vi, Vương Phục Hưng nhìn sang đột nhiên thân thể hơi cứng lại.

Nguyên lai một đám người đang hàn huyên để lôi kéo tình cảm với Hạ Thẩm Vi cùng Sở Tiền Duyên đột nhiên hơi có chút im lặng. Vương Phục Hưng cách các nàng chưng hơn hai mươi mét, không nghe rõ chuyện gì xảy ra, nhưng ánh mắt lại thấy các nàng rời đi có bàn rượu, trực tiếp hướng cửa lớn đi tới, bước chân lại có chút mất tự nhiên.

Hai nam nhân xấu xí theo sát bước chân hai người Hạ Thẩm Vi cùng Sở Tiền Duyên.

Vương Phục Hưng đột nhiên cảm thấy có chút bực bội, vừa rồi đối vói bữa tiệc này đang cảm thấy có chút vui vẻ, đột nhiên cảm giác mình bị phá đám, tâm trạng không vui cho lắm.

Hắn hít thở sâu một hơi, sắc mặt bình tĩnh đi theo ra ngoài, đứng ở cửa vào đại sảnh, đem một nhân viêc phục vụ éo ra, thân thể dán sát vào chỗ rẽ, nhìn lướt qua.

Sở Tiền Duyên cùng Hạ Thẩm Vi lẳng lặng bước đi trên đường, hai nam nhân kia trên tay vắt một kiện âu phục, một người một cái, nhanh chóng theo sát ở phía sau.

Cái khung cảnh kia là một bộ an tĩnh dị thường.

Vương Phục Hưng sắc mặt coi như trấn định, không có vội vã hiện thân, yên lặng chờ đợi.

Bị Vương Phục Hưng đoạt mất vị trí đứng đẹp nhất, nữ nhân viên có chút không muốn, nhưng cũng không dám nổi giận, khó xử nói: “Tiên sinh, không thích hợp, nếu như hai vị phu nhân vừa ra ngoài mà ngài quen biết, có thể trực tiếp qua.”

Vương Phục Hưng nhìn Sở Tiền Duyên cùng Hạ Thẩm Vi chuyển qua góc, thân ảnh biến mất không thấy gì nữa, lúc này mới đứng ra, nhìn nhân viên phục vụ, nhàn nhạt nói một tiếng thật có lỗi, thẳng rời đi.

Nhân viên phục vụ nhìn thoáng qua bóng lưng của Vương Phục Hưng, tựa hồ nghĩ hắn là kẻ chuyên theo đuổi các bà các cô xinh đẹp, là một tên đào mỏ chính gốc. Chờ hắn đi xa mới nhỏ giọng mắng một câu: “Đồ biến thái.”

Thời buổi bây giờ, cũng không thiếu những kẻ vì tiền bất chấp tất cả. Cho nên chức vị tiền tài càng nhiều, lại càng thích thuê một ít hộ vệ thực lực cường đại bảo hộ an toàn cho mình, sợ bị cừu gia báo thù. Vương Phục Hưng không nghĩ tới mình vừa mới làm hộ vệ cho Hạ Thẩm Vi không tới hai ngày, lại có thể gặp được chuyện bắt cóc như thế này. Mấu chốt ở đây là hai tên đội trưởng và đội phó của Hạ Thẩm Vi có thể đã bị xử rồi, như thế rất tốt, trực tiếp tạo thành cạnh tượng Vương Phục Hưng đồng chí của chúng ta một mình làm anh hùng cứu hai mỹ nhân. Vương Phục Hưng suy nghĩ một chút, lắc lắc đâu. Hắn cũng không muốn như thế, mình vốn lười a, lại phỉa dính vào chuyện như thế này.

Hắn đứng trước thang máy, không nhừng nhìn vào các con số đnag sáng lên.

Tầng mười. Tầng mười lăm. Tầng mười bảy.

Không ngừng lên cao, cuối cùng ở tầng cao nhất số ba mươi.

Vương Phục Hưng cười lạnh một tiếng. Mấy người kia ngược lại có chút thông minh, nếu như không có nhớ lầm, tầng cao nhất chính là một cái sân thượng, là nơi rất trống trải để làm việc không muốn người chú ý đây mà.

Hắn lui về phía sau hai bước, xoay người, cũng không chờ thang máy nữa, xông vào cầu thang bộ, trực tiếp chạy lên tầng cao nhất.

