Rất nhiều phim ảnh anh hùng luôn luôn cứu mỹ nhân đúng lúc, đặt ở trong hiện thực kỳ thật cũng không thích hợp, đây nhất định không phải nguyên nhân do nữ hiệp cần cứu không đủ xinh đẹp hoặc là nói cao nhân quá ít. Sự thật thế giới, vĩnh viễn không thiếu khuyết cái gọi là mỹ nữ cùng cao nhân này, duy nhất có thể giải thích vấn đề này là trong phim ảnh thế giới rất nhỏ, cao nhân cùng nữ hiệp lại không ít, cho nên bọn hắn ở thế giới rất nhỏ gặp được vô số lấn trùng hợp. Nhưng sự thật thế giới rất lớn, mỹ nữ mặc dù nhiều, nhưng cũng không phải là đều cần anh hùng cứu, một ít ‘Cao nhân’ lại căn bản là không gặp được cơ hội làm anh hùng để cứu mỹ nhân.
Nhưng đối với Vương Phục Hưng đồng chí mà nói.
Hiện tại.
Cơ hội tới.
Ngược lại Tề Phượng Vũ cùng Tề Phượng Loan hai người, cho dù là kẻ gây án hay kẻ đồng lõa, không tránh khỏi trong thâm tâm có chút hoảng hốt. Hai huynh muội tại biết rõ Sở gia khả năng, dưới tình huống vẫn như cũ ý định đánh cuộc một lần, mạnh mẽ cưỡng gian Sở Tiền Duyên, đây rõ ràng là hành động cực kỳ mạo hiểm. Cho nên khi dưới lầu vang lên tiếng nổ, vô luận là Tề Phượng Vũ hay là Tề Phượng Loan, đều lập tức biến sắc, nguyên bản vốn đã vươn tay ra tính làm chuyện đồi bại Tề Phượng Vũ đột nhiên đứng thẳng thân thể, thậm chí không cần suy nghĩ hay chuẩn bị một nửa điểm thời gian, trực tiếp mồ hôi lạnh đổ toàn thân, vô thức phóng tới cửa phòng.
Tề Phượng Loan ngơ ngác sững sờ, cuối cùng cũng chạy ra ngoài, loại này thời điểm, lưu lại Sở Tiền Duyên làm con tin căn bản cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, trừ phi Tề gia dám cùng Sở gia không chết không ngừng, bằng không thì dùng Sở Tiền Duyên uy hiếp người Sở gia, chỉ làm cho mâu thuẫn giữa hai nhà thêm gay gắt.
Tề Phượng Loan chạy ra ngay phía sau lưng ca ca của nàng, khuôn mặt thanh tú của nàng hơi tái nhợt, chỉ có điều chờ đợi nàng phía gần lan can là ca ca của nàng, ánh mắt đang vô cùng khiếp sợ nhìn xuống.
Một người.
Đơn thương độc mã!
Trên lầu hai chính là nơi có tầm nhìn tốt nhất, Tề Phượng Loan trong tầm mắt, biệt thực đại môn đã bị vỡ tan tành thành mấy mảnh, vừa rồi nổ mạnh mười phần, rất khó tưởng tượng đến cùng có bao nhiêu lực lượng có thể làm cho đại môn cao gần ba mét toàn gỗ lim chắc chắn vỡ tung.
Tề Phượng Loan nheo nheo mắt lại, tâm trạng đang bối rối dần dần bình tĩnh lại, một tên Vương Phục Hưng nay xác thực vô cùng lợi hại, nhung dưới lầu gần ba mươi tên hộ vệ có đao không phải là kẻ ăn chay!
Dân gian có câu rằng mãnh hổ gian nan địch quần hồ, Vương Phục Hưng có giỏi đến đâu cũng không thể vượt qua ba mươi kẻ vai u thịt bắp này. Tề Phượng Loan dần dần chấn định lại, cười nhẹ nhàng, nhìn thoáng qua, bước xuống lầu nhìn hướng Vương Phục Hưng, cao ngạo nói: “Thật đúng là một cái chó ngoan a.”