Trong hành lang của tầng cao nhất, hai nam nhân xấu xí bắt đi Hạ Thẩm Vi cùng Sở Tiền Duyên một cách gọn lẽ cũng rất cảnh giác, nhìn khắp xung quanh, xác định không có người theo dõi sau đó, mới đẩy hai nàng đi về phía cuối hành lang. Nơi cuối cùng nhìn không thích hợp với một khách sạn năm sao chút nào, nhìn như một đại môn cổ kính. Mở cửa ra chính là sân thượng. Hai nam nhân này vô cùng nhanh nhẹn phá hư hết tất cả camera giám thị, rút cuộc lấy ra áo khoác trên tay. Ẩn hiện dưới áo khoác là hai thanh chủy thủy sáng lấp lánh, đang uy hiếp phía eo lưng hai nàng. Hai nam nhân cùng mở miệng, giọng nói khàn khàn mà lạnh lùng:”Đi vào.”

Đem hai mục tiêu này lên tới sân thượng, hai nam nhân rút cuộc cũng có thể nhẹ nhàng thở ra được, liếc mắt nhìn nhau, như trút được gánh nặng. Đêm nay hành động tuy rằng ra ngoài ý định thuận lợi, nhưng bắt cóc dù sao cũng là kinh thành Hạ gia đại tiểu thư, cái này mà lộ ra, có thể gây ra mưa máu gió tanh một hồi. Bọn hắn tổ chức tuy cường đại, nhưng do dự lắm mới dám nhận đơn đặt hàng này.

“Đại gia tộc quả nhiên sinh ra nữ nhân xinh đẹp. Nhìn quả thật cũng muốn cắn một cái a. Nhị ca, vừa rồi ta còn nghĩ, nếu có thể được hai nàng này phục vụ cả đêm, có chết cũng thỏa mãn ấy.”

Nam nhân gầy gầy cầm dao bức bách Hạ Thẩm Vi vô sỉ nói, ** lấy dao găm trong tay, bịp bợm chồng chất.

Nam nhân được hắn gọi là nhị ca có dáng người thấp bé, chỉ cao khaongr một mét sau nhưng tản mác ra khí tức âm lãnh trầm mặc như độc xa. Hắn nhìn qua nam nhân cao gầy, ngữ điệu bình tĩnh: “Đại ca đang ở bên trong cùng các nàng đàm phán, nếu như cho hắn biết ý nghĩ của ngươi, lão Tam, ngươi đoán thử coi hậu quả?”

Lão Tam ngượng ngùng cười cười, từ trong túi quần lấy ra một hộp thuốc lá, móc ra một điếu ném cho đối phương, hai huynh đệ phân biệt canh giữ ở cửa hai đầu, trầm mặc hút thuốc không nói gì nữa.

Vương Phục Hưng bất động thanh sắc đi đến tầng cao nhất, nép người trong góc khuất. Trong ánh mắt lập lòe dị sắc, qua cái cuộc nói chuyện của hai người vừa rồi hắn kết luận được vài vấn đề: Thứ nhất cái tổ chức chỉ có ba người, tối thiểu tham dự hành động chính là ba cái. Thứ hai bên trong lão Đại đang cùng Hạ Thẩm Vi đàm phán, trong thời gian ngắn, hai người không có nguy hiểm. Thứ ba, vừa rồi Vương Phục Hưng quan sát kỹ, hai người canh cửa không mang theo vũ khí nóng, chỉ có hai thanh chủy thủ mà thôi.

Tình huống còn không tính quá xấu.

Vương Phục Hưng dán sát vào tường, nhắm mắt lại, bắt buộc mình tỉnh táo lại, hắn tự tin có thể trong thời gian ngắn nhất giải quyết hai người đứng ở cửa. Nói là thời gian ngắn nhất, thế nhưng cũng là tốn thời gian. Hai người nếu như la lên, kẻ ở trong phòng biết được có thể sẽ gây nguy hiểm cho hai đại mỹ nhân kia mất. Vương Phục Hưng đầu to như cái đấu, hắn tự tin thực lực của mình chống lại vài chục người cũng không sao, thế nhưng còn hai nữ nhân yếu đuối kia. Quả thật giống với phim trường của Hollywood quá. Chỉ đáng tiếc không phải là đóng phim, sơ sảy một chút là nguy hiểm đến hai nữ nhân kia.