Dưới lầu nam nhân đang bị gần ba mươi tên hộ về cầm đao bao vây, sắc mặt vô cùng bình thản. Vương Phục Hưng đột nhiên ngẩng đầu, cùng Tề Phượng Loan đối mặt, trong nháy mắt, đột nhiên hiện ra một nụ cười vô cùng sáng lạn.
Một khắc này, chưa từng nhìn thấy người nam nhân này có biểu lộ như vậy, Tề Phượng Loan trong nội tâm đột nhiên vô cùng hoảng hốt, nhưng không có sợ hãi, ngược lại lại kích động hơn bình thường rất nhiều, thét to: “Chém chết hắn! Chém chết con chó này cho ta!”
Nguyên bản gần ba mươi tên hộ vệ dáng người to lớn đang thể hiện như lâm đại địch đột nhiên xong lên, biểu lộ dữ tợn, những kẻ này không phải là những tên chỉ dám nói mà không dám làm như sinh viên, mà là hàng thật đao thật, một đao chém trên người là có máu a, không gãy tay gãy chân thì cũng đứt đi vài miếng thịt.
Vương Phục Hưng dáng tươi cười càng sáng lạn, trong con mắt nhưng là một mảnh bình tĩnh, cùng dĩ vãng yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng như một đầm nước thật sâu.
Ống tay áo nhẹ bỏ.
Vương gia trong lịch sử vô cùng nổi tiếng thanh hồ điệp đao Hoa Ban lập tức rơi vào trong tay Vương Phục Hưng.
Cầm chặt Hoa Ban, trong nháy mắt, Vương Phục Hưng chỗ trống trong ánh mắt bỗng nhiên bộc phát ra một tia có thể nói là sáng chói.
Giống như một thanh đao rời khỏi vỏ, trong thời khắc rời khỏi vỏ này, vô cùng lạnh lẽo và bén nhọn.
Nhảy vào đám người.
Một người một mình đấu mấy chục người bên trong căn biệt thự, một tiếng kêu thê lương thảm thiết trực tiếp vang lên, xuyên thấu qua vỡ tan đại môn, quanh quẩn trong đêm sắc đen như mực.
Trên lầu, Tề Phượng Vũ cùng muội muội đứng chung một chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm vào thân ảnh dưới lâu, dùng sức nắm chặt lan can, đè nén xuống tất cả tâm tình, tận lực bình tĩnh nói: “Hắn là ai?”
“Hạ Thẫm Vi gần nhất mới thu dưỡng một cái chó điên mà thôi, ca, một lát nữa chờ hắn thể lực không còn, ngươi giết hắn, Sở Tiền Duyên sẽ là của ngươi!”
Tề Phượng Loan nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt oán độc, nhìn chằm chằm vào bóng người đang linh hoạt di chuyển dưới lầu
Hoa Ban nhẹ nhàng bay múa, trực tiếp cắm vào bả vai một tên hộ vệ, dừng lại thoáng chốc rồi hung hăn quấy một cái, đem cánh tay của tên này phế bỏ. Vương Phục Hưng mặt không chút biểu tình, nhanh nhẹn tránh thoat lưỡi đao chém tới sau lưng, hoàn lại cho chủ nhân đòn này một nhát, hung hang cắt đi của khổ chủ một miếng thịt lớn trên đùi.
Vừa mới ra tay đã làm cho đại sảnh bên dưới vô vùng hỗn loạn, không ngừng có máu tươi văng lên khắp nơi, nhìn thấy mà giật mình.
Đứng ở trên lầu Tề Phượng Vũ mím môi thật chặt, khóe miệng cố gắng vẽ ra một cái đường cong, lại tràn đầy đắng chát, thì thào lẩm bẩm: “Đã gây họa.”
Trận này từ nhân số bên trên tuyệt đối không có công bằng mà nói, hỗn chiến vẫn như cũ đang tiếp tục, nói khí phách một điểm chính là khảm đao chặt củi, còn hoa mỹ hơn thì là lưỡi đao sáng như ánh trăng trong tuyết, ánh đao loang láng lên. Nhưng thủy chung lại bị nam nhân trẻ tuổi này tránh né hết, sau đó càng thêm lăng lệ hiểm ác trả đòn. Rõ ràng là trong tình thế này, lưỡi đao ngắn của thanh Hồ Điệp đao rất bất lợi, đối phó với đông người cũng khó, thế nhưng mỗi lần Vương Phục Hưng vung đao lên, là có máu tung ra.
Bốn phút!
Vẻn vẹn bốn phút thời gian, ba mươi tên hộ vệ cao lớn dùng đao được hai huynh muội Tề Phượng Loan kỳ vong trực tiếp nằm sàn hết, có tên trực tiếp hôn mê, số ít lý trí thanh tỉnh đều vô cùng thống khổ rên rỉ.
Không một người tử vong, lại thương binh khắp nơi.
Chậc chậc, cái này có lẽ chính là phong cánh hành sự của đoàn thanh niên cộng sản thành viên hay sao?
Toàn thân đều lây dính máu tươi, một thân Versace trang phục bình thường đã sớm nhàu nhĩ sau trận chiến vừa rồi, Vương Phục Hưng đi đến bàn trà bên cạnh, chậm rãi kéo ra một khỏa giấy khăn, xoa xoa trên tay, trên mặt máu tươi, dáng tươi cười thu liễm, một lần nữa quy về bình tĩnh.
Thanh Hoa Ban màu đen nước sơn vô cùng đặc thù, không dính máu, huyết châu từng giọt từng giọt nhỏ xuống mặt thảm, màu đỏ tươi từng vòng từng vòng, Vương Phục Hưng gõ gõ lưỡi đao, trong nội tâm mặc niệm một câu: “Hảo đao.”
Bầu không khí trong biệt thự dường như bị đông kết lại.
Dưới lầu Vương Phục Hưng trầm mặc.
Trên lầu hai huynh muội miệng mở rộng, nhưng không thể nói ra lời.
Cuối cùng, Vương Phục Hưng đem khăn tay ném ở một bên, tiến về hướng cầu thang, từng bậc từng bậc một đi lên, vẻ mặt kiên định.
Mặc dù chậm chạp, cũng không có thể ngăn cản.
Thừa dịp đối phương lên lầu mấy mười giây đồng hồ thủy chung còn đang do dự giãy giụa, suy tính xem có muốn hay không đem Sở Tiền Duyên còn nằm trong phòng ngủ làm con tin, hai huynh muội sắc mặt biến ảo bất định, cuối cùng vẫn là đứng tại nguyên chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm vào kẻ đang đi tới trước mặt, toàn thân dính đầy máu tươi Vương Phục Hưng.
“Ngươi muốn thế nào? Chúng ta cũng chưa có cưỡng ép Sở Tiền Duyên làm cái gì.”
Tề Phượng Loan mở miệng nói, sắc mặt bởi vì này loại vô hình khuất nhục, đỏ lên. Ánh mắt nhìn Vương Phục Hưng vô cùng oán độc, vốn cho là dưới gần ba mươi tên hộ vệ to lớn còn có đao có thể chém chết con chó này, kết quả là một lũ vô dụng, chẳng những không làm hắn bị một vết thương, lại còn để cho con chó điên này cắn tới đây. Hiện tại càng là dùng người thắng tư thái đứng ở trước mặt mình, điều này làm cho từ nhỏ đến lớn đều được sủng ái Tề Phượng Loan như thế nào chịu được? Hiện tại tuy rằng lực lượng chưa đủ, nhưng tiếng nói vẫn còn có chút bén nhọn.
“Bắt cóc Sở Tiền Duyên là chủ ý của ngươi?” Vương Phục Hưng thản nhiên nói, một thân máu tươi ướt sũng quần áo, chói mắt màu đỏ tươi, làm lời nói của hắn có thêm vài phần sát khí.
“Là ta thì như thế nào? Sở Tiền Duyên chỉ có thể là nữ nhân của ca ca ta, là chị dâu của ta, ngươi tính toán con cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga hay sao?”
Tề Phượng Loan giọng the thé nói, đây là lần thứ nhất nàng nằm trong hoàn cảnh này, có thể nói từ nhỏ tới lớn luôn luôn đứng cao hơn người khác, bây giờ vận mệnh lại bị người khác nắm lấy, làm cho nàng hầu như đánh mất lý trí.
“Thật đúng là khi con người có tiền thì sẽ có cảm giác ưu viêt, luôn lớn tiếng kêu gào.”
Vương Phục Hưng nhẹ giọng cảm khái một câu, khóe môi hơi nhếch lên, chằm chằm lên trước mặt tiểu nha đầu trước mặt, hai con mắt híp lại, rút cuộc lộ ra hắn kiêu ngạo một mặt, hắn vươn tay, chỉ chỉ Tề Phượng Loan, ngữ khí dâm tổn hại trình độ hoàn toàn không thua gì đối phương, nhàn nhạt nói một câu: “Thiếu nợ. Bắt ngươi đi làm kỹ nữ?”
Tề Phượng Loan lập tức biến sắc, hét lên một tiếng ngươi nói ai, giương nanh múa vuốt, vẻ mặt nhăn nhó muốn cùng Vương Phục Hưng dốc sức liều mạng.
“BA~!”
Vương Phục Hưng không chút do dự, một cái tát hung hăng quất vào khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương, non mịn mềm mại của nàng. Thương hoa tiếc ngọc? Hắn từ trước đến nay cũng không phải là loại đàn ông có bụng lượng lớn, chính là một kẻ có cừu oán liền nhớ kỹ, đêm nay chuyện vừa xảy ra, nếu như không phải hắn bản thân vốn liếng chưa đủ mà nói, Vương Phục Hưng hắn cũng không chắc mình có thể làm ra được chuyện gì.
Tề Phượng Loan thân thể đã phát dục thành thục, khá là cao lớn, tuy nhiên cũng không chịu được một tát của Vương Phục Hưng, thân thể cao xấp xỉ một mét sáu năm bay đi, cuối cùng trùng trùng điệp điệp mạnh mẽ đập vào tường, khiến cho nữ hài cao cao tại thượng này khóe miệng tràn máu, thân thể co quắp hai cái, trực tiếp nằm bất động.
“Chúc mừng ngươi, ta còn là lần đầu tiên đánh nữ nhân.”
Vương Phục Hưng thản nhiên nói.
Sau lưng kình phong nổi lên.
Thấy muội muội mình ăn một tát không hề nhẹ, Tề Phượng Vũ vô thức ra tay, cương mãnh, dứt khoát!
Cũng không có gì khoái ý Vương Phục Hưng từ đầu đến cuối đều bảo trì tỉnh táo, thân thể nhìn như vô tình ý về phía trước bước một bước, linh hoạt tránh đi Tề Phượng Vũ nắm đấm, đột nhiên uốn éo xoay người, thò tay, một thanh níu lại rồi Tề Phượng Vũ còn chưa kịp thu trở về cánh tay.
Ổn chuẩn hung ác.
Nhưng thiên hạ võ công, hay vẫn là chỉ có nhanh là không phá được?
Tề Phượng Vũ biểu lộ có chút kinh ngạc, nhưng Vương Phục Hưng lại không cho đối phương nửa điểm thời gian phản ứng, một cái bước dài tới đây, gần sát thân thể của đối phương, đầu gối nâng lên, trực tiếp đâm vào rồi đối phương phần bụng.
Tại Hoa Đình trong xã hội dưới mặt đất rất chói mắt trẻ tuổi tuấn kiệt kêu lên một tiếng buồn bực, tại chỗ xoay người.
Vương Phục Hưng đột nhiên giơ hai tay lên, trực tiếp nện ở đối phương nơi bả vai, đồng thời bạo hét lên một tiếng: “Quỳ xuống!”
Khí phách như mãnh hổ!
Tề gia đệ nhất người thừa kế rút cuộc không thể tiếp nhận được cú nện trên hai vai của mình, xương cốt cảm giác nhu vỡ nát, vì bảo toàn thân thể, trùng trùng điệp điệp quỳ trên mặt đất.
Quỳ gối trước mặt Vương Phục Hưng!
Nam nhi dưới gối là hoàng kim?
Vương Phục Hưng một mực dùng một tay đè trên đầu Tề Phượng Vũ, tay kia ngăn chặn bờ vai của hắn, cười lạnh nói: “Hoàng kim đâu?”
Tề Phượng Vũ vẻ mặt khuất nhục, khuôn mặt anh tuấn triệt để vặn vẹo, dữ tợn đáng sợ, liều mạng giãy giụa, nhưng hai đầu gối lại như là mọc rễ cắm xuống đất, không thể nào nâng lên nổi.