Vương Phục Hưng nhẹ nhàng hô hấp, lại để cho toàn thân mình trầm tĩnh lại, haii tay vô tình sờ đến bao thuốc trong túi quần như một thói quen. Linh quang chợt lóe, nheo mắt lại, do dự một hồi, cuối cùng khẽ cắn môi, từ trong túi quần móc ra một điếu thuốc, kẹp trong tay, nghênh ngang đi ra ngoài.

Hai người canh giữ cửa đột nhiên thấy một thân ảnh tiến về phía bọn hắn, bọn chúng lập tức cảnh giác, nhưng cũng không có động thủ trước, thần sắc bình tĩnh nhìn chằm chằm vào Vương Phục Hưng.

Vương Phục Hưng thần sắc bình tĩnh cười cười, nhìn thoáng qua hai gã tội phạm đang mặc đồng phục bảo vệ của khách sạn, trong nội tâm cảm khái một câu đối phương xác thực chuẩn bị sung túc. Hắn quơ quơ tay thuốc lá trong tay, mở mồm nói nói: “Ở dưới lầu tham gia yến hội thật ngột ngạt, trốn lên đây hút điếu thuốc, tiện thể ngắm nhìn phong cảnh, hít thở chút không khí trong lành.”

Hắn ngừng lại một chút, làm ra một bộ dáng nghi hoặc, thản nhiên nói: “Khách sạn các ngươi quả thật có trách nhiệm, đến cả sân thượng cũng phái người canh gác ư?”

Bài danh lão nhị, nam nhân thấp bé ánh mắt kịch liệt lập loè, tựa hồ đang do dự có muốn hay không ra tay, cuối cùng cũng không ra tay, cung kính trầm giọng nói: “Tiên sinh, bên trong đang tại sửa chữa lại, rất là bẩn, chúng ta đứng đây để hướng dẫn mọi người không thể đi lối này. Mong ngày quay lại cho.”

Không thể không nói, một thân đồng phục của khách sạn Khải Việt, lại nói ra những lời như vậy, đích xác là vô cùng giống với bảo vệ.

Vương Phục Hưng ừ một tiếng, tựa hồ có chút thất vọng, xoay người, lại đột nhiên quay tới, chìa tay ra, lthiếu chút nữ làm cho thần kinh căng thẳng đến cực hạn của lão nhị trực tiếp ra tay đối với Vương Phục Hưng.

Vương Phục Hưng ngậm điếu thuốc trong mồm, cười hề hề nói: “Mượn cái hộp quẹt.”

Khoảng cách Vương Phục Hưng gần nhất lão Tam thần sắc cảnh giác, móc ra một cái cái bật lửa, tiến đến giúp cho Vương Phục Hưng châm lửa.

Dị biến nổi lên!

Vương Phục Hưng vốn biểu hiện hiền lành đột nhiên phát tác. Cái bật lửa vừa đưa lại gần người, Vương Phục Hưng nắm lấy cánh tay của tên lão tam, kéo mạnh về phía mình. Một cước nâng lên, căn bản không cho đối phương kịp phản ứng, liên tiếp tống ra hai đòn vào bùng hắn.

Thế lớn lực trầm.

Một kích đắc thủ sau Vương Phục Hưng nhìn cũng không nhìn kết quả, thừa dịp lão nhị đang ngây người, dậm mạnh nhảy lên một bước, hướng tới tên còn lại ra tay.

Hết thảy đều xảy ra trong nháy mắt, lão nhị chưa kịp phản ứng, không kịp báo cho lão đại của hắn bên trong, mà là theo bản năng chém ra một dao.

Vương Phục Hưng cũng hỉ chờ mong có thế, nhẹ nhàng gạt con dao găm ra, tay còn lại nắm lấy gáy của đối phương, cũng không cần phong phạm cao thủ gì, dùng trán của mình đạp thẳng vào trán đối phương.

Một tiếng trầm đục đi qua, tên nam nhân thấp bé cũng không chịu được, gục ngã xuống cùng huynh đẹ của hắn mà không phát nổi một tiếng kêu.

Vương Phục Hưng thở dài ra một hơi, đầu có chút choáng váng, dứt khoát ngồi dưới đất cho tỉnh táo lại đã. Dung trạng thái bây giờ xông vào đối mặt với lão đại không rõ vũ lực bên trong, lại còn nắm giữ hai cái con tin quan trọng nữa thì quả thật là thất sách.