Vương Phục Hưng trên mặt lạnh lùng triệt để thay thế bình thản, nhớ tới Tề Phượng Loan vừa rồi đã nói, cười lạnh nói: “Khá tốt các ngươi không động chạm đến nàng, cho nên ta không giết các ngươi, Tề thiếu gia, đêm nay đắc tội.”
Tề Phượng Vũ triệt để giãy giụa, gương mặt phẫn nộ đến vặn vẹo ngẩng lên, dùng một loại để cho hắn cực độ nhục nhã tư thái ngẩng đầu nhìn Vương Phục Hưng, cả giận nói: “Ngươi tính toán nhẹ nhàng như vậy sao, ta coi như là động phòng với Sở Tiền Duyên, thì như thế nào?”
Vương Phục Hưng Thần sắc bình thản, ánh mắt lại hơi chút hoảng hốt dưới, trong đầu nhớ tới Sở Tiền Duyên, tiếp theo nhớ tới Diệp Vũ Yên, hai cái xinh đẹp thân ảnh trong đầu không ngừng chuyển đổi, cuối cùng hợp nhất thành một đạo thân ảnh, trong đầu hình dáng cũng càng rõ ràng.
“Ta sẽ giết người, ngọc nát đá tan!”
Vương Phục Hưng nói khẽ, nhẹ nhàng chậm chạp ngữ điệu trong lại tràn đầy kiên định.
Vương Phục Hưng sau lưng, mở cửa trong phòng ngủ. Từ khi cái tiếng nổ kinh thiên động dịa dưới nhà vang lên, Sở Tiền Duyên cũng không có xuất hiện qua đang nằm trên giường, thân thể run lên bần bật, lệ rơi đầy mặt.
Vương Phục Hưng trực tiếp đánh bất tỉnh Tề Phượng Vũ, đứng thẳng thân thể, nhìn thoáng qua mình một thân máu tươi, nhíu nhíu mày, hướng phía trong phòng ngủ đi đến.
Sở Tiền Duyên nằm ở cuối giường, tay chân bị trói chặt hằn đỏ lên, ôn nhu yếu ớt như một đóa hoa lan trong sương sớm.
Một thân y phục nhiễm máu tươi đỏ chót, Vương Phục Hưng đi qua, ngồi xổm xuống ngay bên cạnh nàng, nhẹ nhàng cởi bỏ dây thừng đang siết chặt lấy thân thể mong manh của nàng, nhìn nước mắt mãnh liệt trong phút chốc không thể vãn hồi của Sở Tiền Duyên, ấm áp nói: “Ta tới chậm.”
Sở Tiền Duyên đột nhiên lên tiếng khóc lớn, từ trên giường đứng lên, không để ý Vương Phục Hưng một thân máu tươi, nhào vào trong lòng ngực của hắn, càng không ngừng nói qua ba chữ.
“Ta nguyện ý.”
Mấy giờ trước kia, tại bờ sông Hoàng Phố, trong biệt thự, Vương Phục Hưng hỏi nàng: “Để cho ta tới thay thế hắn chiếu cố ngươi, ngươi nguyện ý sao?”
Rất xúc động, tâm thân có chút bất định.
Giờ này khắc này, Xà Sơn biệt thự, Sở Tiền Duyên ôm thật chặt nam nhân toàn thân nhuốm máu nói: “Ta nguyện ý.”
Rất kích động nhưng tuyệt không phải do tâm tình xúc động.
Thì ra một cô gái, muốn nàng nói ra nhưng từ này, chỉ có cha sứ trong thánh đường, hiền lành mà trang nghiêm mói có thể khiến nàng nói ra ba chữ ta nguyện ý. Trong hoàn cảnh như thế này có thể nói ra ba chữ ta nguyện ý, so với ba chữ trong thánh đường kia còn có giá trị hơn nhiều.
Nhưng Vương Phục Hưng làm được.
Sở Tiền Duyên tuyệt không hối hận nói ra ba chữ kia. Tuyệt không hối hận nửa đời sau của mình giao cho nam nhân mới quen thuộc không lâu.
Hơn nữa còn là nam nhân đã đeo nhân ở ngón áp út, một nam nhân vô cùng trọng tình trọng nghĩa.