“Hạ tiểu thư, giang hồ có giang hồ quy củ, không ai có thể phá vỡ. Chúng ta nếu như đã tiếp nhận đơn hàng, sẽ không có bán đứng cố chủ. Hạ tiểu thư thân phận tôn quý, cũng biết chúng ta với loại trộm cướp thiếu tiền không giống nhau, lần này đắc tội, cũng chỉ là bởi vì có người muốn cùng ngươi nói chuyện, hy vọng ngươi đừng để cho ta khó xử.”

Một giọng nói trầm ổn mang theo hương vị thong dong truyền vào tai Vương Phục Hưng.

“Làm khó dễ ngươi thì như thế nào? Rắn Hổ Mang Phương Bắc? Tên tuổi thật lớn a.”

Hạ Thẩm Vi lạnh lùng nói. Ngữ điệu lạnh lùng không thèm che giấu. nàng từ nhỏ tới lớn cũng tiếp xúc với nhiều hoàn cảnhnhưng lưu lạc tới hoàn cảnh như thế này, thì có thể nói là lần đầu tiên. Rắn Hổ Mangtổ chức này nàng sớm có đã nghe danh, tương truyền thủy chung có ba người, nhưng đều là tội phạm bị truy nã cao nhất. Cùng hung cực ác, chỉ cần có tiền, không gì không dám làm, hơn nữa lại giữ được bảo mật của người thuê. Coi như là tại phương Bắc, ba người cũng coi như là đầu bảng của giới sát thủ. Vì vậy khi đối phương giới thiệu xong, Hạ Thẩm Vi cũng có chút vô lực.

“Hạ tiểu thư hay là gọi điện cho Hàn Quốc Mạnh đi, liền nói các người có công việc cần phải đi trước, tránh cho người khác đi tìm. Sau đó liền yên tĩnh cùng chúng ta với chúng ta ở chốn này, đợi yến hội kết thúc rồi chúng ta sẽ rời đi. Ngươi không gọi điện thoai, ta cũng không chắc vị tiểu thư xinh đẹp bên cạnh ngươi có thể xảy ra chuyện gì đâu à!” Rắn Hổ Mang nhẹ giọng cười nói, đứng trước hai đại mỹ nữ, dùng thực lực của hắn cũng không phải lo hai nàng có thể làm ra được trò trống gì. Hơn nữa hiện tại đối mặt là hạ gia đại tiểu thư có tiếng tại kinh thành, làm nội tâm của hắn thêm hưng phấn dị thường.

Sở Tiền Duyên đứng bên cạnh Hạ Thẩm Vi, sắc mặt tái nhợt nhưng không nói câu nào.

“Có người đều muốn chinh phục ngươi, nhưng không hẳn là đối với vị Sở tiểu thư này có hứng thú. Hạ tiểu thư, ta cũng không dám động tới ngươi, nhưng biểu muội bên cạnh ngươi thì khác đó. Ba người chúng ta thường ngày làm việc cũng không kiêng nể gì lắm. Cho nàng đêm nay được hưởng thụ cảm giác của cuộc sống hoan lạc, thật là quá tốt phải không.

Rắn Hổ Mang kiêu ngạo cười to nói, không kiêng nể gì cả, đưa điện thoại di động ném cho Hạ Thẩm Vi, thu liễm tiếng cười, buông một câu:” Điện thoại đi.”

Vương Phục Hưng rút cuộc minh bạch sự tình chân tướng, rất trực quan đấy, đoán chừng đây là cướp sắc của tiểu nữ hài rồi. Cây cao bóng cả như Hạ gia, không ngờ lại có thể sử dụng một cái cách như vậy. Dòm ngó sắc đẹp Hạ Thẩm Vi cùng Hạ gia sản nghiệp, có vô khối kẻ sẵng sàng luôn.

Thế nhưng dùng cách này để chinh phục một người con gái ư?

Kẻ đứng sau này quả thực là một kẻ vô cùng tự tin về bản thân hắn.

Vương Phục Hưng có chút cảm khái, sau lưng cái thằng kia mưu đồ không nhỏ nha.

Hắn hít thở sâu một hơi, đứng người lên, đột nhiên gõ gõ cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui